Cuộc chơi âm nhạc làm tôi tổn thương
- Chị vỡ mộng “chân dài đi hát” rồi phải không?
- Đừng hỏi ác thế chứ! Tôi chỉ nói là tôi tạm ngưng với
âm nhạc, nhưng đừng mỉa mai tôi vì thực lòng tôi thấy tôi đã có được
những trải nghiệm thú vị và những bài học cay đắng. Gọi “vỡ mộng” cứ như
người ta mất tất cả, nhưng tôi thấy mình được nhiều.
- Được bài học là cách người ta thắng lợi tinh thần. Chị nghĩ sao?
- Mọi người có cách nghĩ của mọi người và tôi tôn trọng
cách nghĩ đó. Khi tôi đã thích làm điều gì, tôi sẽ làm. Nhất là khi tôi
còn tuổi trẻ và còn đủ thời gian, nếu không thành công với điều này,
tôi còn kịp làm điều khác. Tôi không thể chờ mình đến ngoài 30 mới thử
sức với âm nhạc, chắc chắn thế.
Tôi đã dồn nhiều tâm sức của mình vào âm nhạc và có những khó khăn đúng là tôi không lường trước được.
- Trước chị, những đàn chị đình đám hơn, có những bệ đỡ chắc chắn hơn, rốt cuộc cũng phải đầu hàng giấc mơ ca hát. Ai cũng nghĩ thị trường là đơn giản, đẹp và nhảy nhót là đủ, còn giọng hát bị sao nhãng…
- Khi tham gia âm nhạc, tôi cũng là một người có tên
tuổi trong lĩnh vực thời trang. Nếu tôi sao nhãng, điều chắc chắn là sẽ
ảnh hưởng đến tên tuổi của tôi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là làm một điều gì
đó để thỏa đam mê và tin vào đam mê. Thực sự, đam mê chỉ là một yếu tố,
cộng sự là một yếu tố cần thiết.
Bản thân tôi không thể biết được hết đường đi nước
bước, trong khi đó, chọn một người định hướng cho mình lại chọn sai. Tôi
chấp nhận là giọng hát của mình không hay để tham vọng thành sao trong
làng nhạc, nhưng nó không phải là quá dở để không có ai nghe. Tôi đã
chọn không đúng ê-kíp làm việc chung để biết cách giúp cho mình phát huy
những thế mạnh.
- Ngay từ đầu, khi chị ca hát,
nhiều người đã e ngại. Tuy nhiên, tôi nhìn nhận thoáng hơn đó là lựa
chọn. Từ suy nghĩ đó, nếu tôi là nhạc sĩ Trần Tiến, tôi sẽ không làm chị
tổn thương đến thế!
- Tôi nghĩ là mình không được đối xử công bằng từ phía
dư luận, nhưng tôi chẳng trách móc ai trong chuyện này cả. Nếu như mình
có gan muốn làm, thì mình cũng có gan chấp nhận tất cả. Kể cả cái hậu
quả là tiêu tốn ba năm và tạm ngừng cuộc chơi.
Cuộc chơi âm nhạc đã làm tôi bị tổn thương trước những
lời lẽ nặng nề. Tôi cũng buồn một thời gian nhưng tự trấn an mình bằng
suy nghĩ có thể tôi chưa chọn đúng thời điểm bên cạnh những sự chưa đúng
khác. Nhưng có những điều mình cũng không nên nói ra làm gì, mình hiểu
và một số người thân của mình hiểu là đủ rồi.
- Vậy chị có tiếc thời gian 3 năm dành cho cuộc
chơi âm nhạc mà cuối cùng chị chấp nhận thua cuộc? Và nếu 3 năm đó chị
tập trung cho thời trang thì cái tên Trúc Diễm còn sáng hơn nhiều?
- Có, nhưng tiếc một chút. Đúng hơn là tôi buồn về con
người và mất lòng tin với một số thứ. Và dù như thế, tôi cũng đã có một
trải nghiệm với âm nhạc và có thêm một bài học cho mình trong cuộc sống.
Nó cũng như một điều kiện cần để mình trưởng thành hơn.
Với 3 năm theo âm nhạc để rồi phải nói lời tạm biệt,
tôi biết bài học này cũng khá đắt, nhất là với một phụ nữ thì 3 năm tuổi
trẻ vô cùng quan trọng. Đành rằng thành hay bại ở cuộc sống ai cũng có
thể gặp và tôi không ngoại lệ. Tôi học được cách đối mặt nhưng có những
thời điểm ta không được quyền thất bại nữa. Tôi cũng không tự thắng lợi
rằng "thất bại là mẹ thành công" từ sự không thành công này, tôi biết
cách trân trọng thời gian sống của mình nhiều hơn và làm những điều để
thấy thời gian đang đi qua mình một cách có ý nghĩa.
Tuy nhiên, ngừng cuộc chơi âm nhạc không có nghĩa là
tôi bỏ cuộc trong nghệ thuật. Đúng hơn, từ cuộc chơi này tôi nhìn ra
mình rõ hơn, là Trúc Diễm
đã đang và nên trọn vẹn với thời trang. Tôi cũng rút ra được, nếu muốn
chinh phục đam mê thời trang, tôi phải tập trung hoàn toàn cho nó chứ
không nên lãng phí thời gian của mình.
