Ngày... tháng...
Chiều hôm qua đến nhà ông Ấn, ở chơi với ông suốt cả buổi. Sau hơn một tháng không gặp. Thỉnh thoảng không nhớ ông mà nhớ cu ông mới là vô duyên, nực cười. Mình tự thắc mắc, nói như chữ của Mây hay dùng là "phức tạp" và chữ của Thông là "khó hiểu." Lúc ngậm cu ông trong miệng mình thấy đã điếu làm sao, khó tả được cảm giác lúc ấy, như người say rượu, phi xì ke, trúng số độc đắc. Cực sướng. Con cu cận kề, gần gũi, sát cạnh, thân thiết khi được mình hôn, liếm, nút, vuốt ve, mơn trớn bằng lưỡi. Khi mình ngậm, mút hai hòn dái tròn vo, trơn tuột như hai trái quất thì toàn thân nó chợt vùng dậy, thoắt chốc cứng căng, rồi thì run rẩy trong họng mình. Những đường gân nổi cồm rung trên lưỡi. Mình thì thầm trò chuyện hỏi han nó bằng thứ tiếng chỉ nó và mình biết. Có nhớ em không, nó gật đầu, nhớ nhớ lắm. Nó rên rỉ... và thèm, thèm lắm. Mình vuốt ve,n xoắn xuýt nó bằng lưỡi nhám tẩm ướt nước dãi, bằng viền môi trơn mềm, bằng hàm răng cứng, bằng cả ngỏ ngách trong hang hốc miệng... Rồi từ từ mình vuốt ve nó bằng từng ngón tay, rồi cả lòng hai bàn tay. Nhìn ngắm kĩ, nó đẹp thật, đẹp tuyệt vời. Dài, cứng, to, nóng hổi, tràn trề sức sống. Ngay giây phút đó, nó là nó, độc lập, tự do, tách rời, chẳng lệ thuộc bất cứ ai, kể cả người đang đeo lấy nó. Là nó, riêng nó, với mình.
Trên đường lái xe về nhà, mình nghĩ thừ người. Lần đầu xa ông Ấn hơn một tháng. Ổng đi công tác cho hãng, vừa về, gọi cho mình liền. Mình vội chạy lại. Ổng vừa tắm xong và đang ngồi chờ sẵn sau màn cửa. Mình vẫn còn hơi bị... ngán vì vẻ mặt trầm ngâm và cái đầu thông thái của ổng. Vừa sợ vừa nể, lại vừa sướng khoái. Còn cái mùi Ấn khó ngửi của ổng, mình đã tạm quen, như mùi thằng Mễ, ngửi riết đâm ghiền mới chết cha mình chứ! Bình thường ông ít nói hay la rên như những thằng đànông khác mình biết. Nhưng kệ tía nó, mình cần ổng, ổng cần mình. Đôi khi thấy hơi kì kì, dị hợm một chút, nhưng phải để cho nó phụt cháy rồi tắt ngúm như lửa vùi trong tro. Cả hai sòng phẳng, tỏ rõ thái độ vừa tỉnh (như trao đổi) và thèm khát (con cu) của ổng là mình yên tâm. Chẳng ai bắt ai, uy hiếp ai cả. Đọc báo, biết có nhiều người đàn bà, con gái đâm đơn kiện đàn ông con trai hãm hiếp, dụ dỗ, rờ rẫm, nói bậy... làm bọn đàn ông mất chức qua đêm. Trong trường hợp mình, chẳng ai dụ dỗ ai. Cả hai đồng ý đồng thuận đồng lòng. Mình còn mò tới nhà ổng nữa kia mà!
Có chết mình cũng mang theo bí mật này xuống tuyền đài, khó hé môi kể ai nghe. Còn ổng, mình chịu, đoán chừng cũng y như mình, chỉ biết chắc khi nào bà vợ ổng đổi ý qua lại Mỹ thì mình phải dẹp ngay cái vụ bú cu ổng, và bỏ luôn cái nghề dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho ổng luôn. Nhiều lần, mình cũng có ý định chấm dứt, muốn hỏi ý ổng mà cứ chần chừ, thấy ngài ngại làm sao! Có khoảng cách xa quá giữa ổng với mình, như cái trán hói của ổng, bóng lưỡng, lạnh lẽo, chỉ có con cu của ổng là gần gũi thân thiết, cần mình hơn. Tưởng chừng như nó hiểu, thông cảm được mình. Nó nở dần trong miệng mình, như mình tạo nặn ra nó, cảm thấy rõ nó từ từ vươn vai ưỡn ngực nẩy chồi sống hùng sống mạnh với tâm hồn, thể xác với, vì mình.
