Chương 5
Lần thứ hai Kỷ Quân đứng trước ngôi biệt thự của Tổng giám đốc, song lần này khác hẳn, bởi cô không đến đây để gây sự, mà đem đến cho anh một bất ngờ, nên cô mạnh dạn nhấn chuông chớ không rụt rè, do dự. Lúc sau, chị người làm chạy ra nói cách vui vẻ:
- Cậu mời cô vào nhà!
Kỷ Quân chợt mỉm cười một mình khi liên tường đến vài tháng trước đây, cũng chính chỗ này, cô bị từ chối thẳng thừng, thậm chí suýt chút nữa bị tống cổ ra ngoài không thương tiếc. Mải suy nghĩ vu vơ, cô đã đi đến bậc tam cấp cửa chính tự bao giờ. Thấy cửa không khóa, cô nhẹ đầy la bước luôn vào.
Khắc Hiên đã chỉnh tề trong bộ veston màu lục ngả rêu phong, nhìn ấn tượng chững chạc hơn ngảy thường. Thấy cơ, anh hỏi ngay:
- Em đến đây bằng gì?
Kỷ Quân không trả lời mà dùng ngón tay chỉ xuông đôi chân mình. Hơi nhướng mày, Khắc Hiên cũng nói tỉnh tỉnh:
- Vậy chắc phải khởi hành vào lúc nửa đêm.
Lần dầu tiên cô thấy anh nói đùa, cách đùa cũng rất ngộ nghĩnh, không cười và gương mặt cũng không cởi mở hơn được chút nào, lạnh lùng xa cách đến khắc nghiệt.
Im lặng một chút, Ky Quân đề nghị:
- Chúng ta có thể đi được chưa?
. Gật nhẹ, anh đứng lên cùng cô ra ngoài.
Đến bên xe, anh định leo lên, nhưng Kỷ Quân liền cất tiếng ngăn lại:
- Không cần? Tôi nghĩ chúng ta nên đi bộ thư giãn một chút cũng tốt.
Quay phắt lại như bị bất ngờ, anh buột miệng:
- Cái gì?
Kỷ Quân tủm tỉm đùa:
- Lúc đầu, tôi đã không nói với anh tôi đi bằng xe "hăng cải" rồi sao?
Khắc Hiên bỗng nghiêm nghị:
- Tôi không đùa đâu.
Kỷ Quân lém lỉnh:
- Trông tôi giống đùa lắm sao?
Khắc Hiên nhíu mày cách khó chịu:
- Em nói đi. Tôi làm sao có thể ...
Biết anh ta định nói gì, Kỷ Quân xoay người, đưa tay chỉ về hướng nhà mình, nói đơn giản:
- Ngôi nhà đó là của tôi.
Khắc Hiên khựng lại nhìn xoáy vào cô:
- Vậy em với Đại Phong quan hệ thế nào?
Đến lượt Kỷ Quân kinh ngạc:
- Ủa! Sao anh cũng biết anh Hai tôi?
Vỡ lẽ, Khắc Hiên cững im lìm đưa mắt nhìn về một hướng cố định như đang suy nghĩ về điều gì đó. Chút sau anh quay lại nói:
- Ta đi được chưa?
Kỷ Quân vẫn chôn chân tại chỗ vì thắc mắc:
- Nhưng anh chưa nói với tôi, vi sao anh quen biết anh Hai tôi?
Lần thứ hai Kỷ Quân đứng trước ngôi biệt thự của Tổng giám đốc, song lần này khác hẳn, bởi cô không đến đây để gây sự, mà đem đến cho anh một bất ngờ, nên cô mạnh dạn nhấn chuông chớ không rụt rè, do dự. Lúc sau, chị người làm chạy ra nói cách vui vẻ:
- Cậu mời cô vào nhà!
Kỷ Quân chợt mỉm cười một mình khi liên tường đến vài tháng trước đây, cũng chính chỗ này, cô bị từ chối thẳng thừng, thậm chí suýt chút nữa bị tống cổ ra ngoài không thương tiếc. Mải suy nghĩ vu vơ, cô đã đi đến bậc tam cấp cửa chính tự bao giờ. Thấy cửa không khóa, cô nhẹ đầy la bước luôn vào.
Khắc Hiên đã chỉnh tề trong bộ veston màu lục ngả rêu phong, nhìn ấn tượng chững chạc hơn ngảy thường. Thấy cơ, anh hỏi ngay:
- Em đến đây bằng gì?
Kỷ Quân không trả lời mà dùng ngón tay chỉ xuông đôi chân mình. Hơi nhướng mày, Khắc Hiên cũng nói tỉnh tỉnh:
- Vậy chắc phải khởi hành vào lúc nửa đêm.
Lần dầu tiên cô thấy anh nói đùa, cách đùa cũng rất ngộ nghĩnh, không cười và gương mặt cũng không cởi mở hơn được chút nào, lạnh lùng xa cách đến khắc nghiệt.
Im lặng một chút, Ky Quân đề nghị:
- Chúng ta có thể đi được chưa?
. Gật nhẹ, anh đứng lên cùng cô ra ngoài.
Đến bên xe, anh định leo lên, nhưng Kỷ Quân liền cất tiếng ngăn lại:
- Không cần? Tôi nghĩ chúng ta nên đi bộ thư giãn một chút cũng tốt.
Quay phắt lại như bị bất ngờ, anh buột miệng:
- Cái gì?
Kỷ Quân tủm tỉm đùa:
- Lúc đầu, tôi đã không nói với anh tôi đi bằng xe "hăng cải" rồi sao?
Khắc Hiên bỗng nghiêm nghị:
- Tôi không đùa đâu.
Kỷ Quân lém lỉnh:
- Trông tôi giống đùa lắm sao?
Khắc Hiên nhíu mày cách khó chịu:
- Em nói đi. Tôi làm sao có thể ...
Biết anh ta định nói gì, Kỷ Quân xoay người, đưa tay chỉ về hướng nhà mình, nói đơn giản:
- Ngôi nhà đó là của tôi.
Khắc Hiên khựng lại nhìn xoáy vào cô:
- Vậy em với Đại Phong quan hệ thế nào?
Đến lượt Kỷ Quân kinh ngạc:
- Ủa! Sao anh cũng biết anh Hai tôi?
Vỡ lẽ, Khắc Hiên cững im lìm đưa mắt nhìn về một hướng cố định như đang suy nghĩ về điều gì đó. Chút sau anh quay lại nói:
- Ta đi được chưa?
Kỷ Quân vẫn chôn chân tại chỗ vì thắc mắc:
- Nhưng anh chưa nói với tôi, vi sao anh quen biết anh Hai tôi?