Mỗi khi ra đường, gặp một ai đó ta hay chào hỏi "Lâu cháu không gặp bác, bác khỏe chứ ạ?, Sức khỏe của bà đỡ hơn không ạ? Dạo này cậu thế nào? Hôm nay cậu vui chứ? Hôm nay có chuyện gì vui không?"...
Rất nhiều người trả lời ta hồ hởi, kể cho ta nghe bao nhiêu là chuyện vui trên trời dưới bể xung quanh họ. Thái độ ấy, làm cho ta cảm thấy vui lây. Nhưng cũng không ít người tỏ vẻ mệt mỏi khó chịu, than phiền đủ thứ về thế giới xung quanh của mình. Nào là trời nắng gắt quá, mưa sao cứ dầm dề, đi lại khó khăn. Nào chưa đủ tiền để đổi chiếc xe đời mới. Nào sao mình bất hạnh thế, chẳng đủ tiền để xây biệt thự như người khác, Ôi bao nhiêu là việc đổ lên đầu, mệt chết đi được... bao nhiêu là bất mãn về cuộc sống hiện tại được tuôn ra với vẻ mặt cau có, chán nản... làm cho ta cũng chẳng biết làm gì ngoài việc gật gù cái đầu và vài lời động viên, thông cảm.
Rồi chợt giật mình, đôi khi ta cũng hay than thở về cuộc sống của mình, ta cứ thấy mình chẳng bằng ai, ta cứ thấy đời ta sao khổ thế. Mọi thứ xung quanh cứ trở nên đáng ghét, những suy nghĩ ấy làm ta trở nên cau có, buồn bã, ta hay đem tất cả nỗi buồn ấy trút lên những người xung quanh ta. Lần đầu họ nghe, họ tỏ ra thông cảm và có vài lời động viên an ủi. Lần thứ hai, họ nghe và im lặng. Lần thứ ba họ chẳng buồn nghe ta nữa, họ nhanh chóng lảng sang chủ đề khác.
Ta lạc lõng, ta nhận ra những lần than thở ấy chẳng giúp ta thay đổi được hiện tại cuộc sống của ta mà tai hại hơn, nó còn làm cho mọi việc trở nên trầm trọng hơn. Than thở nhiều ta buồn hơn mà mọi việc vẫn cứ như thế, chẳng thay đổi được gì cả. Ta trở thành cô bé hay than vãn trước mọi người, ta thiếu tinh thần lạc quan trong cuộc sống, mẹ bảo đó là điều không nên.
Nhưng ta chỉ thật sự thấm thía lời của mẹ khi biết được còn có bao bao nhiêu người mơ ước được như ta mà nào có được. Bao nhiêu người khiếm thị không biết ánh sáng có màu gì, không thấy được cái nắng vàng ươm mà ta đang than vãn vì ghét nó. Bao nhiêu người chẳng thể nghe được tiếng mưa rơi mà ta thầm oán trách sao mà mưa dai dẳng. Bao nhiêu người nằm trên giường bệnh, chẳng thể tự vận động để có thể như ta đi giữa mưa, giữa nắng để làm việc, để tận hưởng cuộc sống này như ta. Nhưng ta lại quên đi giá trị của nó nên chỉ biết càu nhàu than thở.
Rồi còn bao nhiêu chuyện xảy ra ta không lường trước hết được nữa. Mỗi giây phút của ta giữa cuộc sống này là một món quà vô giá mà đấng tạo hóa ban tặng cho ta. Vì đôi khi ranh giới giữa sự sống và cái chết quả là rất đỗi mong manh. Những vụ tai nạn khủng khiếp có thể đưa ta về thế giới bên kia trong tích tắc. Hay như ta biết, có người đi ngủ mà sáng mai chẳng còn bước xuống giường được nữa, người ấy đã trở về với cát bụi một cách lặng lẽ trong đêm. Tất cả những người ấy, ta chắc chắn họ sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được một ngày tận hưởng cái nắng, cái gió, và cả những cơn mưa dai dẳng, để được đi làm, đi chợ... tức là để có được những thứ mà đôi khi ta vẫn càu nhàu, than thở hằng ngày.
Rồi ta tự hỏi, ta sống có một lần, mỗi giây phút trong đời ta cũng chỉ trôi qua có một lần? Vậy thì tại sao ta lại lãng phí nó vào việc than thở để giây phút ấy kém vui hơn nhỉ. Suốt ngày than vãn là một điều không hay vì nó làm giảm niềm tin, nguồn vui sống của ta và cả những người xung quanh. Và đôi khi vì mải than thở mà ta có thể sẽ bỏ lỡ những cơ hội làm thay đổi cuộc sống hiện tại theo hướng tích cực. Chẳng mấy ai thích tiếp xúc, làm việc với người chỉ biết than vãn cả. Vậy thì tại sao ta không ngừng than vãn, mà thay vào đó là mỉm cười và tìm ra bằng cả suy nghĩ và hành động của ta để thay đổi những điều ta không thích?
Cho nên, ta thường dặn lòng là hãy suy nghĩ một chút trước khi than phiền. Khi không thích một điều gì đó, tốt nhất là nên tìm cách thay đổi nó. Nếu chẳng thể thay đổi được nó hãy cố gắng thay đổi cách ta nghĩ về nó. Đừng bao giờ than vãn!
