Em thản nhiên buộc từng lọn tóc
lơ lửng bay quấy nhiều những ánh nhìn
những ngôn từ và tất thảy âm thanh
không dự báo và ngoài dự đoán.
Em bám mùa Thu xẻ đôi câu chuyện cũ
chứng minh anh không phải kẻ hai lòng
tiếng thở dài chỉ là lỡ cắn môi
thấy vết nắng trôi giữa lòng phố vắng.
Em ngừng hát vì nỗi buồn của gió
buổi sáng thứ ba mươi không nhặt được niềm vui
bắt chước bóng đêm nằm chờ đợi
nuối tiếc đi mua cơn mê sảng của ngày.
Em mang cơn đau đấu giá trong vòng người
được hay mất cũng mong người trả giá
vì tình yêu có anh và thất lạc
những ban mai chưa kịp thành hình.