Bầu trời phương Nam lá Thu sang không vàng, không trầm tư như ở một nơi nào khác. Trời phương Nam dường như không có những thói quen đợi chờ, chững lại để sánh bước cùng ai.
Phương Nam mùa này ồn ào những dòng xe đi chen lấn, phương nam xô bồ nóng nảy, phương Nam rưng rưng một nỗi nhớ khi mưa chiều ghé phố hỏi thăm tôi. Những áo trắng tuổi hoa tung tăng bước đi thêm một trang sách mới, những xác ve ngủ lại chỉ có mùa vàng vẫn về thật trinh nguyên.
Tôi chợt nhìn mọi thứ và nhớ lại một thời tuổi tôi…
Tôi ngày xưa không học giỏi, không có năng khiếu về một môn nào cả. Tôi ngày xưa không có một tuổi học trò đẹp như bao người, tôi chưa từng được nâng niu, được tung hứng những trang vở khi chia tay ai. Tôi chưa được nếm trải những phút giây hạnh phúc khi ra trường. Tôi chưa hoàn thành cả một chặng đời tôi ngày ấy.
Tôi đi qua hai mươi hai mùa Xuân và mọi thứ chỉ dừng lại ở niềm tiếc nuối. Tôi đã cố sống trầm mình trong bao năm, nhìn mọi thứ và cuộc đời này đẹp hơn.
Tôi thích nhìn bóng áo dài tinh khôi khi chiều phố hoàng hôn, tôi thích nhìn mọi con đường ướt bóng ngoan nơi những hàng me đổ. Tôi thích tất cả, tất cả như để bù đắp lại sự trống vắng trong chính tôi của một thời, những thiếu sót đi qua.
Có những lúc tôi muốn quay về tuổi thơ và sống lại từ đầu. Có những lúc tôi thèm thuồng cái vị tinh nghịch của một đôi mắt duyên, thèm được trêu trọc một cô nàng ngồi phía trước tôi ngày xưa đến lạ.
Người ta đi qua nhiều năm và đổi khác, còn tôi lững đững nhìn mọi thứ nơi dòng đời đan xen. Người ta tiếp nối những thế hệ vàng cho tương lai, còn tôi mờ mịt trong những luẩn quẩn vây quanh cả con người.
Người ta say trong đam mê của chiếc vòng nguyệt quế, còn tôi uống men mình trong khao khát, hy vọng và niềm tin.
Người ta đã bước qua tôi rất xa rồi, có ai muốn tìm lại cho tôi ghé vào hỏi han điều gì đâu kia chứ.
Một thoáng thì chỉ là một thoáng thôi. Khi ai đó bước qua rồi mới nhận ra nhiều thứ trong đời mình còn đầy lầm lỡ. Có lẽ là vội vàng, là thiếu những chín chắn hơn. Tôi không phải than trách gì mình nhiều cả, nhưng hẳn trong một chút, một chút thôi thì vẫn hay có đôi điều.
Và tôi vẫn sống, vẫn nhìn vào cuộc sống này từng ngày. Vẫn yêu những vòng quay của chiếc xe đạp, yêu chiếc nón lá học trò. Vẫn yêu những kỉ niệm mà chỉ ở cuộc đời học trò mới có. Tôi không đủ vững vàng khi tôi đi qua, nên tôi chỉ viết với lời nhắn nhủ chân thành này vậy thôi.
Văn tôi không hay, văn tôi có lẽ toàn những câu chuyện tình cảm lí nhí trong tâm hồn từ lâu lắm. Nhưng những gì tôi viết, tôi đều mong những ai đọc và xem trọng nó như chính tấm lòng của mình vậy.
Tôi không viết cho những gì của tôi đã qua, tôi không viết nhiều cho người còn đang ở lại tiếp bước những người xưa. Tôi chỉ viết và mong cho tất cả mọi thế hệ ngày sau, biết gìn giữ những phẩm chất và tinh hoa vốn có của những trang sách, những mái trường.
Tôi mong nơi đâu thì tình cảm thầy cô và bè bạn vẫn là thứ con người ta mang đi đến suốt cuộc đời này…
Ở cuộc sống thì chẳng biết bao nhiêu là đủ, chẳng biết bao nhiêu là vừa, khi hàng ngày trong những số phận, còn nhiều lắm điều bon chen. Nhưng có lẽ tuổi học trò với đời người là niềm khao khát đầy đủ nhất.
Ai cũng có một con đường để đi tới cuộc sống. Ai cũng có những lựa chọn, những đắn đo để thay đổi số phận. Nếu cho tôi được chọn lựa thêm một lần, tôi sẽ chọn một con đường học trò để bước vào tương lai tôi.
Tất cả sẽ là điều trân trọng, là bản thân sẽ tự hào với chính những lễ nghĩa với những tấm lòng cao cả có được.
Cuộc đời cho con người sinh ra, cười tươi và biết khóc khi trào đời. Cuộc đời cho con người nếm trải, cho họ biết nhận ra nhiều điều ngay cả khi ai đó chạm một chân vào lòng cát bụi.
Và cuộc đời cho chúng ta có một tuổi hồng, tuổi mực tím, tuổi nô đùa nghịch ngợm. Cho chúng ta có được sự bảo bọc của cha mẹ, thầy cô, xã hội. Cho chúng ta được sống, được quyền tôn vinh tất cả. Vậy nên, tôi mong các em những thế hệ sau này sẽ biết đi qua và nhìn lại. Biết đắn đo và chọn lựa thật kỹ càng hơn, biết sai và sửa, biết tôn trọng và biết nhận mọi lỗi lầm.
Không ai cho mình cuộc đời, mà chính các em mới là những người tự cho mình cuộc đời.
Khi năm học mới đang bắt đầu, khi các thế hệ nào đó đi qua, và khi bóng cây già nào vừa ngơi nghỉ.
Khi các cô thầy ngày đêm vẫn cống hiến hết công sức của mình cho các chuyến đò tương lai. Họ đã phải lao tâm, họ đã phải đổ những suy nghĩ, những chất xám quý báu chỉ để dành cho tất cả các em bằng tấm lòng tận tụy. Mong các em hãy trân trọng và lỗ lực, mong tuổi học trò tuy nghịch ngợm nhưng là một bông hoa nở trong mỗi trái tim con người.
Khi tiếng trống nơi mái trường đã điểm, những con phố không ngại nắng mưa thăng trầm. Những vòng xe vẫn cứ lăn nơi phương nam này và ở bất kỳ nơi nào khác. Tôi chúc các em lên chuyến đò tiếp nối những ngày xanh đầy tự tin và nhiều hy vọng. Tôi cho chúc tất cả thành công, thành công và mãi mãi thành công ở cuộc đời này nhé…