- Sự quay lại đầy “ân hận” này có muộn màng không,
khi mà tất cả các người đẹp làm người mẫu đều phải chắt chiu từng ngày
tuổi trẻ để được sống với nghề một cách… chật vật?
- Không. Tôi nghĩ, càng có nhiều khó khăn, thử thách và
chông gai thì bản thân tôi càng được tiếp thêm nhiều nghị lực để chứng
tỏ khả năng và sức lực của mình. Dĩ nhiên, có những lúc tôi cũng hơi
đuối, nhưng tôi đã học được cách cân bằng giữa cuộc sống và công việc.
Nghề người mẫu tưởng đơn giản nhưng lại rất nghiệt ngã, luôn đòi hỏi sự
sáng tạo, trau dồi từ bản thân của người mẫu. Sự sáng tạo không nên vội
vã. Là tôi đang nói với tư cách một người đã trải qua nghề, đã nếm cảm
giác thất bại, chứ không phải tự ru ngủ mình đâu. Cách đối xử của tôi
với chính mình là không làm quá mọi chuyện, nuốt tất cả những trở ngại
vào trong để bước tiếp.
Đừng tìm sự đồng cảm ở số đông
- Tôi gặp chị ngày chị mới tốt nghiệp loại giỏi
ngành Marketing của một trường Quốc tế tại Việt Nam. Từ đó đến giờ,
chẳng thấy chị đả động đến cái ngành này thì phải?
- Tôi có quá nhiều kế hoạch và bây giờ tôi đang có một
học bổng toàn phần ở trường cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Hiện tại
tôi đang cân nhắc việc đi học thêm một khóa về quản trị nhân sự. Trong
số những bộ môn trường dạy, tôi thấy ngành nhân sự khiến mình thích thú
hơn cả. Vì con người vốn đa dạng cá tính và phức tạp cuộc sống nên quản
lý được không phải dễ. Không dễ thì phải học. Từ bài học âm nhạc tôi lại
càng ngấm hơn rằng mình không vội vàng điều gì cả. Thực ra năm qua
không thiếu những lời mời tôi làm giám đốc marketing nhưng tôi đã từ
chối. Vì chưa đúng thời điểm. Giờ này, nếu không kỹ càng để rồi thất
bại, thì vô tình mình làm tổn hại đến nhiều thứ và nhất là với chính
mình. Tôi cần thêm thời gian vì sự học thì không thể vội vã.
- Như chị nói, chị phải thử sức với một số thứ
trước 30 tuổi để sai thì còn có thời gian làm việc khác. Sao với
marketing chị lại thủng thẳng thế?
- Vì tôi xem đó là sự nghiệp. Anh có thể chọn một thứ
gì do anh yêu thích tức thì nhưng khi anh chọn sự nghiệp, anh sẽ không
thể xem đó là cuộc dạo chơi. Đành rằng tôi tốt nghiệp loại xuất sắc,
nhưng đối với các ngành nghề, kinh nghiệm thực tế bao giờ cũng tốt hơn
và là điều quyết định.
Thực ra việc làm người mẫu của tôi cũng được hỗ trợ
nhiều, gặp nhiều người ở nhiều lĩnh vực và tôi cũng học hỏi được khá
nhiều từ các anh chị nhân viên, trưởng phòng hay những cấp cao hơn. Khi
nói chuyện với họ thực sự có nhiều thứ mà tôi không biết. Nên khi nhận
được các lời mời công việc tôi chưa thể nhận lời được, không phải vì
lương hay vì gì mà chính là vì sự tự trọng đối với năng lực. Hơn nữa,
tôi thấy mình cũng đang tập trung thời gian cho sàn diễn nữa.
- Khôn nhỉ? Bước trên sàn diễn đến khi mỏi gối chồn chân hơn thế hệ sau thì quay về với marketing?
- Tất cả đều là đam mê. Thực sự tôi đang muốn học và
một khi mình có kiến thức vững vàng thì chẳng sợ gì cả. Tôi cần thêm
nhiều kinh nghiệm sống và các mối quan hệ hơn nữa. Trong tương lai, tôi
cũng không gác thời trang lại. Tôi cũng sẽ chọn một công việc có liên
quan đến thời trang, chắc chắn là như thế.
Trước mắt tôi vẫn đi trên sàn catwalk và tôi sẽ chuyển
từ từ, đi ít dần lại và một ngày nào đó anh sẽ nhận được một tấm thiệp
khai trương. Cuộc sống là một bài toán mà chính mình phải tự giải được
bài toán của mình bằng những phép toán rõ ràng. Nếu không thì sẽ rơi vào
luẩn quẩn mà tôi thì không lựa chọn điều đó.
- Như chị chia sẻ trước đây, cuộc sống của chị cứ quanh co giữa hạnh phúc và khổ đau. Bây giờ phần nào nhiều hơn?
