Sao thương người ta mà không thổ lộ. Để bây giờ… liệu có quá muộn không?
Ấy và tớ học chung từ hồi bé xíu. Từ khi ấy vẫn còn là một cô nhóc ngọng líu ngọng lô, khi ấy vẫn còn suốt ngày đánh quần đùi áo cộc tranh nhau cướp bóng với tớ.
Tớ nhớ hoài ngày bố mẹ dẫn ấy về nhà. Bố mẹ nói hai đứa hãy là anh em tốt. Tớ sinh trước có một ngày nên được làm anh (may quá, không thì ấy làm chị tớ mất). Lúc đó, trong mắt tớ, ấy là một con bé rắc rối. Gì cũng hỏi, gì cũng đòi xem và nói rất nhiều. Nhưng vì là anh nên tớ nhường ấy tất. Tớ từng cấm lũ con trai trong lớp cười khi mái tóc ấy bị cắt cụt giống hệt tớ. Lúc đó, đi bên ấy tớ thấy sao hai đứa giống hai thằng con trai thế nhỉ?
Rồi lớn, rồi đi học. Tớ và ấy xa nhau. Lúc gặp lại thì tớ và ấy đã là hai cô cậu học lớp 10. Thật ngạc nhiên khi ấy vẫn là một cô nhóc như ngày nào. Nhí nhảnh hệt con cá cảnh. Bé vậy thôi nhưng ấy học thật siêu. Nhìn thấy ấy là nhìn thấy sách, thấy vở. Tớ cứ sợ rằng ấy không nhận ra tớ, sợ ấy đã quên ông anh hờ ngày xưa. Nhưng tớ lầm. Chính ấy chứ không ai khác là người đến làm quen và gọi tớ một tiếng "anh" ngọt ngào.
Nhưng liệu có ông anh nào như tớ không khi chỉ suốt ngày bắt nạt ấy, khi "bán" những thông tin mật về ấy cho thằng bạn thân bởi nó nói nó thích ấy và muốn làm quen với ấy.
Ấy bảo không thích tớ làm như thế. Tớ cũng không lý giải nổi tại sao tớ lại cứ ghép ấy cho cậu bạn nhưng ấy càng không thích tớ càng gán ghép nhiều hơn. Cho đến lúc ấy hỏi tớ: “Em thích cậu ấy được chứ” thì tớ mới thấy hình như tớ đang sai.
Nhìn ấy đi bên cậu bạn thật xứng đôi. Vậy mà trong lòng tớ không thấy vui. Tớ quay mặt đi mỗi khi nhìn thấy hai người trao đổi bài trên lớp. Tớ lặng đi mỗi khi thấy ấy cười thật tươi. Hình như tớ đã thật lòng thích ấy. Hình như với tớ ấy không chỉ là bạn là em. Nhưng muộn quá rồi phải không ấy? Giờ ấy hạnh phúc là được rồi.
Tớ không mong ấy và cậu bạn tớ bất hòa nhưng mỗi khi ấy có chuyện, chỉ cần ấy tìm tớ là tớ lại thấy vui. Tớ thích được đèo ấy đi đổi gió, thích nhìn ấy ăn kem. Ấy nói ăn kem lạnh để giảm nhiệt, để thấy hết buồn nhưng với tớ, nhìn ấy ăn kem thật yêu.
Và rồi ấy và bạn tớ chia tay. Nhìn ấy khóc tớ chỉ muốn kéo ấy vào lòng, cho ấy mượn bờ vai để tựa nhưng... tớ không đủ can đảm. Tớ đã muốn nói với ấy tất cả tình cảm của mình. Đến khi ấy nói “Em sẽ quên hết. Sẽ chăm chỉ học mà thôi. Sẽ không để ai vướng bận” thì tớ hiểu… lúc này là không nên.
Tớ tiếp tục giấu kín tình cảm của mình. Vẫn hay chở ấy đi chơi, vẫn hay ngồi bên ấy nghe ấy ca thán. Vẫn làm tất cả để động viên ấy cố gắng nhưng nói cho ấy về tình cảm của mình thì không… Tớ muốn ấy bình yên.
Đến hôm nay, khi nhận được mail của ấy, tớ mới hiểu mình là đại ngốc. “Ấy ngốc thật, sao thích người ta mà không nói. Sao thương người ta mà không dám thổ lộ. Để bây giờ… liệu có quá muộn không?”
Sẽ không muộn đâu ấy à. Chỉ 5 năm thôi. Tớ đã im lặng đi bên ấy 3 năm, giờ thêm 5 năm thì cũng đâu có gì là dài. Tớ biết phía trước sẽ còn nhiều thay đổi nhưng chỉ cần ấy hiểu tình cảm của tớ là được rồi. Nếu không khi ấy về mình sẽ vẫn là anh em nhé!
