Em vẫn cứ thích một mình ngồi quán café quen, lắng nghe giai điệu thân thuộc nào đó, và nghĩ về những yêu thương vu vơ...
Đừng hỏi vì sao đến giờ em vẫn chỉ mỉm cười khi bất chợt ai đấy hỏi có người yêu chưa?
Đừng hỏi vì sao em mãi không chịu mở lòng ra với ai, cứ khư khư những niềm vui nho nhỏ, những tâm sự vu vơ, đôi khi là cả nỗi buồn bé xinh cho riêng mình?
Đừng hỏi vì sao em không mệt nhoài khi cứ ngày qua ngày, bước đi, trên con đường dài thật dài vắng bóng anh?
Là vì em quá tham lam đúng không anh?
Em vẫn cứ thích hát một mình dưới mưa…
Em vẫn cứ thích một mình ngồi quán café quen, lắng nghe giai điệu thân thuộc nào đó, và nghĩ về những yêu thương vu vơ...
Em vẫn cứ thích đứng bên hiên thật rộng, gió thật mạnh, phả vào mặt thật mềm anh ạ, và mưa thì quá hiền nữa...
Em vẫn hay đạp xe một mình vòng quanh từng con phố, cho dù là bị lạc tung lên, nhưng có hề gì? Em rất rảnh mà, chẳng có ai đợi em cho cái hẹn chiều nay...
Em cũng hay tham gia những trò chơi mạo hiểm, đi qua những cung đường khó khăn, thích thử thách thích trải nghiệm, thích làm những điều mình muốn...
Em cũng thích ngồi bên đường và nhìn ngắm dòng người qua lại, chàng trai nắm tay cô gái, ân cần đưa qua đường, em chẳng buồn đâu, thật đấy, vì em sẽ tự bước đi trên phố tan tầm anh nhé, em nghĩ rằng mình mạnh mẽ quá mà...
Em còn được ăn mặc quần áo lập dị cực kì và sơn móng những màu chẳng giống ai, rồi vui buồn bất chợt, em sẽ đi cắt tóc hay làm kiểu đầu nào đó mới toanh, em thích sự dịch chuyển và thay đổi, điều mà trong mắt các chàng trai thì cô gái dịu dàng không nên làm...
Em, thỉnh thoảng còn tắt máy và biến mất trong vài ngày mà không phải lo người yêu sẽ tìm um lên và lo lắng tột cùng, vì em chỉ có một mình thôi, lặng yên và có khoảng lặng thực sự dành cho bản thân, thế cũng tốt phải không anh?
Đôi lúc em cũng cười mình ngốc!
Em cũng thích được nắm tay anh chạy thật nhanh trong mưa mùa hạ,
Em cũng thích cùng anh thưởng thức tách café nóng êm một sớm mùa đông,
Em cũng cần một bờ vai vững trãi, sẵn sàng chìa ra cho em tựa mỗi khi em buồn,
Em cũng cần một bàn tay vỗ về khi em mất phương hướng, để em có thể òa vào đó mà khóc ngon lành,
Em cũng cần một nơi để tìm về, như tìm tới sự yên bình yêu thương, khi cuộc sống cứ vô tình cuốn em đi,
Em thỉnh thoảng cũng mỏi mệt và không muốn cứ độc hành mãi nữa đâu anh,
Em đôi khi cũng thầm ghen với lũ bạn cứ kể về người yêu quan tâm che chở,
Em, đã có lúc tự hỏi anh ở đâu trong số những dòng người qua lại tấp nập giờ tan tầm kia?
Nhưng anh em vẫn chưa sẵn sàng đâu anh. Em vẫn sẽ bước đi một mình, vui vẻ và kiêu hãnh, cho đến khi thực sự tìm thấy anh, và hiểu được em cần anh nhiều đến thế!
Khi ấy em sẽ không buông tay anh, mà sẽ giữ lại, thật chặt, thật chặt bên em, cùng đi qua sắc màu cầu vồng của cuộc sống, ở đó có sắc xanh của những chuyến đi, có sắc tím của những ước mơ thật đẹp, có sắc vàng của những cái nắm tay rất chặt, có sắc hồng của những nụ hôn dịu dàng...