- Tôi cũng có được đủ thứ thành công, hạnh phúc, thất
bại… Và điều đặc biệt là trong những năm đầu tôi nhìn thấy phần hạnh
phúc nhiều hơn. Những khoảng giữa tôi thấy sự chua chát và nhìn thấy rõ
hơn những mặt trái của một số người xung quanh mình, một số việc trong
cuộc sống. Những năm sau này tôi học cách đối diện một cách kỹ hơn và
chỉ tập trung cho những gì tốt nhất và mình làm được tốt nhất.
Có những thứ giờ đây, tôi hiểu là mình nên cất vào để tránh làm mình tổn thương thêm nữa.
- Là chị đang nói về mối tình buồn ngày cũ và cuốn
tự truyện chưa kịp ra? Viết ra làm mình nhớ mãi nó, và có thể vô tình
làm mình và người khác tổn thương nhiều hơn, nhưng tự cất vào nặng nề
lắm!
- Cách tôi đối xử với quá khứ là tôi cất vào trong lòng
mình chứ không phải quên nó. Ngay cả việc viết hồi ký chẳng hạn, tôi
chỉ nghĩ đó là cách mình trân trọng người trong quá khứ của mình mà đơn
thuần chỉ là sự chia sẻ nhưng tôi đã bị nhìn sai.
Một bài học khác là không phải cái gì cũng có thể chia
sẻ. Khi bị người đời vẽ vời và bán tán bằng những thứ đi qua đời mình
thì mình và những người trong cuộc càng tổn thương nặng. Nên, hãy trân
trọng quá khứ bằng cách đừng đi tìm sự đồng cảm ở số đông vốn dĩ không
nhiều người hiểu được thế nào là nỗi đau và sự chia sẻ nó.
- Không cần phải làm theo ý muốn của người đời đâu
chị! Hãy làm những gì khiến mình thanh thản và người trong cuộc hiểu là
được rồi. Dư luận bao giờ cũng cay nghiệt và đám đông không phải lúc nào
cũng đúng.
- Tôi chỉ nghĩ rằng, tôi có thể chia sẻ công việc, gia
đình, dự định tương lai. Còn chuyện cá nhân thì thôi, nên để yên cho
người khác. Ở ta nhiều khi mình không thể sống yên được nếu như mình quá
thoáng với dư luận. Một phút không kiềm được cảm xúc nhiều khi hậu quả
lại khôn lường. Tôi im lặng không phải vì tôi sợ đối mặt mà như tôi đã
nói, là sự bình yên của những người xung quanh mình thôi.
- Biết trân trọng tình cảm dù có thể đó là những
tình cảm đi qua đời mình quá lâu. Điều đó đâu dễ có ở thời buổi ngoại
tình là mốt, yêu nhanh quên vội, đồng tiền thay lời muốn nói như hiện
nay, nhỉ?
- Đơn giản thôi, nếu anh muốn người ta đối xử với anh
như thế nào thì anh cứ đối xử với họ như thế. Hãy trân trọng người khác
thì mới đòi hỏi người khác trân trọng mình. Cũng như hạnh phúc sẽ không
có chỗ cho những người không biết trân trọng hạnh phúc. Tôi thì không
làm khác được vì chính tôi, một người yêu sức lao động của mình, luôn
thèm khát một hạnh phúc như ba mẹ tôi đã có được nó để chúng tôi được
lớn lên trong một môi trường dễ chịu và ấm ấp vậy. Đối với tất cả mọi
người, từ người tôi yêu, người trong gia đình hay bạn bè, đều là những
người đáng để tôi trân trọng.
- Nhưng nếu nghiêng nặng theo những chuyện đã qua, mình sẽ chông chênh trong hiện tại lắm!
- Tôi chiều theo cảm xúc của mình một thời gian, khi
nào thấy đã đủ, đã trọn vẹn, tôi cất quá khứ vào một ngăn tủ của tâm hồn
mình và tiếp tục sống tiếp, mở lòng với nhiều điều mới mẻ khác. Phụ nữ
luôn cần một bờ vai và ít ai có thể tự gặm nhấm hết nỗi đau khổ của mình
được. Tôi không mạnh miệng nói rằng tôi đủ dũng cảm để đối mặt với tất
cả vì tôi không thể điều hành mình như điều hành một công việc được.
Nhưng có lẽ chỉ có cuộc sống mới làm cho con người ta thay đổi. Vấp váp
nhiều, chua chát ê chề nhiều, tôi thấy mình lớn hơn, biết yêu thương và
trân trọng mình hơn và cũng đã học được cách vượt qua những ám ảnh quá
khứ.
- Chị cân bằng như thế nào?
