Chương 3
“Cha !” Hà Trì Trì vừa chạy vào thư phòng, liền trừng mắt nhìn Hà định phong ngồi sau bàn giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ không vui.
Hà định phong ngẩng đầu nhìn qua chồng giấy tờ cao như núi, mỉm cười với con gái :“Sao vậy, tiểu bảo bối? Ơ kìa, tại sao lại nhíu mày, thật là không ngoan! Còn nhỏ tuổi mà lại cứ thích bắt nạt lông mày của mình, phải biết rằng, lông mày là đại diện cho một người ……”
“Con biết, cũng không nhớ đã nghe qua mấy chục lần rồi , người ta đã sớm thuộc làu làu. Hơn nữa, con nhíu mày còn không phải do cha sao !”
“Do cha?” Hà định phong nhướng mày dựa lưng vào sau ghế,“ Nói xem nào, ông già này đã làm gì không tốt, khiến cho tiểu công chúa phải nhíu mày loạn lên?”
“Còn nói nữa, lần trước bác sĩ Trần không phải đã cảnh cáo cha rồi sao, tim của cha không tốt lắm, bảo cha giảm bớt lượng công việc và phải nghỉ ngơi nhiều sao? Nhưng mà, cha nhìn lại mình xem……” Tay chỉ lên cái đồng hồ treo tường, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn chu lên. “Hôm nay là cuối tuần nha, hiện tại đã là mười hai giờ đêm, cha vẫn còn vùi đầu vào giấy tờ công việc, không thấy phiền sao? Vẫn cứ học tập Khổng Tử, làm việc đến quên ăn, tìm lấy vui vẻ để quên u sầu, thì không biết ‘tâm bệnh’ sẽ đến khi nào? Đúng là lừa người mà, sớm đáp ứng yêu cầu của người ta là về hưu trước hai năm, thế mà cả ngày đều bận rộn, không sợ biến thành ông già mập mạp sao?”
Hà Định Phong nhìn vẻ mặt ai oán và bộ dáng đáng yêu của con gái, không khỏi ca thán liên tục: “Xem ra tiểu Trì Trì của ta không thể gả cho thương nhân được rồi.”
“Tại sao?” Nàng không hiểu sao cha mình lại đột nhiên nói những lời này?
“À, thương nhân nhỏ không làm nên trò trống gì thì con không thèm để ý, còn có năng lực cơ ngơi lớn thì người nào mà không bận? Đại tiểu thư tính tình như con, gả cho người làm ăn cả ngày bận tối mắt tối mũi, tương lai của con rể ta đây không phải đã bị con hủy hoại hay sao, chỉ còn cách là bỏ con thôi, cho nên ta nói con không thể gả cho thương nhân.”
“Sai!” Hà Trì Trì hất cằm lên, dáng vẻ không cho là đúng, “Đã là thời đại nào rồi, không biết phân chia công việc, thế chẳng phải là muốn mình mệt chết sao? Cái loại đại ngu ngốc như vậy con không cần, ngay cả một cơ hội cũng không cho, mà còn đợi được đến lúc hắn bỏ con?”
“Oa, Trì Trì của ta thật ghê gớm nha.” Nhìn dáng vẻ tự tin của con gái làm ông bật cười.
“Đó là chuyện đương nhiên.” Mắt to lơ đãng nhìn thấy phụ thân trêu chọc, nàng lập tức kêu lên: “Papa xấu xa này, dám trêu chọc con à? Mặc kệ, Trì Trì quyết định không lấy chồng, cả đời ở lại bên cạnh papa, mỗi ngày làm phiền đến mức ba phải kêu lên cứu mạng!”
Hà Định Phong nghe xong cười ha hả, ôm con gái đang làm nũng bên cạnh mình. Một lúc lâu sau, ông mới thở dài: “Cha cũng hy vọng có thể bị Trì Trì làm phiền cả đời, nhưng là……” Ông lại lần nữa thở dài, vẻ mặt có chút sầu não.
Hà Trì Trì ngẩng khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn, có chút mê hoặc lên, “Papa……”
“Cha có thể có Trì Trì thông minh lại xinh đẹp như vậy làm bạn, tất nhiên là vui sướng, thỏa mãn. Nhưng trời đất này không có bữa tiệc nào lại không tàn, cha già một ngày nào đó cũng sẽ rời đi……”
“Không được!” Hà Trì Trì kêu to, cắt ngang lời nói của cha mình, giọt nước mắt chảy xuống hai má trắng như tuyết, “Không được, con không muốn! Trì Trì không muốn cha đi, Trì Trì không thể không có cha, con không muốn à!” Nàng níu chặt cánh tay của cha mình, giống như con chó nhỏ gặp rủi ro, vẻ mặt hốt hoảng bất lực.
Hà Định Phong cảm giác mình nói lỡ lời, vội vàng ôm cơ thể run run của con gái, trấn an: “Trì Trì ngoan, cha hay nói giỡn, cha yêu thương con nhất, làm sao lại bỏ con được?” Ông giận bản thân tự nhiên lại rước vào chuyện không đâu, suy nghĩ lung tung, khiến cho con gái cưng sợ hãi.
“Thật không ?” Hà Trì Trì nghẹn ngào hỏi, ánh mắt sưng đỏ, nhưng nước mắt cuối cùng cũng đã ngưng lại.
“Tất nhiên rồi.” Vì con gái, ông sẽ nỗ lực trở thành một người tầm cỡ thế giới . “Ai chẳng biết, Trì Trì là bảo bối của Hà Định Phong ta, cha sao có thể bỏ con lại được? Từ giờ trở đi, cha sẽ thật cố gắng khỏe mạnh, hai năm sau còn phải mang Trì Trì đi du lịch thế giới, có đúng không nào?” Vài năm trước, khi Trì Trì đỗ vào đại học ông đã hứa hẹn với con gái như vậy.
“A, cha còn nhớ rõ à!” Hà Trì Trì lúc này mới nín khóc mỉm cười, lúm đồng tiền như ánh sáng mặt trời sáng lạn.