Rất nhiều người trả lời ta hồ hởi, kể cho ta nghe bao nhiêu là chuyện vui trên trời dưới bể xung quanh họ. Thái độ ấy, làm cho ta cảm thấy vui lây. Nhưng cũng không ít người tỏ vẻ mệt mỏi khó chịu, than phiền đủ thứ về thế giới xung quanh của mình. Nào là trời nắng gắt quá, mưa sao cứ dầm dề, đi lại khó khăn. Nào chưa đủ tiền để đổi chiếc xe đời mới. Nào sao mình bất hạnh thế, chẳng đủ tiền để xây biệt thự như người khác, Ôi bao nhiêu là việc đổ lên đầu, mệt chết đi được... bao nhiêu là bất mãn về cuộc sống hiện tại được tuôn ra với vẻ mặt cau có, chán nản... làm cho ta cũng chẳng biết làm gì ngoài việc gật gù cái đầu và vài lời động viên, thông cảm.
Rồi chợt giật mình, đôi khi ta cũng hay than thở về cuộc sống của mình, ta cứ thấy mình chẳng bằng ai, ta cứ thấy đời ta sao khổ thế. Mọi thứ xung quanh cứ trở nên đáng ghét, những suy nghĩ ấy làm ta trở nên cau có, buồn bã, ta hay đem tất cả nỗi buồn ấy trút lên những người xung quanh ta. Lần đầu họ nghe, họ tỏ ra thông cảm và có vài lời động viên an ủi. Lần thứ hai, họ nghe và im lặng. Lần thứ ba họ chẳng buồn nghe ta nữa, họ nhanh chóng lảng sang chủ đề khác.
Ta lạc lõng, ta nhận ra những lần than thở ấy chẳng giúp ta thay đổi được hiện tại cuộc sống của ta mà tai hại hơn, nó còn làm cho mọi việc trở nên trầm trọng hơn. Than thở nhiều ta buồn hơn mà mọi việc vẫn cứ như thế, chẳng thay đổi được gì cả. Ta trở thành cô bé hay than vãn trước mọi người, ta thiếu tinh thần lạc quan trong cuộc sống, mẹ bảo đó là điều không nên.
Nhưng ta chỉ thật sự thấm thía lời của mẹ khi biết được còn có bao bao nhiêu người mơ ước được như ta mà nào có được. Bao nhiêu người khiếm thị không biết ánh sáng có màu gì, không thấy được cái nắng vàng ươm mà ta đang than vãn vì ghét nó. Bao nhiêu người chẳng thể nghe được tiếng mưa rơi mà ta thầm oán trách sao mà mưa dai dẳng. Bao nhiêu người nằm trên giường bệnh, chẳng thể tự vận động để có thể như ta đi giữa mưa, giữa nắng để làm việc, để tận hưởng cuộc sống này như ta. Nhưng ta lại quên đi giá trị của nó nên chỉ biết càu nhàu than thở.
Rồi còn bao nhiêu chuyện xảy ra ta không lường trước hết được nữa. Mỗi giây phút của ta giữa cuộc sống này là một món quà vô giá mà đấng tạo hóa ban tặng cho ta. Vì đôi khi ranh giới giữa sự sống và cái chết quả là rất đỗi mong manh. Những vụ tai nạn khủng khiếp có thể đưa ta về thế giới bên kia trong tích tắc. Hay như ta biết, có người đi ngủ mà sáng mai chẳng còn bước xuống giường được nữa, người ấy đã trở về với cát bụi một cách lặng lẽ trong đêm. Tất cả những người ấy, ta chắc chắn họ sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được một ngày tận hưởng cái nắng, cái gió, và cả những cơn mưa dai dẳng, để được đi làm, đi chợ... tức là để có được những thứ mà đôi khi ta vẫn càu nhàu, than thở hằng ngày.
Rồi ta tự hỏi, ta sống có một lần, mỗi giây phút trong đời ta cũng chỉ trôi qua có một lần? Vậy thì tại sao ta lại lãng phí nó vào việc than thở để giây phút ấy kém vui hơn nhỉ. Suốt ngày than vãn là một điều không hay vì nó làm giảm niềm tin, nguồn vui sống của ta và cả những người xung quanh. Và đôi khi vì mải than thở mà ta có thể sẽ bỏ lỡ những cơ hội làm thay đổi cuộc sống hiện tại theo hướng tích cực. Chẳng mấy ai thích tiếp xúc, làm việc với người chỉ biết than vãn cả. Vậy thì tại sao ta không ngừng than vãn, mà thay vào đó là mỉm cười và tìm ra bằng cả suy nghĩ và hành động của ta để thay đổi những điều ta không thích?
Cho nên, ta thường dặn lòng là hãy suy nghĩ một chút trước khi than phiền. Khi không thích một điều gì đó, tốt nhất là nên tìm cách thay đổi nó. Nếu chẳng thể thay đổi được nó hãy cố gắng thay đổi cách ta nghĩ về nó. Đừng bao giờ than vãn!