DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-11-14, 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Truyện ma: Quán trọ Hoang thôn

4 posters

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

NGÀY THỨ HAI MƯƠI SÁU
Sau khi Tiểu Chi bỏ đi, tôi vẫn cứ ngồi cạnh đống đồ nát cho mãi tới tận nửa đêm mới quay lại tầng hai quán trọ Hoang thôn ngủ.
Buổi sáng, tôi từ từ tỉnh lại, vẫn theo thói quen gọi “Tiểu Sảnh”, mãi tới khi cả ngôi nhà đều vang vọng tiếng của mình, tôi mới nhớ lại tất cả những gì xảy ra đêm qua.
Cô ấy thực sự đi rồi sao?

Tôi lập tức mở tủ ra, nhưng bên trong đã không còn thấy bất cứ đồ đạc gì của cô ấy, đến cả một vết tích cũng đều không lưu lại. Lúc này, tôi mới phát hiện chiếc sao mang về từ Hoang thôn cũng không thấy đâu, tôi tìm khắp cả tòa nhà đều không thấy, rõ ràng đã bị cô ấy đem đi rồi.

Đúng, chính là chiếc sáo đó, khi tôi thổi lên tiếng sáo, cô ấy bỗng chốc nhớ lại mọi chuyện. Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân mà Âu Dương tiên sinh ngày đêm thương nhớ con gái đã nhờ tôi chuyển chiếc sáo này cho Tiểu Chi. Bởi vì chiếc sáo này đã ẩn chứa tình cảm của Hoang thôn cổ xưa, chỉ có nó mới có thể khiến Tiểu Chi từ trong mộng tỉnh dậy… Hồn về cố hương.
Đây chính là thiên mệnh của tdt giao cho tôi.

Nhưng bi đát ở chỗ, khi tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng là lúc tôi mãi mãi mất đi Tiểu Chi. Là tôi tìm thấy Tiểu Chi giữa biển người hoặc có thể nói là Tiểu Chi giữa biển người đã tìm thấy tôi. Lại là tôi khiến cô ấy từ trong suy nghĩ chủ quan tìm lại kí ức, từ đó sinh ly tử biệt với mình.

Điều này thât quá mâu thuẫn, cũng thật quá đáng tiếc.

Nhưng, ngay từ đầu đã định sẵn rồi, Tiểu Chi vốn không thuộc về nhân gian chúng ta, chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, tuyệt đối không thể bên nhau được. Vì vậy chúng tôi chỉ có thể phân li, không thể có kết cục khác, đây chính là khoảng cách giữa người và ma, bi thương vạn cổ không thể đổi thay.

Cả một buổi chiều, tôi chìm đắm mãi trong đau khổ, nhưng không còn bất cứ cách nào có thể cứu vẫn được. Bỗng nhiên, tôi giơ tay trái của mình lên thì phát hiện chiếc nhẫn ngọc vẫn đeo trên ngón tay mình. Tôi lập tức duỗi tay tháo nó ra, nhưng rút mãi mà vẫn không được, tôi lại đau khổ ngồi xuống.

Đột nhiên, tôi nhớ ra mình vẫn còn một thiên mệnh thứ hai, đó chính là đem chiếc nhẫn này trả lại Hoang thôn. Nó là thánh vật truyền đời của giac tộc Âu Dương, ai xâm phạm tới nó đều phải chịu sự nguyền rủa. Thế nên, việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là đem trả lại nó, vật về nguyên chủ, trở lại mái nhà xưa.

Bất luận chiếc nhẫn ngọc có rơi khỏi tay tôi hay không, nhưng tôi nên thử xem, it 1nhat61 là tâm tôi chân thành. Hơn nữa, những đồ ngọc từ Hoang thôn đem về vẫn đang ở trong chiếc cặp trên lầu ba, chúng nên trở về với lòng đất Hoang thôn.

Biết đâu… Tôi vẫn có thể gặp lại Tiểu Chi?

Đúng lúc tôi đang trầm tư thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rầm rập dưới lầu vọng lên, tôi vội vàng chạy xuống. Trong phòng khách, tôi nhìn thấy hai công nhân đang đội mũ bảo hộ lao động, hóa ra họ là công nhân thi công tháo dỡ, họ nói ngôi nhà này ngày mai đập đi rồi nên bảo tôi nhanh chóng dọn khỏi đây.

Đợi những người công nhân bỏ đi, trong lòng tôi càng trở nên trịu nặng, tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hình như nghe thấy tiếng thở sâu nào đó. Đúng rồi, kiến trúc của ngôi nhà này được xây dựng từ những năm 30, ngày mai nó bị san bằng rồi, những người đã từng sống trong ngôi nhà này, linh hồn của họ dưới đất sâu sẽ không được an nghỉ.

Tôi chán nản lắc lắc đầu, chạy lên lầu hai sắp xếp đồ đạc. Sau đó lại lên lầu ba trèo lên gác xép trên trần nhà, lấy chiếc cặp da đừng đồ ngọc xuống, còn cả ảnh và sách mà Nhược Vân năm đó để lại, chúng không đáng bị hủy diệt.

Bận rộn mãi tới ba giờ chiều, tôi rút cuộc cũng đóng gói xong tất cả đồ đạc. Tôi lấy điện thoại gọi một chiếc xa tắc xi chở hàng, đem tất cả những đồ này về nhà mình.

