Hôm nay “tay em lại đan sầu kỷ niệm”, ngồi lật giở lại những xót xa nghe tiếng thở dài chừng như cằn cỗi. Có những lúc em không thể ôm nỗi nhịp, bản tình ca em đang viết nửa chừng rồi ngưng bặt.
Để rồi từ dạo ấy... Trong em là khoảng lặng.
Có một đoạn điệp khúc em viết đã rất cũ, đoạn điệp khúc ấy em chọn những nốt không thanh âm lộng lẫy, chỉ mang âm hưởng của lúc bổng, lúc trầm, lúc khoang nhặt du dương. Đơn giản thế mà không ngăn được chơi vơi mỗi khi em ngân lại.
Để rồi hắn lại về tự dạo ấy xa em.
Nghe đâu đó tiếng lá đại ngàn vẫn rớt rơi trên nền gạch đỏ, em lại bỗng thấy sợ bởi sự lay động và chạm nhẹ của miền ký ức xưa cũ lâu rồi em ngỡ tưởng đã quên.
Đêm qua em lại thức cùng phố, tay em trơ gầy va vào thời gian cong vút như cành khô ngã bóng bên thềm. Một đêm em thức để ngọn cỏ phục sinh từ phía cát và em nhặt lên một nhánh cỏ đã gãy.
Em biết, thế là những phút bình yên cũng đã hỏng mất rồi. Những bến bờ khuất lấp lại hằn lên bao tiếc nuối, chợt bừng tỉnh em lại thấy dáng mình trong bỡ ngỡ. Từng mùa đi, em lại ngồi đếm tuổi, đốt nến soi những ký ức gầy gò hôm qua về ủ lửa.
Em từ đó biết buồn.
Tự tình với bóng đêm nhạt nhòa trong căn phòng còn thơm đoạn điệp khúc cũ. Giờ em không còn say sưa phổ những vần thơ hắn viết thành tình ca nữa, mà chỉ thỉnh thoảng lướt phím khi tay em dâng sầu kỷ niệm.
Nhưng những thanh âm giờ đã trở nên già nua như những điệp khúc cắt rời, dường như để pha loãng cùng em một nỗi niềm giấu kín.
Đêm nay, vết xước của phía ngày xa vời vợi lại trở mình thức giấc, em chìm lặng trong đăm chiêu, biết nụ cười đã không còn tuổi nữa. Rớt trên môi em một nỗi nhớ dang dở mê thức.
P/S: Những xưa cũ chính hắn là người mang lại cho em đấy. Hắn là một người đáng ghét lắm.
Để rồi từ dạo ấy... Trong em là khoảng lặng.
Có một đoạn điệp khúc em viết đã rất cũ, đoạn điệp khúc ấy em chọn những nốt không thanh âm lộng lẫy, chỉ mang âm hưởng của lúc bổng, lúc trầm, lúc khoang nhặt du dương. Đơn giản thế mà không ngăn được chơi vơi mỗi khi em ngân lại.
Để rồi hắn lại về tự dạo ấy xa em.
Nghe đâu đó tiếng lá đại ngàn vẫn rớt rơi trên nền gạch đỏ, em lại bỗng thấy sợ bởi sự lay động và chạm nhẹ của miền ký ức xưa cũ lâu rồi em ngỡ tưởng đã quên.
Đêm qua em lại thức cùng phố, tay em trơ gầy va vào thời gian cong vút như cành khô ngã bóng bên thềm. Một đêm em thức để ngọn cỏ phục sinh từ phía cát và em nhặt lên một nhánh cỏ đã gãy.
Em biết, thế là những phút bình yên cũng đã hỏng mất rồi. Những bến bờ khuất lấp lại hằn lên bao tiếc nuối, chợt bừng tỉnh em lại thấy dáng mình trong bỡ ngỡ. Từng mùa đi, em lại ngồi đếm tuổi, đốt nến soi những ký ức gầy gò hôm qua về ủ lửa.
Em từ đó biết buồn.
Tự tình với bóng đêm nhạt nhòa trong căn phòng còn thơm đoạn điệp khúc cũ. Giờ em không còn say sưa phổ những vần thơ hắn viết thành tình ca nữa, mà chỉ thỉnh thoảng lướt phím khi tay em dâng sầu kỷ niệm.
Nhưng những thanh âm giờ đã trở nên già nua như những điệp khúc cắt rời, dường như để pha loãng cùng em một nỗi niềm giấu kín.
Đêm nay, vết xước của phía ngày xa vời vợi lại trở mình thức giấc, em chìm lặng trong đăm chiêu, biết nụ cười đã không còn tuổi nữa. Rớt trên môi em một nỗi nhớ dang dở mê thức.
P/S: Những xưa cũ chính hắn là người mang lại cho em đấy. Hắn là một người đáng ghét lắm.