Ấy và tớ học chung từ hồi bé xíu. Từ khi ấy vẫn còn là một cô nhóc ngọng líu ngọng lô, khi ấy vẫn còn suốt ngày đánh quần đùi áo cộc tranh nhau cướp bóng với tớ.
Tớ nhớ hoài ngày bố mẹ dẫn ấy về nhà. Bố mẹ nói hai đứa hãy là anh em tốt. Tớ sinh trước có một ngày nên được làm anh (may quá, không thì ấy làm chị tớ mất). Lúc đó, trong mắt tớ, ấy là một con bé rắc rối. Gì cũng hỏi, gì cũng đòi xem và nói rất nhiều. Nhưng vì là anh nên tớ nhường ấy tất. Tớ từng cấm lũ con trai trong lớp cười khi mái tóc ấy bị cắt cụt giống hệt tớ. Lúc đó, đi bên ấy tớ thấy sao hai đứa giống hai thằng con trai thế nhỉ?
Rồi lớn, rồi đi học. Tớ và ấy xa nhau. Lúc gặp lại thì tớ và ấy đã là hai cô cậu học lớp 10. Thật ngạc nhiên khi ấy vẫn là một cô nhóc như ngày nào. Nhí nhảnh hệt con cá cảnh. Bé vậy thôi nhưng ấy học thật siêu. Nhìn thấy ấy là nhìn thấy sách, thấy vở. Tớ cứ sợ rằng ấy không nhận ra tớ, sợ ấy đã quên ông anh hờ ngày xưa. Nhưng tớ lầm. Chính ấy chứ không ai khác là người đến làm quen và gọi tớ một tiếng "anh" ngọt ngào.
Nhưng liệu có ông anh nào như tớ không khi chỉ suốt ngày bắt nạt ấy, khi "bán" những thông tin mật về ấy cho thằng bạn thân bởi nó nói nó thích ấy và muốn làm quen với ấy.
Ấy bảo không thích tớ làm như thế. Tớ cũng không lý giải nổi tại sao tớ lại cứ ghép ấy cho cậu bạn nhưng ấy càng không thích tớ càng gán ghép nhiều hơn. Cho đến lúc ấy hỏi tớ: “Em thích cậu ấy được chứ” thì tớ mới thấy hình như tớ đang sai.
Nhìn ấy đi bên cậu bạn thật xứng đôi. Vậy mà trong lòng tớ không thấy vui. Tớ quay mặt đi mỗi khi nhìn thấy hai người trao đổi bài trên lớp. Tớ lặng đi mỗi khi thấy ấy cười thật tươi. Hình như tớ đã thật lòng thích ấy. Hình như với tớ ấy không chỉ là bạn là em. Nhưng muộn quá rồi phải không ấy? Giờ ấy hạnh phúc là được rồi.
Tớ không mong ấy và cậu bạn tớ bất hòa nhưng mỗi khi ấy có chuyện, chỉ cần ấy tìm tớ là tớ lại thấy vui. Tớ thích được đèo ấy đi đổi gió, thích nhìn ấy ăn kem. Ấy nói ăn kem lạnh để giảm nhiệt, để thấy hết buồn nhưng với tớ, nhìn ấy ăn kem thật yêu.
Và rồi ấy và bạn tớ chia tay. Nhìn ấy khóc tớ chỉ muốn kéo ấy vào lòng, cho ấy mượn bờ vai để tựa nhưng... tớ không đủ can đảm. Tớ đã muốn nói với ấy tất cả tình cảm của mình. Đến khi ấy nói “Em sẽ quên hết. Sẽ chăm chỉ học mà thôi. Sẽ không để ai vướng bận” thì tớ hiểu… lúc này là không nên.
Tớ tiếp tục giấu kín tình cảm của mình. Vẫn hay chở ấy đi chơi, vẫn hay ngồi bên ấy nghe ấy ca thán. Vẫn làm tất cả để động viên ấy cố gắng nhưng nói cho ấy về tình cảm của mình thì không… Tớ muốn ấy bình yên.
Đến hôm nay, khi nhận được mail của ấy, tớ mới hiểu mình là đại ngốc. “Ấy ngốc thật, sao thích người ta mà không nói. Sao thương người ta mà không dám thổ lộ. Để bây giờ… liệu có quá muộn không?”
Sẽ không muộn đâu ấy à. Chỉ 5 năm thôi. Tớ đã im lặng đi bên ấy 3 năm, giờ thêm 5 năm thì cũng đâu có gì là dài. Tớ biết phía trước sẽ còn nhiều thay đổi nhưng chỉ cần ấy hiểu tình cảm của tớ là được rồi. Nếu không khi ấy về mình sẽ vẫn là anh em nhé!