- Đi du lịch. Có một thời gian tôi đi du lịch khá
nhiều, khi theo nhóm, lúc một mình. Nếu thấy cần đi, một mình tôi có thể
xách ba lô theo tàu cánh ngầm đến Vũng Tàu, đứng cầu nguyện trước tượng
Đức Mẹ rồi đi về, lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những lúc tôi thấy mình tổn thương, tôi cầu nguyện
nhiều và những lời nguyện cầu đã cho tôi lấy lại được niềm tin từ những
điều đáng sợ xung quanh. Tôi sống bình dân lắm, nên khi định đi đâu, mọi
thứ được quyết định rất nhanh và hành trang rất đơn giản. Tôi học được
nhiều ở những chuyến đi, cái mà trước đó tôi chưa có điều kiện. Khi đi
học, bố mẹ kèm rất kỹ. Khi đi làm,tôi dồn hết sức cho công việc, xong
thì về nhà. Bạn bè cứ kêu trời rằng chẳng bao giờ thấy tôi đi chơi đâu
cả.
Đã có lúc tôi kiệt sức
- Chị còn sống trong sự kèm cặp của bố mẹ ở Hóc Môn chứ?
- Không. Bây giờ bố mẹ đã tin tưởng tôi hơn.
Tôi thuê nhà sống cùng hai đứa em ở trên trung tâm và nửa tháng mẹ lên
đây ở với ba chị em, nửa tháng còn lại sẽ dành cho bố. Đứa em gái vừa
tốt nghiệp đã đi làm, em trai còn đi học. Ba chị em đùm bọc nhau.
Bây giờ, mẹ đã cho tôi quản lý tài chính riêng bởi lúc
này mẹ cũng muốn tôi phải tự tích lũy được tiền để có thể mua một căn hộ
nhỏ ở thành phố, bà không muốn mấy chị em đi thuê nhà nữa. Tôi không
quan trọng việc thuê hay mua mà muốn để tiền làm kinh doanh nhưng mẹ tôi
sẽ không yên tâm nếu như thấy mấy chị em vẫn chưa an cư. Tôi hiểu suy
nghĩ đó và không muốn làm khác ý mẹ. Mỗi tháng, tôi vẫn trích một phần
giúp đỡ gia đình mình đều đặn. Ba mẹ tôi cũng có kinh doanh riêng nhưng
giờ ba mẹ cũng đã lớn tuổi nên việc kinh doanh cũng hẹp lại ít nhiều.
- 5 năm đi làm, lại là một người mẫu sáng giá, có
nhiều bước thuận lợi trong công việc mà chị vẫn chưa gom đủ tiền mua một
căn hộ. Có vô lý quá không?
- Chuyện đó bình thường, vì tôi đâu chỉ có lo cho mỗi
bản thân. Tôi có cả gia đình để phải lo và có đủ loại chi phí cho nghề
nghiệp mà tôi phải lo. Với tôi, khi gia đình mình có một sự ổn định nhất
định nào đó tôi mới lo cho bản thân mình.
- Thực ra, nếu chị muốn, từ đàn ông, nhiều căn hộ cũng dễ dàng, nói gì là một căn?
- Có lẽ tại tôi không muốn phụ thuộc, hoặc cũng có thể
tôi không giỏi chiều người khác như người ta. Tôi sẽ trả lời mọi chuyện
bằng công việc chứ bây giờ cứ ngồi nói tôi thế này hay thế nọ cũng chẳng
giải quyết được việc gì. Người ta có lựa chọn của người ta, có cuộc đời
của người ta và tương tự, tôi cũng có cuộc đời của tôi và lựa chọn của
tôi.
Mỗi người có một cách trả giá cho cuộc đời của mình và
tôi không lấy làm xấu hổ khi giờ đây tôi vẫn ở nhà thuê và đang gom góp
tiền mua một căn hộ nhỏ. Tôi chỉ nói rằng, tôi chỉ thực sự hạnh phúc khi
chính mình được sở hữu cuộc sống của mình. Còn khi để người khác sở hữu
cuộc sống của mình và mình cứ cười cười nói nói cho vui đời ai đó thì
tôi không làm được.
- Tự lập làm cho người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cũng dễ làm cho người ta khô cứng…
- Người ta bảo phụ nữ nên yên phận một chút nhưng có lẽ
cái số của tôi nó thế. Tôi không nói là tôi không cần đến một bờ vai.
Vì phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng nên cần một người đàn ông, để mình yêu
và được yêu, để mình thấy cuộc sống được cân bằng. Thực ra, một bờ vai
vững chắc ai mà chẳng cần. Nhất là như tôi, đã có những lúc quá mệt mỏi
với những lo toan và cảm thấy nặng vì mình vác quá nhiều thứ.
Có nhiều khi tôi thấy đầu như búa bổ và không có cảm
giác với xung quanh. Đôi khi tôi cũng không hiểu sao mình tồn tại. Điều
làm tôi vui là tôi vun vén được ít nhiều, cũng sửa sang xây lại được nhà
cửa cho ba mẹ, và ít nhất ba mẹ cũng không phải lo tiền học phí cho mấy
chị em.
- Thế còn thời gian để yêu?
- Tôi vẫn yêu. Và tình yêu đã làm cho tôi thấy mọi thứ
bớt khô khan đi nhiều. Dù không phải là mức rất tốt nhưng tôi biết cuộc
sống riêng của tôi đang khá hạnh phúc. Đủ để mình có đủ bình yên, đủ sự
chia sẻ để cuộc sống nhẹ nhàng. Tôi chỉ cần thế.
