Có bao giờ mùa thu trở lại nữa không anh? Cho em được nói một điều thôi, rằng những ngày dấu yêu ấy đâu dễ dàng quên lãng.
Em hít thật căng lồng ngực thứ không khí hanh hao, tê buốt hai cánh mũi. Ngày gió. Mùa thu chào em bằng nỗi cô đơn thật nhẹ, chạm vào mắt em những hạt bụi đỏ của một chiều xao xác lá bay. Em mỏng manh quá chừng. Không có anh, em biết níu vào đâu?
“Chuyện chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu đâu em...”
“Vâng, em biết... Qua rồi, anh!”
Vậy là một mùa thu đi. Luôn là thế. Bắt đầu bởi mùa thu và rồi cũng kết thúc bởi mùa thu. Em khép hai vạt áo mỏng. Ngoài kia gió mùa đang cười ngạo nghễ. Rồi từ đây, trong kí ức anh và em sẽ chẳng còn một mùa thu.
Em chạy đi giữa phố đông người. Những ý tưởng rối bời, những suy nghĩ đan xen. Có phải mùa thu đang chọc ghẹo em – một kẻ vừa đánh mất yêu thương trong thoáng chốc. Những giọt thật buồn lăn dài trên má, chạm bờ môi, mặn chát... Anh! Lẽ nào mùa thu đã thật sự rời xa?
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Trong anh những kỉ niệm về em đã nhạt nhòa lắm rồi? Anh có còn tìm thấy không nụ cười em những ngày mùa thu đầy nắng – rất trong, rất hồn nhiên – rất hạnh phúc mỗi phút gần bên anh?
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Những lời hứa đã vỗ cánh bay xa rồi sao anh? Em biết, em biết. Nhớ làm gì những lời hứa hẹn. Người đã quên thì đã quên rồi. Người còn nhớ chỉ thấy bao nhiêu là tái tê.
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Anh sẽ chẳng dịu dàng hôn nhẹ lên tóc em rồi mải miết vân vê lọn tóc rối. “Hương hoa sữa sao thật nồng nàn, như mái tóc em còn lắm những mê say...”
Có bao giờ mùa thu trở lại nữa không anh? Cho em được nói một điều thôi, rằng những ngày dấu yêu ấy đâu dễ dàng quên lãng. Rằng với em tình đã bao giờ đi ngang. Tình còn đong đầy đây bao nhiêu là nhớ, bao nhiêu là tiếc nuối. Chưa bao giờ trong em, tình yêu ấy đã vội vàng nhạt phai.
Em ôm vào lòng heo may, cho những ngón tay rùng mình lạnh giá. Mùa đang về. Tình ngỡ đã ngủ quên mà như cơn mơ từng đêm thao thức. Anh đâu còn đó, mùa thu trong em. Em biết níu vào đâu? Níu vào mùa sợ heo may làm dày nỗi nhớ. Níu vào kỉ niệm sợ trượt ngã trong những yêu thương. Níu vào anh... nhưng anh xa quá rồi...
Và rằng mùa thu không bao giờ còn trở lại sao anh? Em chẳng muốn tin đâu nên cứ dối lòng mình...
Em hít thật căng lồng ngực thứ không khí hanh hao, tê buốt hai cánh mũi. Ngày gió. Mùa thu chào em bằng nỗi cô đơn thật nhẹ, chạm vào mắt em những hạt bụi đỏ của một chiều xao xác lá bay. Em mỏng manh quá chừng. Không có anh, em biết níu vào đâu?
“Chuyện chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu đâu em...”
“Vâng, em biết... Qua rồi, anh!”
Vậy là một mùa thu đi. Luôn là thế. Bắt đầu bởi mùa thu và rồi cũng kết thúc bởi mùa thu. Em khép hai vạt áo mỏng. Ngoài kia gió mùa đang cười ngạo nghễ. Rồi từ đây, trong kí ức anh và em sẽ chẳng còn một mùa thu.
Em chạy đi giữa phố đông người. Những ý tưởng rối bời, những suy nghĩ đan xen. Có phải mùa thu đang chọc ghẹo em – một kẻ vừa đánh mất yêu thương trong thoáng chốc. Những giọt thật buồn lăn dài trên má, chạm bờ môi, mặn chát... Anh! Lẽ nào mùa thu đã thật sự rời xa?
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Trong anh những kỉ niệm về em đã nhạt nhòa lắm rồi? Anh có còn tìm thấy không nụ cười em những ngày mùa thu đầy nắng – rất trong, rất hồn nhiên – rất hạnh phúc mỗi phút gần bên anh?
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Những lời hứa đã vỗ cánh bay xa rồi sao anh? Em biết, em biết. Nhớ làm gì những lời hứa hẹn. Người đã quên thì đã quên rồi. Người còn nhớ chỉ thấy bao nhiêu là tái tê.
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Anh sẽ chẳng dịu dàng hôn nhẹ lên tóc em rồi mải miết vân vê lọn tóc rối. “Hương hoa sữa sao thật nồng nàn, như mái tóc em còn lắm những mê say...”
Có bao giờ mùa thu trở lại nữa không anh? Cho em được nói một điều thôi, rằng những ngày dấu yêu ấy đâu dễ dàng quên lãng. Rằng với em tình đã bao giờ đi ngang. Tình còn đong đầy đây bao nhiêu là nhớ, bao nhiêu là tiếc nuối. Chưa bao giờ trong em, tình yêu ấy đã vội vàng nhạt phai.
Em ôm vào lòng heo may, cho những ngón tay rùng mình lạnh giá. Mùa đang về. Tình ngỡ đã ngủ quên mà như cơn mơ từng đêm thao thức. Anh đâu còn đó, mùa thu trong em. Em biết níu vào đâu? Níu vào mùa sợ heo may làm dày nỗi nhớ. Níu vào kỉ niệm sợ trượt ngã trong những yêu thương. Níu vào anh... nhưng anh xa quá rồi...
Và rằng mùa thu không bao giờ còn trở lại sao anh? Em chẳng muốn tin đâu nên cứ dối lòng mình...