Khi ta yêu, mọi thứ đều trở thành có thể. Và cũng chính tình yêu khiến ta tin rằng mình phải ở bên nhau, mãi mãi.
Tình yêu chưa bao giờ là một sự ràng buộc, nhưng một khi yêu nhau, người ta luôn tha thiết được gắn chặt đời mình với những bình yên, những sóng gió trong cuộc đời người kia. Ta yêu cả khoảnh khắc nắm tay người đó đi qua dông bão, yêu cả phút giây bình yên tựa vai người đó trong một góc cà phê chiều mưa. Khi ta yêu, mọi thứ đều trở thành có thể. Và cũng chính tình yêu khiến ta tin rằng mình phải ở bên nhau, mãi mãi. Nhưng, có rất nhiều dấu hiệu của một hay một vài khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, khi mà ta nên buông tay và để người ấy bước trên một đoạn đường mới. Hay chính bản thân ta nên dũng cảm bước ra khỏi cuộc đời của người từng tha thiết yêu ta. Từng, nghĩa là đã có. Nhưng từng, nghĩa là không còn nữa.
Đó là khi nụ cười ta ngọt lịm trong những nỗi nhớ về người ấy, nhưng những hình ảnh của ta lại nhạt nhòa trong tâm trí người ta.
Đó là khi sự có mặt của ta không những không thể xoa dịu nỗi đau, nỗi buồn hay sự vấp ngã, khó chịu của người đó, mà còn đẩy người ấy vào tâm trạng bế tắc hơn.
Đó là khi đi bên ta, nhưng nhìn vào mắt người đó, ta không còn thấy được chút cảm xúc về ta, hoặc tệ hơn, ta thậm chí không biết người đó đang nghĩ gì.
Đó là khi ngồi bên ta, nhưng cái giật mình của người ấy lại dành cho một khoảng trời xa xôi, một bóng hình xa xôi nào khác.
Đó là khi ta vô thức tìm bàn tay người ấy để nắm lấy, nhưng tất cả những gì ta nhận được chỉ là sự thảng thốt và lãng tránh đến đáng thương.
Đó là khi những lăn tăn và buồn khổ trong mắt ta, người ấy không thể nào cảm nhận được.
Đó là khi ta tha thiết viết những dòng tình cảm mong người ấy hiểu, nhưng sao tất cả cứ vô tình và đớn đau đến vậy?
Đó là khi ta gặp khó khăn, người ấy sẵn sàng tới giúp. Nhưng những buồn vui, nỗi niềm cần sẻ chia, người ấy lại bước đến và chuyện trò bên một người thứ ba.
Đó là khi ta nhận ra vị trí của chính mình trong tim người đó, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Đó là lúc đoạn đường mình có thể đi bên nhau sẽ phải chấm dứt.
Nuối tiếc, đau khổ, buồn bã... Ai rồi cũng sẽ phải trải qua những tháng ngày như vậy thôi. Nhưng hãy tin rằng việc mình bước ra khỏi cuộc sống của người đó, không đơn giản là một lần buông tay, là lần ta quẳng trái tim mình vào biển thử thách nhung nhớ. Mà là ta đang tự nhấc cuộc đời mình ra khỏi những buồn thương. Là sang trang mới, là những niềm vui mới thay vì cố chấp bám lấy một người không còn thương yêu ta.
Những ý nghĩ ấy khiến ta cảm thấy nhẹ lòng để bước tiếp. Ngay cả khi cuộc đời sau này còn đầy rẫy những khoảnh khắc buông tay như thế, xin hãy cứ giữ cho tâm được thanh thản, để ta biết rằng bước đi cũng là một cách tốt để vỗ về chính mình...
Tình yêu chưa bao giờ là một sự ràng buộc, nhưng một khi yêu nhau, người ta luôn tha thiết được gắn chặt đời mình với những bình yên, những sóng gió trong cuộc đời người kia. Ta yêu cả khoảnh khắc nắm tay người đó đi qua dông bão, yêu cả phút giây bình yên tựa vai người đó trong một góc cà phê chiều mưa. Khi ta yêu, mọi thứ đều trở thành có thể. Và cũng chính tình yêu khiến ta tin rằng mình phải ở bên nhau, mãi mãi. Nhưng, có rất nhiều dấu hiệu của một hay một vài khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, khi mà ta nên buông tay và để người ấy bước trên một đoạn đường mới. Hay chính bản thân ta nên dũng cảm bước ra khỏi cuộc đời của người từng tha thiết yêu ta. Từng, nghĩa là đã có. Nhưng từng, nghĩa là không còn nữa.
Đó là khi nụ cười ta ngọt lịm trong những nỗi nhớ về người ấy, nhưng những hình ảnh của ta lại nhạt nhòa trong tâm trí người ta.
Đó là khi sự có mặt của ta không những không thể xoa dịu nỗi đau, nỗi buồn hay sự vấp ngã, khó chịu của người đó, mà còn đẩy người ấy vào tâm trạng bế tắc hơn.
Đó là khi đi bên ta, nhưng nhìn vào mắt người đó, ta không còn thấy được chút cảm xúc về ta, hoặc tệ hơn, ta thậm chí không biết người đó đang nghĩ gì.
Đó là khi ngồi bên ta, nhưng cái giật mình của người ấy lại dành cho một khoảng trời xa xôi, một bóng hình xa xôi nào khác.
Đó là khi ta vô thức tìm bàn tay người ấy để nắm lấy, nhưng tất cả những gì ta nhận được chỉ là sự thảng thốt và lãng tránh đến đáng thương.
Đó là khi những lăn tăn và buồn khổ trong mắt ta, người ấy không thể nào cảm nhận được.
Đó là khi ta tha thiết viết những dòng tình cảm mong người ấy hiểu, nhưng sao tất cả cứ vô tình và đớn đau đến vậy?
Đó là khi ta gặp khó khăn, người ấy sẵn sàng tới giúp. Nhưng những buồn vui, nỗi niềm cần sẻ chia, người ấy lại bước đến và chuyện trò bên một người thứ ba.
Đó là khi ta nhận ra vị trí của chính mình trong tim người đó, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Đó là lúc đoạn đường mình có thể đi bên nhau sẽ phải chấm dứt.
Nuối tiếc, đau khổ, buồn bã... Ai rồi cũng sẽ phải trải qua những tháng ngày như vậy thôi. Nhưng hãy tin rằng việc mình bước ra khỏi cuộc sống của người đó, không đơn giản là một lần buông tay, là lần ta quẳng trái tim mình vào biển thử thách nhung nhớ. Mà là ta đang tự nhấc cuộc đời mình ra khỏi những buồn thương. Là sang trang mới, là những niềm vui mới thay vì cố chấp bám lấy một người không còn thương yêu ta.
Những ý nghĩ ấy khiến ta cảm thấy nhẹ lòng để bước tiếp. Ngay cả khi cuộc đời sau này còn đầy rẫy những khoảnh khắc buông tay như thế, xin hãy cứ giữ cho tâm được thanh thản, để ta biết rằng bước đi cũng là một cách tốt để vỗ về chính mình...