Chiều hôm qua đến nhà ông Ấn, ở chơi với ông suốt cả buổi. Sau hơn một tháng không gặp. Thỉnh thoảng không nhớ ông mà nhớ cu ông mới là vô duyên, nực cười. Mình tự thắc mắc, nói như chữ của Mây hay dùng là "phức tạp" và chữ của Thông là "khó hiểu." Lúc ngậm cu ông trong miệng mình thấy đã điếu làm sao, khó tả được cảm giác lúc ấy, như người say rượu, phi xì ke, trúng số độc đắc. Cực sướng. Con cu cận kề, gần gũi, sát cạnh, thân thiết khi được mình hôn, liếm, nút, vuốt ve, mơn trớn bằng lưỡi. Khi mình ngậm, mút hai hòn dái tròn vo, trơn tuột như hai trái quất thì toàn thân nó chợt vùng dậy, thoắt chốc cứng căng, rồi thì run rẩy trong họng mình. Những đường gân nổi cồm rung trên lưỡi. Mình thì thầm trò chuyện hỏi han nó bằng thứ tiếng chỉ nó và mình biết. Có nhớ em không, nó gật đầu, nhớ nhớ lắm. Nó rên rỉ... và thèm, thèm lắm. Mình vuốt ve,n xoắn xuýt nó bằng lưỡi nhám tẩm ướt nước dãi, bằng viền môi trơn mềm, bằng hàm răng cứng, bằng cả ngỏ ngách trong hang hốc miệng... Rồi từ từ mình vuốt ve nó bằng từng ngón tay, rồi cả lòng hai bàn tay. Nhìn ngắm kĩ, nó đẹp thật, đẹp tuyệt vời. Dài, cứng, to, nóng hổi, tràn trề sức sống. Ngay giây phút đó, nó là nó, độc lập, tự do, tách rời, chẳng lệ thuộc bất cứ ai, kể cả người đang đeo lấy nó. Là nó, riêng nó, với mình.
Trên đường lái xe về nhà, mình nghĩ thừ người. Lần đầu xa ông Ấn hơn một tháng. Ổng đi công tác cho hãng, vừa về, gọi cho mình liền. Mình vội chạy lại. Ổng vừa tắm xong và đang ngồi chờ sẵn sau màn cửa. Mình vẫn còn hơi bị... ngán vì vẻ mặt trầm ngâm và cái đầu thông thái của ổng. Vừa sợ vừa nể, lại vừa sướng khoái. Còn cái mùi Ấn khó ngửi của ổng, mình đã tạm quen, như mùi thằng Mễ, ngửi riết đâm ghiền mới chết cha mình chứ! Bình thường ông ít nói hay la rên như những thằng đànông khác mình biết. Nhưng kệ tía nó, mình cần ổng, ổng cần mình. Đôi khi thấy hơi kì kì, dị hợm một chút, nhưng phải để cho nó phụt cháy rồi tắt ngúm như lửa vùi trong tro. Cả hai sòng phẳng, tỏ rõ thái độ vừa tỉnh (như trao đổi) và thèm khát (con cu) của ổng là mình yên tâm. Chẳng ai bắt ai, uy hiếp ai cả. Đọc báo, biết có nhiều người đàn bà, con gái đâm đơn kiện đàn ông con trai hãm hiếp, dụ dỗ, rờ rẫm, nói bậy... làm bọn đàn ông mất chức qua đêm. Trong trường hợp mình, chẳng ai dụ dỗ ai. Cả hai đồng ý đồng thuận đồng lòng. Mình còn mò tới nhà ổng nữa kia mà!
Có chết mình cũng mang theo bí mật này xuống tuyền đài, khó hé môi kể ai nghe. Còn ổng, mình chịu, đoán chừng cũng y như mình, chỉ biết chắc khi nào bà vợ ổng đổi ý qua lại Mỹ thì mình phải dẹp ngay cái vụ bú cu ổng, và bỏ luôn cái nghề dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho ổng luôn. Nhiều lần, mình cũng có ý định chấm dứt, muốn hỏi ý ổng mà cứ chần chừ, thấy ngài ngại làm sao! Có khoảng cách xa quá giữa ổng với mình, như cái trán hói của ổng, bóng lưỡng, lạnh lẽo, chỉ có con cu của ổng là gần gũi thân thiết, cần mình hơn. Tưởng chừng như nó hiểu, thông cảm được mình. Nó nở dần trong miệng mình, như mình tạo nặn ra nó, cảm thấy rõ nó từ từ vươn vai ưỡn ngực nẩy chồi sống hùng sống mạnh với tâm hồn, thể xác với, vì mình.