“Hay nói giỡn!” Ông giả bộ biểu tình hốt hoảng,“Đã hứa với con gái bảo bối, nào dám quên, ta cũng không muốn bị điếc lỗ tai!”
“Cha nói bậy, người ta sẽ không làm vậy.”
“Sẽ không sao? Ha ha ha……”
Nghê Thiến Thiến mặc chiếc váy bó màu đỏ vô cùng cao cấp, dáng vẻ càng thêm nóng bỏng mê người. Ngay cả người cảnh vệ cũng phải chảy nước miếng, cùng lúc đó nhân viên tiếp đón cũng phải há hốc mồm nhìn cô ta đi thẳng vào chi nhánh ở Châu Á của tập đoàn Vạn Tông Á Châu trên đường Tinh Hoa. Cô ta xông thẳng lên tầng cao nhất là nơi có văn phòng của tổng giám đốc, nhưng bị chặn ở cửa ngay sau đó.
Ngoài công việc của mình ra, thư kí Tả Thường Phần còn được phân cho một nhiệm vụ quan trọng khác, đó là ngăn không cho người lạ vào phòng khách, nhất là những tiểu thư có ý đồ xông vào văn phòng quấy rầy tổng giám đốc làm việc.
Nếu như Tả Thường Phần có can đảm để cho cô gái nào vênh váo hung hăng, ngốc nghếch, nông cạn chán ngấy vọt đến trước bàn làm việc của tổng tài, thì cô chỉ có thể đóng gói chuẩn bị đi về tự mình kiếm ăn.
“Chờ một chút, tiểu……” Kêu lên cũng vô dụng, căn bản công việc đã huấn luyện Tả Thường Phần một thân thủ nhanh nhẹn, cô đứng chắn ngay ở cửa văn phòng .“Tiểu thư, không có sự cho phép của tổng giám đốc, cô không thể tự tiện tiến vào,”
“Cô không biết tôi là ai sao?” Nghê Thiến Thiến hất cằm lên, dùng cái mũi nhìn người.
Tả Thường Phần không chút động đậy, vẫn chắc miệng nói như trước, “Bất luận cô là ai, muốn gặp tổng giám đốc đều…… A!”
Nghê Thiến Thiến một bụng đầy lửa giận, sớm không kiên nhẫn, thừa dịp Tả Thường Phần chưa chuẩn bị lấy khuỷu tay gạt đi sự ngăn cản của cô, nhanh chóng đẩy cửa ra sau, nào biết cửa cũng đang mở ra.
“Cãi nhau gì vậy ……” Lôi Ni Khả bị làm cho tâm phiền ý loạn, bực dọc mở cửa mắng chửi người, thoáng nhìn thấy bay đến nghênh đón không rõ là vật thể, trực giác chợt lóe lên ……
Nghê Thiến Thiến không kịp trở tay, hét lên một tiếng, cả người thẳng tắp ngã về phía đá cẩm thạch ánh sáng, chỉ cảm thấy đầy trời ánh sáng vàng lóe ra, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy.
“Đây là chuyện gì?” Lôi Ni Khả hai tay khoanh trước ngực, không nhìn dáng vẻ thê thảm Nghê Thiến Thiến, không hờn giận yêu cầu nói rõ.
“Tiểu thư Nghê Thiến Thiến muốn xông vào văn phòng tổng giám đốc, tôi muốn ngăn cô ấy lại, không ngờ Nghê tiểu thư chẳng những không đếm xỉa tới, thậm chí còn ngã vào……” Tả Thường Phần cung kính nói, khóe mắt nhìn bộ dang thảm hại của Nghê Thiến Thiến, lửa giận trong lòng lập tức chuyển thành ý cười.
Nghê Thiến Thiến kêu lên tiếng ai ôi hừ hừ, Tả Thường Phân nghe thấy lông tơ dựng thẳng, cả người không được tự nhiên. Quá mạnh mẽ, ngã thảm như vậy mà còn có thể phát huy được sức quyến rũ?! Cô tuy rằng gặp qua không ít bạn gái tổng giám đốc, cũng không thể không bội phục Nghê Thiến Thiến.
Điều này làm cho huyết mạch phẫn nộ căng ra rên rỉ, Lôi Ni Khả không những lạnh lùng, không chịu được quấy nhiễu, không bình tĩnh nổi quở trách: “Câm miệng!”
Nghê Thiến Thiến như phụng thánh chỉ, lập tức câm như hến, nhưng khuôn mặt xinh tươi lộ rõ vẻ ủy khuất, ngay cả Tả Thường Phần cũng thầm kêu lợi hại.
Nhìn Lôi Ni Khả vẫn thờ ơ như cũ, Nghê Thiến Thiến lập tức thay đổi lề lối, bám vào thân thể rắn chắc to lớn của hắn cọ cọ xát xát , còn nũng nịu nói: “Ni Khả, anh xem xem, con nhỏ này chỉ là một thư kí quèn thôi, người ta có ý tốt tới thăm anh là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, bây giờ đều đã bị này con nhỏ xấu xí này làm hỏng hết chuyện tốt rồi. Thật sự là chán ghét, còn hại người ta ngã thành như vậy……”
Cái gì vậy! Tả Thường Phần căm giận bất bình, nhưng thấy tổng giám đốc từ đầu tới cuối đều là thờ ơ lạnh nhạt, cô dám dùng ba tháng tiền lương đánh cược, người tình “đương nhiệm” Nghê Thiến Thiến này sắp thăng cấp thành “tiền nhiệm” rồi.
Nghê Thiến Thiến còn chưa nói xong, Lôi Ni Khả đã quay đầu nói với Thường Phần: “Thư kí Tả, nhớ nhắc nhở tôi tăng lương cho cô.”
“Cám ơn tổng giám đốc.” Tả Thường Phần đắc ý liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nghê Thiến Thiến, nỗi giận dữ biến mất, vui vẻ trở về làm việc của mình, còn thuận tay đóng cửa lại.
Lôi Ni Khả hất tay của Nghê Thiến Thiến ra một cách vô tình, con ngươi đen lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta,“Tôi đã nói không cho cô đến công ty quấy rầy tôi rồi mà?”