Theo Thế Giới Người Nổi Tiếng
- Chị vỡ mộng “chân dài đi hát” rồi phải không?
- Đừng hỏi ác thế chứ! Tôi chỉ nói là tôi tạm ngưng với
âm nhạc, nhưng đừng mỉa mai tôi vì thực lòng tôi thấy tôi đã có được
những trải nghiệm thú vị và những bài học cay đắng. Gọi “vỡ mộng” cứ như
người ta mất tất cả, nhưng tôi thấy mình được nhiều.
- Được bài học là cách người ta thắng lợi tinh thần. Chị nghĩ sao?
- Mọi người có cách nghĩ của mọi người và tôi tôn trọng
cách nghĩ đó. Khi tôi đã thích làm điều gì, tôi sẽ làm. Nhất là khi tôi
còn tuổi trẻ và còn đủ thời gian, nếu không thành công với điều này,
tôi còn kịp làm điều khác. Tôi không thể chờ mình đến ngoài 30 mới thử
sức với âm nhạc, chắc chắn thế.
Tôi đã dồn nhiều tâm sức của mình vào âm nhạc và có những khó khăn đúng là tôi không lường trước được.
- Trước chị, những đàn chị đình đám hơn, có những bệ đỡ chắc chắn hơn, rốt cuộc cũng phải đầu hàng giấc mơ ca hát. Ai cũng nghĩ thị trường là đơn giản, đẹp và nhảy nhót là đủ, còn giọng hát bị sao nhãng…
- Khi tham gia âm nhạc, tôi cũng là một người có tên
tuổi trong lĩnh vực thời trang. Nếu tôi sao nhãng, điều chắc chắn là sẽ
ảnh hưởng đến tên tuổi của tôi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là làm một điều gì
đó để thỏa đam mê và tin vào đam mê. Thực sự, đam mê chỉ là một yếu tố,
cộng sự là một yếu tố cần thiết.
Bản thân tôi không thể biết được hết đường đi nước
bước, trong khi đó, chọn một người định hướng cho mình lại chọn sai. Tôi
chấp nhận là giọng hát của mình không hay để tham vọng thành sao trong
làng nhạc, nhưng nó không phải là quá dở để không có ai nghe. Tôi đã
chọn không đúng ê-kíp làm việc chung để biết cách giúp cho mình phát huy
những thế mạnh.
nhiều người đã e ngại. Tuy nhiên, tôi nhìn nhận thoáng hơn đó là lựa
chọn. Từ suy nghĩ đó, nếu tôi là nhạc sĩ Trần Tiến, tôi sẽ không làm chị
tổn thương đến thế!
- Tôi nghĩ là mình không được đối xử công bằng từ phía
dư luận, nhưng tôi chẳng trách móc ai trong chuyện này cả. Nếu như mình
có gan muốn làm, thì mình cũng có gan chấp nhận tất cả. Kể cả cái hậu
quả là tiêu tốn ba năm và tạm ngừng cuộc chơi.
Cuộc chơi âm nhạc đã làm tôi bị tổn thương trước những
lời lẽ nặng nề. Tôi cũng buồn một thời gian nhưng tự trấn an mình bằng
suy nghĩ có thể tôi chưa chọn đúng thời điểm bên cạnh những sự chưa đúng
khác. Nhưng có những điều mình cũng không nên nói ra làm gì, mình hiểu
và một số người thân của mình hiểu là đủ rồi.
- Vậy chị có tiếc thời gian 3 năm dành cho cuộc
chơi âm nhạc mà cuối cùng chị chấp nhận thua cuộc? Và nếu 3 năm đó chị
tập trung cho thời trang thì cái tên Trúc Diễm còn sáng hơn nhiều?
- Có, nhưng tiếc một chút. Đúng hơn là tôi buồn về con
người và mất lòng tin với một số thứ. Và dù như thế, tôi cũng đã có một
trải nghiệm với âm nhạc và có thêm một bài học cho mình trong cuộc sống.
Nó cũng như một điều kiện cần để mình trưởng thành hơn.
Với 3 năm theo âm nhạc để rồi phải nói lời tạm biệt,
tôi biết bài học này cũng khá đắt, nhất là với một phụ nữ thì 3 năm tuổi
trẻ vô cùng quan trọng. Đành rằng thành hay bại ở cuộc sống ai cũng có
thể gặp và tôi không ngoại lệ. Tôi học được cách đối mặt nhưng có những
thời điểm ta không được quyền thất bại nữa. Tôi cũng không tự thắng lợi
rằng "thất bại là mẹ thành công" từ sự không thành công này, tôi biết
cách trân trọng thời gian sống của mình nhiều hơn và làm những điều để
thấy thời gian đang đi qua mình một cách có ý nghĩa.
