Thế là giữa Thu rồi… còn 1 nữa chặng đường như Thu đã đến, vậy là Thu ra đi. Lá bắt đầu có những đốm vàng, đang loang dần, loang dần.
Chưa gì Đông đã lượn lờ, chờ đợi, ngó nghiêng ngó ngữa, nôn nóng hối thúc, làm cây, lá run rẩy, cuống quýt, vội vàng hối hả làm nốt những công việc còn lại, cho xong 1 thân phận, để rồi co rúm, ngủ vùi trong cô đơn lạnh giá khi Đông tới. Có những chiếc lá sợ sệt vội vã sớm chia tay rời cành khi Thu vẫn còn đó…
Thạch thảo vẫn nằm yên chưa nở, đợi cuối Thu… sắc hoa cuối cùng, khi mọi loài đã khép lại ngủ yên…
Thạch Thảo nở, ấy báo hiệu Thu đã qua…
Ta ngắt đi 1 cụm hoa thạch thảo…
Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi…
Mọi thứ đều có kiếp sống, tất cả rồi cũng sẽ tàn phai theo thời gian tháng năm, trở về cát bụi, hư không…
Cuộc đời, kiếp sống con người như 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Quy luật Thu tàn, Đông tới, cái mùa Đông lạnh lẽo cuối cùng 4 mùa chẳng có ai muốn, ai mong, ai chờ, ai đợi, nhưng nó cứ lẳng lặng đến, khiến mọi sinh vật giật mình thảng thốt, để biết rằng cuộc đời đã về cuối…
Con đường giờ chỉ còn 1 đoạn ngắn nữa thôi, là tới đích cuối, tới bến bờ vực sâu hun hút cuối đời, nơi mọi thứ đều hóa thân mọc rễ, già cỗi, đợi rơi rụng… khi đó còn lại những gì? Có chăng 1 chút mùi hương thạch thảo đọng lại giữa giao mùa Thu Đông, như chứng nhân tồn tại... hoặc chỉ là 1 chút vương vương nơi khóe mắt về hoài niệm xưa cũ…
Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa!
Trên cõi đời này, trên cõi đời này…
Từ nay mãi mãi không thấy nhau…
Xin đừng cố gắng vặn thời gian trôi nhanh, chia tay để ủ mình yên lặng ngủ đông. Thu đâu có dài theo năm tháng, cũng không bấu víu thêm thời gian không phải của mình. Thu cũng chỉ ở lại có chừng đó tháng ngày, vừa đủ để chứng kiến chiếc lá vàng cuối cùng rời cành, rồi khoác áo ra đi…
Nắng Thu giờ đang dần nhạt nhòa, khe khẽ, yếu ớt, không đủ sức sưởi ấm, vì Đông đang vung tay phủ giá lạnh, ngăn, che dần sắc nắng…
Còn lại chút Thu, hãy tận hưởng. Đông chỉ toàn run rẩy, rệu rã…
Trăng Thu, có lẽ giờ đây đó là mảnh trăng treo cuối cùng có thể với lấy. Đông toàn u ám… mây che khuất…
Lãng đãng...
Chưa gì Đông đã lượn lờ, chờ đợi, ngó nghiêng ngó ngữa, nôn nóng hối thúc, làm cây, lá run rẩy, cuống quýt, vội vàng hối hả làm nốt những công việc còn lại, cho xong 1 thân phận, để rồi co rúm, ngủ vùi trong cô đơn lạnh giá khi Đông tới. Có những chiếc lá sợ sệt vội vã sớm chia tay rời cành khi Thu vẫn còn đó…
Thạch thảo vẫn nằm yên chưa nở, đợi cuối Thu… sắc hoa cuối cùng, khi mọi loài đã khép lại ngủ yên…
Thạch Thảo nở, ấy báo hiệu Thu đã qua…
Ta ngắt đi 1 cụm hoa thạch thảo…
Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi…
Mọi thứ đều có kiếp sống, tất cả rồi cũng sẽ tàn phai theo thời gian tháng năm, trở về cát bụi, hư không…
Cuộc đời, kiếp sống con người như 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Quy luật Thu tàn, Đông tới, cái mùa Đông lạnh lẽo cuối cùng 4 mùa chẳng có ai muốn, ai mong, ai chờ, ai đợi, nhưng nó cứ lẳng lặng đến, khiến mọi sinh vật giật mình thảng thốt, để biết rằng cuộc đời đã về cuối…
Con đường giờ chỉ còn 1 đoạn ngắn nữa thôi, là tới đích cuối, tới bến bờ vực sâu hun hút cuối đời, nơi mọi thứ đều hóa thân mọc rễ, già cỗi, đợi rơi rụng… khi đó còn lại những gì? Có chăng 1 chút mùi hương thạch thảo đọng lại giữa giao mùa Thu Đông, như chứng nhân tồn tại... hoặc chỉ là 1 chút vương vương nơi khóe mắt về hoài niệm xưa cũ…
Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa!
Trên cõi đời này, trên cõi đời này…
Từ nay mãi mãi không thấy nhau…
Xin đừng cố gắng vặn thời gian trôi nhanh, chia tay để ủ mình yên lặng ngủ đông. Thu đâu có dài theo năm tháng, cũng không bấu víu thêm thời gian không phải của mình. Thu cũng chỉ ở lại có chừng đó tháng ngày, vừa đủ để chứng kiến chiếc lá vàng cuối cùng rời cành, rồi khoác áo ra đi…
Nắng Thu giờ đang dần nhạt nhòa, khe khẽ, yếu ớt, không đủ sức sưởi ấm, vì Đông đang vung tay phủ giá lạnh, ngăn, che dần sắc nắng…
Còn lại chút Thu, hãy tận hưởng. Đông chỉ toàn run rẩy, rệu rã…
Trăng Thu, có lẽ giờ đây đó là mảnh trăng treo cuối cùng có thể với lấy. Đông toàn u ám… mây che khuất…
Lãng đãng...