Nghê Thiến Thiến bị nhìn đến mức ngưng bặt, trong lòng sợ hãi, nói với giọng run rẩy: “Người ta đã hơn một tháng không gặp anh …… Người ta……” Ánh mắt Lôi Ni Khả chợt lóe lên, cô ta sợ tới mức không dám nói thêm những lời vô nghĩa, gọn gàng dứt khoát nói : “Em có việc cần anh giúp đỡ.”
Giúp đỡ ? Cũng tốt, dù sao đã sớm chán ghét đối với cô ta rồi, coi như là lễ vật sắp chia tay, tốt lắm. Thực ra Lôi Ni Khả căn bản đã sớm quên Nghê Thiến Thiến này là nhân vật ghê gớm, bằng không đã sớm gọi ra ngoài để làm thủ tục chia tay, cũng không cần phải để cô ta chạy đến chuyến này , còn ngã ra bên mép cửa nữa.
“Chuyện gì?”
Vẻ mặt Nghê Thiến Thiến nhanh chóng chuyển sang vui sướng, “Thật tốt quá, em liền……” Xúc động lên nhiều, người lại tự động tuân theo, nhưng ánh mắt Lôi Ni Khả lạnh lẽo đảo qua, cô ta lập tức bị đông cứng, lại chuyển sang bộ dáng nhu thuận.“Em muốn hàng năm có một bộ phim ở công ty điện ảnh Kim Long ,nghe……”
“Không thể được!” Hắn lạnh lùng bác bỏ ước vọng của cô ta, “Cô biết đóng phim phải chịu bao nhiêu khổ cực, chụp ảnh quảng cáo còn có thể nhờ dáng người, đóng phim ư? Đừng mơ mộng .”
Hắn khinh thường cô, diễn viên vốn không phải là nghề chính của cô ả. Cô ta cắn cắn môi, cùng những diễn viên thực lực thi đấu…… Coi như xong, cô ta thực ra cũng không có dũng khí.
“Kìa…… em đâu chỉ muốn quảng cáo mĩ phẩm? Em tin rằng có đủ vốn, chỉ là nhiều người cạnh tranh như vậy……”
“Được.” Lôi Ni Khả thẳng thắn nhận lời, thuận tiện cấp chi phiếu cho cô. “Đây là lần cuối cùng, về sau không được đến làm phiền tôi nữa!”
“Em hiểu rồi.” Nghê Thiến Thiến nhận tiền chia tay, biết chính mình đã bị “cách chức”.
Bữa tiệc đính hôn của danh nhân trong giới thương nghiệp – Chu Tam Chỉ cùng cháu gái của ông chủ Tưởng Thanh Tùng, là một bữa tiệc xã giao lớn trong sáu tháng cuối năm. Chỉ thấy hội trường đâu đâu cũng là những nhân vật thương nhân nổi tiếng.
Lẫn giữa hàng vạn người là Lôi Ni Khả, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao to, lại tài trí hơn người, thật khó không hấp dẫn người chú ý.
Tối nay bạn gái của hắn cũng khiến cho người người chăm chú nhìn — Khâu Ngữ Tâm tĩnh lặng, nhàn nhã, tựa như một đóa bách hợp tao nhã, năm nay vừa mới hai mươi lăm, là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Đức Khang, tính tính lại dịu dàng yểu điệu tình cảm, mới về Đài Loan liền làm bận lòng không ít các anh em công tử. Cũng bởi vậy hai người tham dự bữa tiệc này, lập tức làm dấy lên một trận phỏng đoán lớn.
Nhìn theo cô là những ánh mắt vừa ao ước vừa đố kị, điều đó chẳng những không thể khiến cho Khâu ngữ tâm lùi bước, ngược lại còn làm cô rất thỏa mãn, càng muốn chiếm lĩnh người đàn ông bên cạnh.
Ngoài người đẹp bên cạnh còn có rất nhiều đại mỹ nhân, Lôi Ni Khả dường như không để ý đến xung quanh, cẩn thận quan sát, hắn dường như đang tìm người, đôi mắt tinh nhuệ thỉnh thoảng đảo khắp mọi nơi, nhất là những góc sáng sủa, bụi hoa…… Phút chốc, hắn hai mắt sáng ngời, nguyên lai là nhìn thấy người bạn tốt Triệu Hoằng Văn. Nói với Khâu Ngữ Tâm vài câu, không nhìn ánh mắt ai oán của cô, hắn một mình đi về phía Triệu Hoằng Văn.
Triệu Hoằng Văn nhìn thấy hắn, vỗ vỗ vào vai, “Cậu bé ngoan, trốn đi đâu vậy, hại tôi tìm cả buổi, còn tưởng rằng cậu không có tới đây!”
“Tại sao chỉ thấy mình cậu, bạn gái của cậu đâu?”
“Tôi còn độc thân, lấy đâu ra bạn gái?”
Ánh mắt chợt lóe, Lôi Ni Khả cười nói:“Vẫn còn chờ ‘Băng tâm’ tan à? Đêm nay thu hoạch như thế nào? Cô ấy đâu?” Nói ra một tràng, chỉ có câu cuối cùng mới là trọng điểm.
“Coi như hết rồi, cô ấy nguyện ý làm bạn tốt với mình là mình cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Về phần làm cho tuyết tan được hay không, thì đó là việc không thể nào, mình hiểu rằng hiện tại mình đối với cô ấy chỉ là thưởng thức thôi.” Tuy nói như thế, nhưng…… “Vừa rồi đại khái mình đã định đi tìm, nhưng mình lại nghĩ cô ấy sẽ không đến đây. Thực ra trừ một số trường hợp quan trọng ra, cô ấy rất ít khi tham dự các bữa tiệc xã giao. Người ta vẫn còn là sinh viên nào có nhiều như vậy thời gian, ông Hà chắc cũng sợ cô ấy mệt.”
“Ha, phải vậy không?” Lôi Ni Khả có chút thất vọng, nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện, hắn đã sớm học được làm sao để giấu cảm xúc của chính mình đằng sau nụ cười mê người.