Tuy nhiên, ngừng cuộc chơi âm nhạc không có nghĩa là
tôi bỏ cuộc trong nghệ thuật. Đúng hơn, từ cuộc chơi này tôi nhìn ra
mình rõ hơn, là Trúc Diễm
đã đang và nên trọn vẹn với thời trang. Tôi cũng rút ra được, nếu muốn
chinh phục đam mê thời trang, tôi phải tập trung hoàn toàn cho nó chứ
không nên lãng phí thời gian của mình.
- Sự quay lại đầy “ân hận” này có muộn màng không,
khi mà tất cả các người đẹp làm người mẫu đều phải chắt chiu từng ngày
tuổi trẻ để được sống với nghề một cách… chật vật?
- Không. Tôi nghĩ, càng có nhiều khó khăn, thử thách và
chông gai thì bản thân tôi càng được tiếp thêm nhiều nghị lực để chứng
tỏ khả năng và sức lực của mình. Dĩ nhiên, có những lúc tôi cũng hơi
đuối, nhưng tôi đã học được cách cân bằng giữa cuộc sống và công việc.
Nghề người mẫu tưởng đơn giản nhưng lại rất nghiệt ngã, luôn đòi hỏi sự
sáng tạo, trau dồi từ bản thân của người mẫu. Sự sáng tạo không nên vội
vã. Là tôi đang nói với tư cách một người đã trải qua nghề, đã nếm cảm
giác thất bại, chứ không phải tự ru ngủ mình đâu. Cách đối xử của tôi
với chính mình là không làm quá mọi chuyện, nuốt tất cả những trở ngại
vào trong để bước tiếp.
- Tôi gặp chị ngày chị mới tốt nghiệp loại giỏi
ngành Marketing của một trường Quốc tế tại Việt Nam. Từ đó đến giờ,
chẳng thấy chị đả động đến cái ngành này thì phải?
- Tôi có quá nhiều kế hoạch và bây giờ tôi đang có một
học bổng toàn phần ở trường cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Hiện tại
tôi đang cân nhắc việc đi học thêm một khóa về quản trị nhân sự. Trong
số những bộ môn trường dạy, tôi thấy ngành nhân sự khiến mình thích thú
hơn cả. Vì con người vốn đa dạng cá tính và phức tạp cuộc sống nên quản
lý được không phải dễ. Không dễ thì phải học. Từ bài học âm nhạc tôi lại
càng ngấm hơn rằng mình không vội vàng điều gì cả. Thực ra năm qua
không thiếu những lời mời tôi làm giám đốc marketing nhưng tôi đã từ
chối. Vì chưa đúng thời điểm. Giờ này, nếu không kỹ càng để rồi thất
bại, thì vô tình mình làm tổn hại đến nhiều thứ và nhất là với chính
mình. Tôi cần thêm thời gian vì sự học thì không thể vội vã.
- Như chị nói, chị phải thử sức với một số thứ
trước 30 tuổi để sai thì còn có thời gian làm việc khác. Sao với
marketing chị lại thủng thẳng thế?
- Vì tôi xem đó là sự nghiệp. Anh có thể chọn một thứ
gì do anh yêu thích tức thì nhưng khi anh chọn sự nghiệp, anh sẽ không
thể xem đó là cuộc dạo chơi. Đành rằng tôi tốt nghiệp loại xuất sắc,
nhưng đối với các ngành nghề, kinh nghiệm thực tế bao giờ cũng tốt hơn
và là điều quyết định.
Thực ra việc làm người mẫu của tôi cũng được hỗ trợ
nhiều, gặp nhiều người ở nhiều lĩnh vực và tôi cũng học hỏi được khá
nhiều từ các anh chị nhân viên, trưởng phòng hay những cấp cao hơn. Khi
nói chuyện với họ thực sự có nhiều thứ mà tôi không biết. Nên khi nhận
được các lời mời công việc tôi chưa thể nhận lời được, không phải vì
lương hay vì gì mà chính là vì sự tự trọng đối với năng lực. Hơn nữa,
tôi thấy mình cũng đang tập trung thời gian cho sàn diễn nữa.
- Khôn nhỉ? Bước trên sàn diễn đến khi mỏi gối chồn chân hơn thế hệ sau thì quay về với marketing?
- Tất cả đều là đam mê. Thực sự tôi đang muốn học và
một khi mình có kiến thức vững vàng thì chẳng sợ gì cả. Tôi cần thêm
nhiều kinh nghiệm sống và các mối quan hệ hơn nữa. Trong tương lai, tôi
cũng không gác thời trang lại. Tôi cũng sẽ chọn một công việc có liên
quan đến thời trang, chắc chắn là như thế.
Trước mắt tôi vẫn đi trên sàn catwalk và tôi sẽ chuyển
từ từ, đi ít dần lại và một ngày nào đó anh sẽ nhận được một tấm thiệp
khai trương. Cuộc sống là một bài toán mà chính mình phải tự giải được
bài toán của mình bằng những phép toán rõ ràng. Nếu không thì sẽ rơi vào
luẩn quẩn mà tôi thì không lựa chọn điều đó.
- Như chị chia sẻ trước đây, cuộc sống của chị cứ quanh co giữa hạnh phúc và khổ đau. Bây giờ phần nào nhiều hơn?
