Em đã quen với việc đi cùng ai đó trong những chiều mưa bất chợt của mùa hạ, để rồi co rúm người lại khi sấm nổ đùng đoàng, để được đưa tay ra hứng lấy từng giọt nước trong veo, mát lạnh.
Em đã quen sáng sáng tỉnh dậy nhờ tiếng chuông điện thoại đánh thức từ ai đó.
Em đã quen với việc mỗi khi sang đường có người nắm tay em dắt qua, không phải một mình sợ hãi ngoái nhìn từng chiếc xe lao đi vun vút qua mình.
Em quen ngồi sau lưng một người, cứ thế rong ruổi khắp ngõ ngách phố phường, mặc sức cho gió lùa bên tai.
Quen với những cái xoa đầu, vuốt ve, với nụ cười hiền hiền và chất giọng trầm ấm của ai mỗi khi em ngoan ngoãn nghe lời, những cái cốc đầu đau điếng của một chàng trai khi em làm sai một bài tập hay đọc sai một từ tiếng anh.
Quen với ánh mắt nghiêm khắc của ai đó mỗi lần em phạm sai lầm nhưng rồi lại cười hiền vỗ vai em: “Sai thì phải biết sửa em nhé!”…
Quen với việc mỗi khi ra đường có ai đó nói với mình nhớ mang theo ô vì theo dự báo thời tiết chiều về trời sẽ mưa.
Em cũng quen khi gió lạnh ùa về, có người “bắt” em phải mặc áo ấm, có ai đó quàng chiếc khăn to sụ vào cổ choán hết cả mặt mình: “Trời lạnh rồi, giữ ấm, nhé em”.
Em quen “được” ai đó mắng mỗi lần về muộn, để người ta phải chờ cả tiếng đồng hồ trong lo lắng, rồi xị mặt ra xin lỗi.
Quen với việc đi cùng ai đó trong những chiều mưa bất chợt của mùa hạ, để rồi co rúm người lại khi sấm nổ đùng đoàng, để được đưa tay ra hứng lấy từng giọt nước trong veo, mát lành.
Quen dựa vào đôi vai ấy mỗi khi bàn chân chùn bước, mỗi khi cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Em đã quen với việc được người ấy che chở và bảo vệ.
Em quen với bóng hình ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, dáng đi ấy, cả mùi nắng tỏa ra từ người ấy nữa.
Là yêu hay là thích. Trái tim em chẳng đủ lí giải nổi. Nhưng người ấy, cứ như là một thói quen. Và con người “xa lạ” ấy, biết không?
Đó chính là anh!
Em đã quen sáng sáng tỉnh dậy nhờ tiếng chuông điện thoại đánh thức từ ai đó.
Em đã quen với việc mỗi khi sang đường có người nắm tay em dắt qua, không phải một mình sợ hãi ngoái nhìn từng chiếc xe lao đi vun vút qua mình.
Em quen ngồi sau lưng một người, cứ thế rong ruổi khắp ngõ ngách phố phường, mặc sức cho gió lùa bên tai.
Quen với những cái xoa đầu, vuốt ve, với nụ cười hiền hiền và chất giọng trầm ấm của ai mỗi khi em ngoan ngoãn nghe lời, những cái cốc đầu đau điếng của một chàng trai khi em làm sai một bài tập hay đọc sai một từ tiếng anh.
Quen với ánh mắt nghiêm khắc của ai đó mỗi lần em phạm sai lầm nhưng rồi lại cười hiền vỗ vai em: “Sai thì phải biết sửa em nhé!”…
Quen với việc mỗi khi ra đường có ai đó nói với mình nhớ mang theo ô vì theo dự báo thời tiết chiều về trời sẽ mưa.
Em cũng quen khi gió lạnh ùa về, có người “bắt” em phải mặc áo ấm, có ai đó quàng chiếc khăn to sụ vào cổ choán hết cả mặt mình: “Trời lạnh rồi, giữ ấm, nhé em”.
Em quen “được” ai đó mắng mỗi lần về muộn, để người ta phải chờ cả tiếng đồng hồ trong lo lắng, rồi xị mặt ra xin lỗi.
Quen với việc đi cùng ai đó trong những chiều mưa bất chợt của mùa hạ, để rồi co rúm người lại khi sấm nổ đùng đoàng, để được đưa tay ra hứng lấy từng giọt nước trong veo, mát lành.
Quen dựa vào đôi vai ấy mỗi khi bàn chân chùn bước, mỗi khi cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Em đã quen với việc được người ấy che chở và bảo vệ.
Em quen với bóng hình ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, dáng đi ấy, cả mùi nắng tỏa ra từ người ấy nữa.
Là yêu hay là thích. Trái tim em chẳng đủ lí giải nổi. Nhưng người ấy, cứ như là một thói quen. Và con người “xa lạ” ấy, biết không?
Đó chính là anh!