Triệu Hoằng Văn cũng không phát hiện được, rùn vai nói: “Vốn mình còn cho rằng điều kiện của cậu xứng với Trì Trì, sau ngẫm lại thì cảm thấy không ổn. Tên tiểu tử như cậu căn bản chỉ thích lưu luyến bụi hoa, mà Trì Trì cũng không phải là đối tượng có thể chơi đùa; Còn nữa, ông Hà đối với con gái bảo hộ nghiêm ngặt, không lấy một kẽ hở. Cậu chiến tích huy hoàng, ông Hà chắc chắn đã sớm đem cậu liệt vào danh sách cự tuyệt lui tới, ngay cả muốn cũng không muốn được.”
Tuy rằng vẫn chưa có dự định gì, nhưng…… cự tuyệt lui tới nhà?! Lôi Ni Khả hừ một tiếng không phục.
“Mình biết cậu đối Trì Trì rất có ấn tượng tốt, đừng phủ nhận, chúng ta biết nhau đã nhiều năm như vậy năm, với hiểu biết của mình chỉ có chắc chắn. Mình đã khi nào thấy cậu trong những trường hợp thất thố đâu ? Nhưng lúc thấy cậu nhìn Trì Trì, ánh mắt cậu tỏa sáng, giống như ánh mắt khi nhìn thấy con mồi, mình chỉ dùng đầu gối cũng sẽ nghĩ không sai. Thật ra cũng là ngoài ý muốn, cô gái xương cục này đã làm cậu hỏng não rồi. Trì Trì quả thực đúng là kỳ lạ, cô ấy càng không để ý tới cậu, càng không lấy lòng cậu, cậu ngược lại càng phải đi khiêu chiến, bừng bừng ý chí chinh phục cô ấy chứ.”
Triệu Hoằng Văn và Lôi Ni Khả quen biết nhau từ lúc hai người còn học đại học ở Mĩ, hắn chắc chắn cũng biết ý tứ của những lời này. Huống chi Ni Khả đã từng có ý với Trì Trì, hắn không phải là người mù, làm sao mà lại không thấy được?
“Ngẫm nghĩ lời tôi nói đi! Nếu cậu không có ý định gì, thì đừng nên động đến cô ấy, cố gắng đừng đi tán tỉnh cô ấy, điều này đều tốt cho mọi người.”
Tâm sự bị nhìn thấu cũng không khiến Ni Khả chột dạ, hừ một tiếng, nói kích động: “Đi, tôi giới thiệu cho cậu bạn gái tối nay của tôi.”
“Thôi quên đi, bạn gái của cậu tuy rằng đẹp mắt, đáng tiếc thấy nhiều rồi, mình sớm không còn cảm giác.” Triệu Hoằng Văn không có hứng thú lắc đầu, có chút xúc động nói: “Nhìn thấy bạn gái bên cạnh cậu, sẽ chỉ làm tôi đối với nữ giới càng thất vọng mà thôi.”
“Lần này tốt hơn nhiều, người ta là thiên kim tập đoàn Đức Khang, đẹp cả trong lẫn ngoài, hơn nữa chẳng phải cậu thích ngoại hình à.” Lôi Ni Khả vẫn mặc kệ, lôi kéo hắn đi.
“Cha!” tiếng kêu to thanh thúy mềm mại vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của Hà Định phong cùng vị khách.
Hà Định Phong cười cười xin lỗi với người khách, vẻ mặt bất đắc dĩ không giấu được, đau đớn cùng luyến tiếc đứng dậy, từ phía cửa mở rộng một bóng hình nhìn như bươm bướm trắng bổ nhào về phía ông, khiến ông ngồi trở lại vào sô pha.
Ôm con gái vào trong lòng, Hà Định Phong thốt lên :“Ai, nhẹ một chút, đau nha!”
Trì Trì ngồi ở trên đùi Hà Định Phong, nghi ngờ hỏi, “Cha làm sao vậy?” nàng thường hay đùa chơi mà, vì sao hôm nay cha lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nàng kinh hoảng thất sắc xoa ngực cha mình, “Thực xin lỗi, Trì Trì không biết…… phù phù, vỗ vỗ sẽ không đau đâu .” Nàng nhìn cha mình bằng dáng vẻ đáng thương, với hàng nước mắt ròng ròng .
Dùng loại ánh mắt này nhìn người thép, thép cũng phải tan, huống chi là Hà Định Phong đã sớm không có sức chống cự đối với con gái.
“Trì Trì ngoan, đừng khóc, không cha sẽ đau lòng. Ngoan, không có việc gì, cha không đau một chút nào, con đừng khóc hại mắt.”
Chỉ thấy Hà Định Phong tay chân luống cuống, hận không thể giống kẻ cắp, giờ phút này ông chỉ là một người “Hiếu nữ –” người cha của đứa con gái hiếu thảo, hoàn toàn không còn phong phạm một đại lão trong giới buôn bán, hồn nhiên quên mất vị khách phía bên kia, mà người khách cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn.
“Thật sự không đau ?” Hà Trì Trì ngước đôi mắt trong suốt ngập nước lên dịu dàng xem xét cha mình.
“Đương nhiên, cha lừa con làm cái gì?” Hà Định Phong điểm nhẹ vào trán của nàng, nhìn vào mắt nàng. “Nhìn mặt cha xem, có chút nào đau đớn hay không thoải mái không?”
Hà Trì Trì ngẩng lên nhìn cha mình, không khí hoà thuận bao trùm hai cha con, không thể che giấu.
Vị khách nhếch môi cười trong phút chốc, không đọc được cảm xúc, nhưng ánh mắt hình như có chút ảm đạm thâm trầm .
“Ừm …… Không có ạ!” Hà Trì Trì gật gật đầu, lại vui vẻ đứng lên. Nàng rúc vào trong lòng cha mình, cực kỳ giống con mèo nhỏ ăn uống no đủ, đáng yêu cực kì. “Cha tốt nhất , Trì Trì muốn cả đời ở với cha.”