- Tôi cũng có được đủ thứ thành công, hạnh phúc, thất
bại… Và điều đặc biệt là trong những năm đầu tôi nhìn thấy phần hạnh
phúc nhiều hơn. Những khoảng giữa tôi thấy sự chua chát và nhìn thấy rõ
hơn những mặt trái của một số người xung quanh mình, một số việc trong
cuộc sống. Những năm sau này tôi học cách đối diện một cách kỹ hơn và
chỉ tập trung cho những gì tốt nhất và mình làm được tốt nhất.
- Là chị đang nói về mối tình buồn ngày cũ và cuốn
tự truyện chưa kịp ra? Viết ra làm mình nhớ mãi nó, và có thể vô tình
làm mình và người khác tổn thương nhiều hơn, nhưng tự cất vào nặng nề
lắm!
- Cách tôi đối xử với quá khứ là tôi cất vào trong lòng
mình chứ không phải quên nó. Ngay cả việc viết hồi ký chẳng hạn, tôi
chỉ nghĩ đó là cách mình trân trọng người trong quá khứ của mình mà đơn
thuần chỉ là sự chia sẻ nhưng tôi đã bị nhìn sai.
Một bài học khác là không phải cái gì cũng có thể chia
sẻ. Khi bị người đời vẽ vời và bán tán bằng những thứ đi qua đời mình
thì mình và những người trong cuộc càng tổn thương nặng. Nên, hãy trân
trọng quá khứ bằng cách đừng đi tìm sự đồng cảm ở số đông vốn dĩ không
nhiều người hiểu được thế nào là nỗi đau và sự chia sẻ nó.
- Không cần phải làm theo ý muốn của người đời đâu
chị! Hãy làm những gì khiến mình thanh thản và người trong cuộc hiểu là
được rồi. Dư luận bao giờ cũng cay nghiệt và đám đông không phải lúc nào
cũng đúng.
- Tôi chỉ nghĩ rằng, tôi có thể chia sẻ công việc, gia
đình, dự định tương lai. Còn chuyện cá nhân thì thôi, nên để yên cho
người khác. Ở ta nhiều khi mình không thể sống yên được nếu như mình quá
thoáng với dư luận. Một phút không kiềm được cảm xúc nhiều khi hậu quả
lại khôn lường. Tôi im lặng không phải vì tôi sợ đối mặt mà như tôi đã
nói, là sự bình yên của những người xung quanh mình thôi.
- Biết trân trọng tình cảm dù có thể đó là những
tình cảm đi qua đời mình quá lâu. Điều đó đâu dễ có ở thời buổi ngoại
tình là mốt, yêu nhanh quên vội, đồng tiền thay lời muốn nói như hiện
nay, nhỉ?
- Đơn giản thôi, nếu anh muốn người ta đối xử với anh
như thế nào thì anh cứ đối xử với họ như thế. Hãy trân trọng người khác
thì mới đòi hỏi người khác trân trọng mình. Cũng như hạnh phúc sẽ không
có chỗ cho những người không biết trân trọng hạnh phúc. Tôi thì không
làm khác được vì chính tôi, một người yêu sức lao động của mình, luôn
thèm khát một hạnh phúc như ba mẹ tôi đã có được nó để chúng tôi được
lớn lên trong một môi trường dễ chịu và ấm ấp vậy. Đối với tất cả mọi
người, từ người tôi yêu, người trong gia đình hay bạn bè, đều là những
người đáng để tôi trân trọng.
- Nhưng nếu nghiêng nặng theo những chuyện đã qua, mình sẽ chông chênh trong hiện tại lắm!
- Tôi chiều theo cảm xúc của mình một thời gian, khi
nào thấy đã đủ, đã trọn vẹn, tôi cất quá khứ vào một ngăn tủ của tâm hồn
mình và tiếp tục sống tiếp, mở lòng với nhiều điều mới mẻ khác. Phụ nữ
luôn cần một bờ vai và ít ai có thể tự gặm nhấm hết nỗi đau khổ của mình
được. Tôi không mạnh miệng nói rằng tôi đủ dũng cảm để đối mặt với tất
cả vì tôi không thể điều hành mình như điều hành một công việc được.
Nhưng có lẽ chỉ có cuộc sống mới làm cho con người ta thay đổi. Vấp váp
nhiều, chua chát ê chề nhiều, tôi thấy mình lớn hơn, biết yêu thương và
trân trọng mình hơn và cũng đã học được cách vượt qua những ám ảnh quá
khứ.
- Chị cân bằng như thế nào?