Anh sẽ chờ em chứ, chờ cho đến khi em tìm thấy anh...!
Đừng hỏi vì sao đến giờ em vẫn chỉ mỉm cười khi bất chợt ai đấy hỏi có người yêu chưa?
Đừng hỏi vì sao em mãi không chịu mở lòng ra với ai, cứ khư khư những niềm vui nho nhỏ, những tâm sự vu vơ, đôi khi là cả nỗi buồn bé xinh cho riêng mình?
Đừng hỏi vì sao em không mệt nhoài khi cứ ngày qua ngày, bước đi, trên con đường dài thật dài vắng bóng anh?
Là vì em quá tham lam đúng không anh?
Em vẫn cứ thích hát một mình dưới mưa…
Em vẫn cứ thích một mình ngồi quán café quen, lắng nghe giai điệu thân thuộc nào đó, và nghĩ về những yêu thương vu vơ...
Em vẫn cứ thích đứng bên hiên thật rộng, gió thật mạnh, phả vào mặt thật mềm anh ạ, và mưa thì quá hiền nữa...
Em vẫn hay đạp xe một mình vòng quanh từng con phố, cho dù là bị lạc tung lên, nhưng có hề gì? Em rất rảnh mà, chẳng có ai đợi em cho cái hẹn chiều nay...
Em cũng hay tham gia những trò chơi mạo hiểm, đi qua những cung đường khó khăn, thích thử thách thích trải nghiệm, thích làm những điều mình muốn...
Em cũng thích ngồi bên đường và nhìn ngắm dòng người qua lại, chàng trai nắm tay cô gái, ân cần đưa qua đường, em chẳng buồn đâu, thật đấy, vì em sẽ tự bước đi trên phố tan tầm anh nhé, em nghĩ rằng mình mạnh mẽ quá mà...
Em còn được ăn mặc quần áo lập dị cực kì và sơn móng những màu chẳng giống ai, rồi vui buồn bất chợt, em sẽ đi cắt tóc hay làm kiểu đầu nào đó mới toanh, em thích sự dịch chuyển và thay đổi, điều mà trong mắt các chàng trai thì cô gái dịu dàng không nên làm...
Em, thỉnh thoảng còn tắt máy và biến mất trong vài ngày mà không phải lo người yêu sẽ tìm um lên và lo lắng tột cùng, vì em chỉ có một mình thôi, lặng yên và có khoảng lặng thực sự dành cho bản thân, thế cũng tốt phải không anh?
Đôi lúc em cũng cười mình ngốc!
Em cũng thích được nắm tay anh chạy thật nhanh trong mưa mùa hạ,
Em cũng thích cùng anh thưởng thức tách café nóng êm một sớm mùa đông,
Em cũng cần một bờ vai vững trãi, sẵn sàng chìa ra cho em tựa mỗi khi em buồn,
Em cũng cần một bàn tay vỗ về khi em mất phương hướng, để em có thể òa vào đó mà khóc ngon lành,
Em cũng cần một nơi để tìm về, như tìm tới sự yên bình yêu thương, khi cuộc sống cứ vô tình cuốn em đi,
Em thỉnh thoảng cũng mỏi mệt và không muốn cứ độc hành mãi nữa đâu anh,
Em đôi khi cũng thầm ghen với lũ bạn cứ kể về người yêu quan tâm che chở,
Em, đã có lúc tự hỏi anh ở đâu trong số những dòng người qua lại tấp nập giờ tan tầm kia?
Nhưng anh em vẫn chưa sẵn sàng đâu anh. Em vẫn sẽ bước đi một mình, vui vẻ và kiêu hãnh, cho đến khi thực sự tìm thấy anh, và hiểu được em cần anh nhiều đến thế!
Khi ấy em sẽ không buông tay anh, mà sẽ giữ lại, thật chặt, thật chặt bên em, cùng đi qua sắc màu cầu vồng của cuộc sống, ở đó có sắc xanh của những chuyến đi, có sắc tím của những ước mơ thật đẹp, có sắc vàng của những cái nắm tay rất chặt, có sắc hồng của những nụ hôn dịu dàng...
Anh sẽ chờ em chứ, chờ cho đến khi em tìm thấy anh...!