“Cha nuôi con cả đời không có vấn đề gì , nhưng là…… Cha nói Trì Trì……” Ông bỡn cợt nói: “Dáng người của con hình như cần…… A, làm cải tiến nho nhỏ.”
Hà Trì Trì đột nhiên nhảy dựng lên, giống con mèo nhỏ bị người ta giẫm phải đuôi, giận dữ nói: “Ông bố xấu xa, dáng người của con làm sao mà không tốt? Người ta có thì con cũng có, muốn cải thiện cái gì?” Hai tay nàng chống nạnh, bộ dạng chất vấn.
“Cha nói dáng người con không tốt khi nào?”Hà Định Phong kêu oan với vẻ mặt vô tội.
“Cha vừa……”
“Đó là bởi vì con vừa bổ nhào tới ta, cả người đều là xương cốt, không có thịt gì cả, đụng cha suýt chút nữa không thể thở được. Cha muốn con ăn nhiều cơm hơn, không kiêng ăn, con kén ăn đến nỗi ngay cả trình độ khách sạn năm sao cũng đều lắc đầu nói con khó hầu hạ.”
Hà Trì Trì công nhận mình quả thực kén ăn, không thích ăn gì, thay đổi không biết bao nhiêu phương pháp chế biến thức ăn, nàng vẫn chứng nào tật ấy; đồ ăn không hợp khẩu vị, không dám nuốt. Tật xấu của chính mình, nàng đương nhiên hiểu rất rõ, nhưng……
“Điều này cũng không thể trách mỗi mình con, cha cũng có sai nha! Con nhiều lắm chỉ có một nửa trách nhiệm.”
“Cha?”
“Đúng, chính là cha! Rõ ràng nói con kén ăn, cha cũng không giống thế sao? Con là di truyền từ cha, cộng thêm phát huy truyền thống mà thôi. Nếu bàn về khuyết điểm, con chỉ sai ở cái phần phát huy truyền thống kia thôi.”
Hà Định Phong không còn cách nào khác đành phải nhận lỗi về mình, “Đúng đúng đúng, là cha sai. Nhưng Trì Trì à, cha không thể kính nhờ con ngoan ngoãn ăn cơm được hay sao? Đừng thừa dịp cha không ở nhà mà lại không ăn, nếu không người ngoài thấy được, nói không chừng sẽ cho rằng Hà thị chúng ta kinh doanh không tốt, nếu không vì sao Hà tiểu thư luôn luôn thiếu dinh dưỡng, dáng vẻ giống như gió thổi là đổ? Con sẽ làm người khác nghĩ công ty chúng ta gặp phải khủng hoảng.”
“Cũng được, công ty phá sản là tốt nhất! Như vậy cha còn có thời gian chơi với con, con càng vui mừng mà.”
Hà Định Phong nghe nói vậy, cũng chỉ lắc đầu.
Hà Trì Trì vô tình đùa bỡn chùm hoa trên tay, vô cùng đắc ý hỏi: “Cha, cha xem hoa lan bươm bướm này có đẹp hay không?”
Hà Định Phong quan sát một lát, “Không tồi, dáng hoa nguyên vẹn, màu sắc tươi đẹp. Ồ, con hái hai chùm hoa này để làm gì? Cắm vào bình sao?”
Hà Trì Trì cười nói,“Không phải vậy đâu! Cái này con chuẩn bị làm cơm……”
Hà Định Phong kinh hãi kêu lên: “Làm cơm?”
“Đúng vậy.” Hà Trì Trì bừng bừng hăng hái nói: “Trên báo có giới thiệu hoa có thể làm thức ăn không phải sao? Chính là lấy hoa tươi làm, thực mới mẻ đúng không? Lấy đủ loại kiểu dáng hoa tươi rán nấu xào chiên, nhất định là chơi rất vui, cho nên con nghĩ……”
“Con không được phép!” Hà Định Phong lập tức đem hoa đưa cho một người giúp việc, nghiêm túc dạy dỗ con gái: “Con có rảnh hãy đánh đàn, vẽ tranh, viết thư pháp, hoặc trồng đủ loại hoa cỏ cây cối, biến mình đầy bùn cũng không sao. Cái chính là không cho con vào phòng bếp đi nghịch lửa nghịch dao. Cha con cũng đã có tuổi rồi, trái tim yếu ớt không chịu nổi giày vò, con hãy an phận một chút.”
“Cái gì chứ, người ta cùng lắm là trẻ người non dạ đã phạm vào sai lầm nho nhỏ, cha vẫn còn nhớ đến tận bây giờ, thật sự không để cho con chút mặt mũi, con muốn kháng nghị!” Hà Trì Trì làm nũng trên ngực cha mình vì không được chấp thuận.
“Kháng nghị không có hiệu quả! Sai lầm nho nhỏ của con đã thiêu hủy nửa phòng bếp, vẫn còn để lại sẹo trên mình, ta quả thật không dám tưởng tượng sai lầm lớn hơn một chút thì là cái gì.” Nỗi khiếp sợ của ông vẫn còn tồn tại, lúc trước nếu không phải vì bị hù dọa , ông đã không biết tim mình có vấn đề.
“Con……” Nàng còn muốn cãi lại, Hà Định Phong lại giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, quay lại với vị khách lúc nãy, cười áy náy, “Thực xin lỗi, Ni Khả, đã làm cậu chê cười khi phải nhìn lâu như vậy.”.
“Ni Khả?!” Hà Trì Trì lờ mờ ý thức, thoáng chốc bắt gặp ánh mắt của Lôi Ni Khả, giống như bị xối lên cả một thùng nước đá, hoàn toàn thanh tỉnh.“Đại sắc lang, ngươi tới đây làm…… Có việc sao?” Nàng thốt lên lời chất vấn, nhướng mày với hắn ta trong nháy mắt, rồi vẻ cứng rắn nhanh chóng chuyển sang giọng điệu ôn hòa.
Lôi Ni Khả cười thầm. Xem ra, hắn vẫn có chút ảnh hưởng đối với nàng.
Đại sắc lang?! Đứa nhỏ này……Có thù hằn với hắn ta rồi! Hà Định Phong không đồng ý lắc đầu.