- Đi du lịch. Có một thời gian tôi đi du lịch khá
nhiều, khi theo nhóm, lúc một mình. Nếu thấy cần đi, một mình tôi có thể
xách ba lô theo tàu cánh ngầm đến Vũng Tàu, đứng cầu nguyện trước tượng
Đức Mẹ rồi đi về, lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những lúc tôi thấy mình tổn thương, tôi cầu nguyện
nhiều và những lời nguyện cầu đã cho tôi lấy lại được niềm tin từ những
điều đáng sợ xung quanh. Tôi sống bình dân lắm, nên khi định đi đâu, mọi
thứ được quyết định rất nhanh và hành trang rất đơn giản. Tôi học được
nhiều ở những chuyến đi, cái mà trước đó tôi chưa có điều kiện. Khi đi
học, bố mẹ kèm rất kỹ. Khi đi làm,tôi dồn hết sức cho công việc, xong
thì về nhà. Bạn bè cứ kêu trời rằng chẳng bao giờ thấy tôi đi chơi đâu
cả.
Đã có lúc tôi kiệt sức
- Chị còn sống trong sự kèm cặp của bố mẹ ở Hóc Môn chứ?
- Không. Bây giờ bố mẹ đã tin tưởng tôi hơn.
Tôi thuê nhà sống cùng hai đứa em ở trên trung tâm và nửa tháng mẹ lên
đây ở với ba chị em, nửa tháng còn lại sẽ dành cho bố. Đứa em gái vừa
tốt nghiệp đã đi làm, em trai còn đi học. Ba chị em đùm bọc nhau.
Bây giờ, mẹ đã cho tôi quản lý tài chính riêng bởi lúc
này mẹ cũng muốn tôi phải tự tích lũy được tiền để có thể mua một căn hộ
nhỏ ở thành phố, bà không muốn mấy chị em đi thuê nhà nữa. Tôi không
quan trọng việc thuê hay mua mà muốn để tiền làm kinh doanh nhưng mẹ tôi
sẽ không yên tâm nếu như thấy mấy chị em vẫn chưa an cư. Tôi hiểu suy
nghĩ đó và không muốn làm khác ý mẹ. Mỗi tháng, tôi vẫn trích một phần
giúp đỡ gia đình mình đều đặn. Ba mẹ tôi cũng có kinh doanh riêng nhưng
giờ ba mẹ cũng đã lớn tuổi nên việc kinh doanh cũng hẹp lại ít nhiều.
nhiều bước thuận lợi trong công việc mà chị vẫn chưa gom đủ tiền mua một
căn hộ. Có vô lý quá không?
- Chuyện đó bình thường, vì tôi đâu chỉ có lo cho mỗi
bản thân. Tôi có cả gia đình để phải lo và có đủ loại chi phí cho nghề
nghiệp mà tôi phải lo. Với tôi, khi gia đình mình có một sự ổn định nhất
định nào đó tôi mới lo cho bản thân mình.
- Thực ra, nếu chị muốn, từ đàn ông, nhiều căn hộ cũng dễ dàng, nói gì là một căn?
- Có lẽ tại tôi không muốn phụ thuộc, hoặc cũng có thể
tôi không giỏi chiều người khác như người ta. Tôi sẽ trả lời mọi chuyện
bằng công việc chứ bây giờ cứ ngồi nói tôi thế này hay thế nọ cũng chẳng
giải quyết được việc gì. Người ta có lựa chọn của người ta, có cuộc đời
của người ta và tương tự, tôi cũng có cuộc đời của tôi và lựa chọn của
tôi.
Mỗi người có một cách trả giá cho cuộc đời của mình và
tôi không lấy làm xấu hổ khi giờ đây tôi vẫn ở nhà thuê và đang gom góp
tiền mua một căn hộ nhỏ. Tôi chỉ nói rằng, tôi chỉ thực sự hạnh phúc khi
chính mình được sở hữu cuộc sống của mình. Còn khi để người khác sở hữu
cuộc sống của mình và mình cứ cười cười nói nói cho vui đời ai đó thì
tôi không làm được.
- Tự lập làm cho người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cũng dễ làm cho người ta khô cứng…
- Người ta bảo phụ nữ nên yên phận một chút nhưng có lẽ
cái số của tôi nó thế. Tôi không nói là tôi không cần đến một bờ vai.
Vì phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng nên cần một người đàn ông, để mình yêu
và được yêu, để mình thấy cuộc sống được cân bằng. Thực ra, một bờ vai
vững chắc ai mà chẳng cần. Nhất là như tôi, đã có những lúc quá mệt mỏi
với những lo toan và cảm thấy nặng vì mình vác quá nhiều thứ.
Có nhiều khi tôi thấy đầu như búa bổ và không có cảm
giác với xung quanh. Đôi khi tôi cũng không hiểu sao mình tồn tại. Điều
làm tôi vui là tôi vun vén được ít nhiều, cũng sửa sang xây lại được nhà
cửa cho ba mẹ, và ít nhất ba mẹ cũng không phải lo tiền học phí cho mấy
chị em.
- Thế còn thời gian để yêu?
- Tôi vẫn yêu. Và tình yêu đã làm cho tôi thấy mọi thứ
bớt khô khan đi nhiều. Dù không phải là mức rất tốt nhưng tôi biết cuộc
sống riêng của tôi đang khá hạnh phúc. Đủ để mình có đủ bình yên, đủ sự
chia sẻ để cuộc sống nhẹ nhàng. Tôi chỉ cần thế.
Theo Thế Giới Người Nổi Tiếng