“Trì Trì, người tới là khách, Ni Khả đến thăm hỏi, cùng cha thảo luận một ít chuyện thương trường, không thể thất lễ.
“Một khoảng thời gian không gặp, hôm nay xem ra tinh thần của Trì Trì tiểu thư rất phấn chấn, so với lần trước còn đẹp đến chói mắt hơn.” Lôi Ni Khả cười chế nhạo nói.
Hà Trì Trì không cảm nhận được thành ý của hắn, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“A…… Cám ơn, khí sắc của anh cũng không tệ.” Nàng biết mình có chút thất lễ, xấu hổ đỏ mặt.
Lúc này, quản gia đi đến chỗ Hà Định Phong nói nhỏ vài câu, Hà Định Phong gật gật đầu, trầm ngâm vài giây, nói với vẻ xin lỗi: “Thực xin lỗi, Ni Khả, tôi hiện tại có chút việc cần xử lý, tạm thời không thể tiếp cậu. A…… Hay là như vậy đi, để cho Trì Trì đưa cậu đến vườn hoa một lúc được không? Vườn hoa nhà chúng tôi chính là do con gái bảo bối tự mình thiết kế, mặc dù không dám so sánh với các tác phẩm của những nhà chuyên môn đẳng cấp, nhưng là sự pha trộn của nhiều phong cách đặc sắc, đáng đến chơi một chuyến.” Ông âm thầm dùng ánh mắt khẩn cầu với con gái đang trừng mắt nhìn mình.
Cặp mắt đen của Lôi Ni Khả trong phút chốc bỗng sáng ngời, đứng dậy cười nói: “Chúng ta nói chuyện cũng không có gì bất đồng, ông Hà có việc thì cứ đi đi. Được xem vườn hoa tiểu thư Trì Trì tự tay thiết kế, là vinh hạnh của cháu!”
Hà Trì Trì âm thầm trừng mắt nhìn cha mình một cái, mới nói:“ Lôi tiên sinh mời.”
Đối mặt với người ngoài, Hà Trì Trì vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt, luôn dùng vẻ mặt lạnh lùng, đối Lôi Ni Khá cũng như thế. Chỉ là tên này quá xảo quyệt và giảo hoạt, sẽ dùng mọi thủ đoạn để trêu chọc nàng, làm nàng mất đi vẻ mặt bình tĩnh, thường khiến nàng dậm chân tức giận.
Còn bộ dáng hắn vừa ưu nhàn vừa thong dong giống như con sư tử đã ăn no chán chê, thú vị đùa giỡn con thỏ nhỏ để giải buồn, thưởng thức con thỏ nhỏ phẫn nộ, kinh hoảng mà đành chịu không biết làm sao.
Hà Trì Trì chán ghét phải làm con thỏ trắng vô dụng. Mà nói cũng lạ, nàng biết rõ hắn sẽ không làm mình thương tổn, nhưng mỗi khi nàng đối mặt với hắn, trực giác lại luôn cảm thấy nguy hiểm cùng bất an.
Nhìn theo bóng dáng Hà Định Phong đi vào thư phòng, Lôi Ni Khả mới quay người lại, bắt gặp Hà Trì Trì đang vừa nhíu mày vừa lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn bỗng nhiên trầm lại, bàn tay to nắm lấy cái cằm duyên dáng của nàng, nhìn trừng trừng vào đôi mắt đang kinh hãi, tiếng nói hung dữ vang lên: “Hôm nay tôi làm người vô hình như thế đủ rồi, em dám không để ý đến sự tồn tại của tôi, thì cứ thử xem!”
Hắn dọa nàng sợ tới mức kinh hoàng thất sắc, lắp bắp nói: “Ngươi…… Ta……”
“Hừ! Còn biết sợ?” Sau đó hắn ôm lấy cái lưng mảnh khảnh của Hà Trì Trì đi ra ngoài, động tác giơ tay nhấc chân đúng là tự cao tự đại hết thuốc chữa, “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không làm tổn thương em, yên tâm đi!”
Hà Trì Trì bị Lôi Ni Khả kéo đi, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cố hất cánh tay mạnh mẽ ở trên lưng mình ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lôi Ni Khả, trách mắng: “Đồ điên cuồng kiêu ngạo không biết xấu hổ, ai sợ ngươi chứ? Ngươi nghĩ mình là ai, ở nhà của ta mà dám nói “Không cho phép” với ta à? Có quỷ mới để ý đến ngươi!” Hừ một tiếng, nàng quay đầu bước đi, sớm đã quên lời dặn của cha mình.
“Chết tiệt!”
Nàng quên rằng, Lôi Ni Khả sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Còn chưa kịp kêu lên một tiếng sợ hãi, nàng đã bị kéo vào một góc vườn hoa.
Dùng sức giữ lấy cằm của Hà Trì Trì, không chút thương tiếc nhìn nước mắt đang rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn, Lôi Ni Khả vẻ mặt phẫn nộ, “Tôi vừa mới cảnh cáo em, không – được – coi – thường – tôi, em có nghe lọt không?”
Không có thói quen bị ra lệnh, Hà Trì Trì căn bản không nghe được hắn nói cái gì, giãy dụa phẫn nộ, giống như như một con vật bị thương, một lòng thầm nghĩ phản kích, thầm muốn thoát khỏi sự nắm giữ của tên thợ săn .
“Buông, ngươi buông ra…… Cha, ơi……” Nàng mới mở miệng kêu lên thì cái miệng nhỏ nhắn lập tức bị bịt lấy.
“Không cho giãy dụa nữa, em không nghe lời, tôi sẽ không buông em cô ra, kêu cứu cũng vô dụng!” Nàng càng giãy dụa chống cự, lại càng làm cho Lôi Ni Khả tức giận, hai tay siết chặt thân mình mảnh khảnh của nàng vào người hắn .
Hà Trì Trì không để ý tới lời hắn nói, giống như phát điên, cánh tay nhỏ bé cố gắng đẩy hắn ra, nhưng cơ thể sắt đá của Lôi Ni Khả vốn luôn được tập luyện cẩn thận, nên mặc cho nàng giãy dụa như thế nào, hắn hình như đều không có cảm giác.
Nấc lên một tiếng, Hà Trì Trì bất mãn tủi thân: “Không muốn, không muốn, anh là đồ khốn khiếp, tôi không muốn để ý đến anh, cha, cha ở nơi nào? Ô ô…… Đồ khốn đó bắt nạt con, cha mau tới đi……”
“Hừ, đừng kêu lên, em…… không cần giãy dụa nữa, sẽ bị thương đó!” Lôi Ni Khả nóng nảy, hắn không nghĩ tới đóa hoa nhỏ bé xinh đẹp này lại có cá tính quật cường, phản ứng lại kịch liệt như vậy.
Khuôn mặt nàng đỏ lên vì khóc, nhưng lại lay động lòng hắn, ngực hắn có chút đau đớn, vừa sợ nàng bị thương lại vừa không dám buông tay.
Hắn căn bản chỉ muốn cùng nàng hòa hảo, nhưng lại không biết tại sao, mỗi lần gặp nàng, cảm xúc của hắn không dễ dàng kiềm chế được.
Hắn biết, hiện tại nhất định Trì Trì rất ghét hắn, chỉ cần hắn buông lỏng tay, cam đoan là nàng sẽ chạy ngay về hướng sào huyệt an toàn nhất của mình — trong lòng Hà Định Phong.
Nếu là như vậy, hắn đời này thực không còn khả năng được gặp lại nàng. Nghĩ đến điều đó, trong lòng hắn càng đau đớn hơn, hắn thực sự không thể chịu được.
Hắn lo lắng ngăn chặn tay chân nàng, dịu dàng nói an ủi, trấn an nàng: “Trì Trì ngoan, đừng khóc được không? Anh không phải cố ý đâu, anh thật sự không muốn làm tổn thương em, đừng từ chối nữa, ngoan, nghe lời!”
Thể lực của Hà Trì Trì đương nhiên kém hơn so với Lôi Ni Khả, mới giãy dụa một chút mà dường như đã làm tiêu mất hơn phân nửa sức lực của nàng. Cuối cùng, nàng cũng đành buông xuôi, hai tay vòng qua người hắn, đầu vô lực tựa vào vai hắn, tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
Cảm nhận được nàng đã khuất phục, Lôi Ni Khả lặng lẽ thả nàng ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, giúp nàng thở dễ dàng, tiếng nói trầm thấp vờn nhẹ qua tai nàng: “Thực xin lỗi, Trì Trì, anh không cố ý chọc giận em. Chỉ là anh không chịu nổi sự lãnh đạm và coi thường của em, em không phải nói chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè sẽ không làm như không thấy đối phương, cho nên…… Anh biết anh sai, tha thứ cho anh lần này được không?” Miệng hắn xin khoan dung, vẻ mặt hoảng hốt, hoàn toàn không giống bộ dạng tự kiêu tự đại ngày thường.
Hà Trì Trì thân mình nghẹn ngào mà run rẩy , Lôi Ni Khả vừa vỗ về vừa an ủi ,sau một lúc lâu, nàng đẩy hắn ra một cái, chỉ vào hắn mặt chỉ trích: “Anh, anh là đồ khốn khiếp …… Chỉ biết bắt nạt người khác…… Dã man lại thô lỗ, tôi không bao giờ cùng anh nói chuyện nữa…… Anh nắm tay tôi đau quá…… Khốn khiếp, ác ma, quỷ quái……” Một giọt nước mắt trong suốt giống như hạt trân châu, lăn dài xuống khuôn mặt ửng hồng.
“Đúng đúng, là anh sai, anh là đại ác ma, nhưng mà anh thật sự không cố ý. Trì Trì, em thông minh như vậy, lại thiện lương như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho anh, đúng không?” Lôi Ni Khả đau đớn luyến tiếc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vừa oan ức lại vừa đáng thương của nàng, vừa muốn hung hăng hôn nàng, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ lại làm nàng sợ.
Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, cuối cùng cũng ngừng hẳn. Hà Trì Trì hoài nghi xem xét hắn, cảm thấy lời hắn thực sự thành ý, mới bĩu môi nói: “Anh cam đoan là không hề cố ý?”
Lôi Ni Khả lau nước mắt cho nàng, thở dài, nhấc tay thề: “Cam đoan!”
Nàng cúi đầu nghĩ, lại đánh giá hắn vài lần, mới bằng lòng gật đầu,“Được rồi, nếu không tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ nói tôi keo kiệt.”
Chưa hết.“Em đừng nói gì với ông Hà nhé?”
Thì ra…… Hà Trì Trì ngẩng mặt lên, “Tôi không cho rằng anh sợ cha tôi lột da đâu, hóa ra vẫn sợ !”
Lột da? Da của tổng giám đốc tập đoàn Vạn tông có thể tùy tiện lột ra sao? Loại đe dọa này chỉ có tác dụng với đứa con nít, hắn trưởng thành lâu rồi, làm sao có thể bị dọa được chứ.
Hắn vừa nhớ ra, làm phép khích tướng: “Nhóc con vẫn là nhóc con, ngay cả một chút việc nhỏ xíu cũng phải khóc lóc kể với cha mình.”
Hà Trì Trì quả nhiên mắc mưu, không cam lòng lập tức cãi lại: “Ai muốn đi mách chứ! Là anh tự mình chột dạ, tôi không nhỏ nhen như vậy đâu, hừ!”
Bộ dáng khóc lóc thê thảm vừa rồi, khiến nàng cảm thấy xấu hổ muôn phần, hận thời gian không thể quay lại hoặc khiến chính mình quên đi, đánh chết cũng không muốn thừa nhận.
Hừ hừ, bây giờ nàng mới phát hiện ra chính mình vẫn còn dựa đầu vào ngực đại ma đầu, vội vàng ba chân bốn cẳng tránh khỏi sự vuốt ve của hắn, lui lại một bước dài, nhíu mày trừng mắt,“Chưa từng nghe qua nam nữ thụ thụ bất thân sao, người Mĩ kia! Cảnh cáo anh , đừng quấn quít lấy tôi, tránh xa ra một chút!”
“Không cho em gọi anh là người Mĩ! Nhà họ Lôi chúng tôi mặc dù di cư đi Mĩ, nhưng vẫn cực kỳ coi trọng văn hóa cố hữu của Trung Quốc, em xưng hô như vậy với anh là coi thường anh, rất không công bằng.” Nhìn khuỷu tay trống rỗng, Lôi Ni Khả cảm thấy mất mát, hắn ngẩng đầu hờn giận nhìn nàng, “Em không phải đã tha thứ cho anh rồi sao? Vì sao……”
“Tôi tha thứ cho sự vô lễ của anh, nhưng không nói anh có thể ôm ấp tôi. Tôi biết anh nói chúng ta là bạn bè đúng không? Nói cho anh hay, nơi này là Đài Loan, bạn bè sẽ không ôm ấp nhau đâu.” Lôi Ni Khả nhíu mày, vẻ mặt không bằng lòng, nhìn nàng đang âm thầm đắc ý, cuồng tình dục, thật tức chết mà!
“Chúng ta khẳng định là không hợp nhau, nếu không mỗi lần gặp mặt sẽ không cãi nhau túi bụi, làm cho tâm tình mọi người cũng không tốt. Như vậy cũng được, để duy trì lễ phép cơ bản và hòa khí, tôi mang anh đi thăm vườn hoa, nhưng mà anh với tôi phải duy trì khoảng cách một mét trở lên.” Nàng biểu tình không thương lượng, bướng bỉnh và kiêu ngạo chờ đợi hắn phản ứng.
Lửa giận trong lòng Lôi Ni Khả lại bốc lên, nhưng …… Hắn quyết định làm như không nghe thấy, không đáng bận tâm, đỡ phải lại cãi nhau không dứt, không lại lãng phí thời gian tốt đẹp hiếm có này.
“Tên!”
“A?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu tại sao.
“Gặp mặt nhau đến bây giờ, em gọi anh bằng một đống tên hiệu, cũng chưa từng gọi qua tên của anh, anh hoài nghi em căn bản không biết anh vốn tên là gì.”
Hai chữ tên hiệu này hắn đặc biệt coi trọng, hắn giống như đang kháng nghị điều gì. Vốn bại hoại, ác ma, quỷ kiêu ngạo, đều không phải là từ tốt đẹp gì, Lôi Ni Khả cũng biết sau lưng hắn có khối người nói như vậy, nhưng dám đối mặt xưng hô, chỉ sợ có mỗi mình nàng.
Hà Trì Trì hơi chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên, da thịt trắng nõn nà giống như được trát phấn, vô cùng mê người.
“A, tôi, tôi đương nhiên là biết tên của anh, có gì phải hoài nghi , anh thật là kỳ quái, nhàm chán!”
“Vậy em nói xem, anh tên là gì?” Lôi Ni Khả tươi cười tà ác, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng.
“Anh tên Ni…… Khụ khụ, Ni Khả!” Hà Trì Trì bị hắn nhìn trừng trừng như vậy cả người không được tự nhiên, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
“Cái gì? Chưa nghe rõ.” Hắn vẫn chưa hài lòng. Chẳng qua muốn được thưởng thức cái tên chính mình được gọi ra bằng từ cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng ngọt ngào nhỏ gợi cảm bộ dáng, nhìn bộ dáng qua loa đại khái của nàng, thực sẽ khiến cho nàng tức chết!
“Ni Khả!” Đáng ghét, hắn dám bày ra bộ mặt “Em thật ngốc”
“Nhẹ một chút.” Hắn ngoáy ngoáy cái lỗ tai bị chấn động của mình,“Kêu lớn như vậy làm cái gì, muốn cãi nhau với anh sao?”
“Ni Khả.” Nàng chịu đựng, hạ thấp âm điệu, ôn nhu gọi.
Tâm căn hắn nhảy dựng lên mạnh mẽ, hắn rất thích tiếng nàng gọi hắn, giống như có một dòng nước ấm áp chảy qua toàn thân, giọng nói nam tính say mê lại yêu cầu: “tiếng nhỏ quá.”
“Ni Khả!” Thực bắt bẻ nhau mà! Nàng kiềm chế sự kích động của hắn.
“Lại một lần nữa.”
Ngu ngốc! Hà Trì Trì bộ dạng mếu máo không thèm để ý tới hắn.
“Trì Trì?” Hắn kéo dài âm cuối có ý hăm dọa.
Hà Trì Trì nhẫn nhịn, rốt cục nhịn không được kêu lên:“Ni Khả, Ni Khả, Ni Khả……” Không biết kêu bao nhiêu lần, đến khi sắp nản lòng, nàng mới thở gấp, vừa thẹn vừa giận nói: “Anh có phiền không? Rốt cuộc còn muốn đi thăm vườn hoa hay không? Nếu không thì nói một tiếng, chúng ta trở về phòng khách nghỉ ngơi và quên đi.”
Lôi Ni Khả ý cười trên miệng, đã có chuyển biến tốt, hắn quyết định tạm thời hoãn binh. “Muốn á, anh đương nhiên muốn đi xem kiệt tác tỉ mỉ của Trì Trì tiểu thư.”
Về đại sảnh làm gì? Hôm nay đến nhà họ Hà chủ yếu cũng không phải là muốn thảo luận công việc; trêu chọc băng tâm giai nhân, làm rõ tình cảm tương tư mới là mục đích chân chính của hắn. Cùng tiểu mỹ nhân ở cùng một chỗ, bất luận làm gì đều hơn là về đại sảnh cùng đám người hầu trừng mắt to nhỏ!
“Vậy đi nha.” Hà Trì Trì nhìn hắn đang ngơ ngác cười, đầu tiên là nhíu mày lại dậm chân, dứt khoát lôi kéo tay hắn đi về phía vườn hoa, không muốn lãng phí thời gian nói nhiều.
Nắm chặt trong lòng bàn tay bàn tay nhỏ bé mềm mại, Lôi Ni Khả càng vui vẻ hơn.