Lúc tôi rời khỏi quán trọ Hoang thôn, trời bỗng lất phất mưa. Tôi chăm chú nhìn ngôi nhà màu xanh lục này, nó giống như một ông lão sắp vào với quan tài, cô độc dãy dụa trong mưa gió thê lương. Là Chi trinh đằng run rẩy trên tường, không biết chúng có biết số phận ngày mai của mình không nữa?

Vĩnh biệt nhé, quán trọ Hoang thôn.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

NGÀY THỨ HAI MƯƠI BẢY
Hôm qua, tôi trở về nhà mình, chiếc nhẫn ngọc vẫn thắt chặt trên ngón tay, tâm trí tôi vẫn chưa đi khỏi quán trọ Hoang thôn, thậm chí vẫn giữ thói quen bật đèn buổi tối.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi đã không bao giờ còn ngửi thấy mùi Chi trinh đằng nữa rồi. Tôi bỗng có chút hoài niệm cái mùi nồng nặc trong không khí đó, có lẽ chúng đã hóa thành cát bụi.

Buổi chiều, tôi tới ga tàu điện ngầm, từ từ xuyên qua những đám người bận rộn, đảo mắt trên vô số những khuôn mặt xa lạ, hi vọng có thể xuất hiện kỳ tích. Đúng vậy, trên từng góc sân ga và toa tàu điện ngầm đều đã từng lưu lại dấu chân của cô ấy, từng giá sách tronh hiệu sách dưới hầm cũng đều đã từng lưu lại bóng dáng cô ấy. Vậy mà, lang thang hai tiếng đồng hồ tôi cũng chẳng phát hiện được gì, ngược lại còn thu hút sự chú ý và cảnh giác của bảo vệ nhà ga.

Tôi đành phải rời khỏi ga tàu điện ngầm, đi bộ trên đường Thiển Tây Nam thì chợt nhìn thấy cửa hàng kem đó. Đúng, tôi đã từng đứng ở chỗ này, cách một con đường xe chạy như nước chảy nhìn cô ấy chăm chú trong cửa hàng kem. Tôi lập tức chạy qua đường, lao tới trước hàng kem thì thấy một cô gái cao ráo trong quầy. May mà lúc này trước quầy kem không có người, tôi vội vàng nói: “Xin lỗi, ở đây có phải có một cô gái tên là Nhiếp Tiểu Sảnh không?”
Cô ấy ngây ra một lúc nói: “Tôi chưa từng nghe thấy người này”.
“Có lẽ cô không biết tên cô ấy”. Sau đó, tôi miêu tả tường tận lại cho cô ấy nghe về diện mạo và đặc điểm của Tiểu Chi (Tiểu Sảnh).
Cô gái cao ráo vẫn lắc đầu: “Chúng tôi ở đây không có ai như thế”.
Lúc này, trong tiệm kem lại đi ra một cô gái tóc nhuộm đỏ, tôi lại hỏi cô ấy câu hỏi giống như vậy.

Cô gái tóc đỏ nhún nhún vai trả lời: “Cửa hàng chúng tôi mới khai trương được một tháng, chỉ có hai chúng tôi bán thuê ở đây, không có người thứ ba nào cả đâu”.

Sao lại như vậy được? Lẽ nào tôi đã nhận sau cửa hàng rồi, tôi lùi lại mấy bước xem tên cửa hàng, rồi lại nhìn những cửa hàng xung quanh. Không sai, nhất định là cửa hàng này, tôi còn nhớ tôi đã từng mua kem trước quầy này, lúc đó chính Tiểu Chi (Tiểu Sảnh) đứng ở đây mà.

Tôi lại tiếp tục nói ra thắc mắc của mình, nhưng cả hai cô gái trong quầy kem đều liên tục lắc đầu, họ nói tuyệt đối không có người thứ ba bán thuê ở đây, còn Tiểu Chi (Tiểu Sảnh) mà tôi nói họ cũng chưa từng nhìn thấy. Cuối cùng, họ nói tôi đã làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của cửa hàng, nếu như không chịu đi thì họ sẽ gọi 110.

Chán nản, tuyệt vọng, tôi chỉ còn cách rời khỏi cửa hàng kem. Cô độc đi giữa dòng người như đang giăng mắc trên đường, lòng dạ rối bời, hai cô gái ban nãy, thực sự không giống như đang nói dối. Nhưng Tiểu Chi (Tiểu Sảnh) bán hàng trong quầy kem, cảnh tượng này là chính mắt tôi nhìn thấy… Lẽ nào, những gì tôi nhìn thấy không phải là thật, mà đó chỉ là hình ảnh hư ảo giống trên phim?

Không, tôi nhất định phải làm cho rõ ràng, ít nhất còn có một người từng nhìn thấy Tiểu Chi (Tiểu Sảnh), anh ấy chính là anh họ Diệp Tiêu của tôi.

Buổi tối, tôi vội vàng tìm tới nhà Diệp Tiêu. Tôi toàn đột ngột ghé thăm,còn anh ấy cũng ngại thái độ với tôi nên đành phải quan tâm nói: “Em dọn khỏi cái chỗ quái quỷ đó rồi à?”
“Vâng, bởi ngôi nhà đó hôm nay tháo dỡ rồi, có lẽ bây giờ đã thành đống hoang phế rồi cũng nên”.
Diệp Tiêu rút cuộc đã mỉm cười: “Tốt nhất nên đập sớm đi, sao rồi? Cảm giác ổn hơn rồi chứ?”
“Không, em thấy còn tồi tệ hơn”.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Tôi nghĩ đã đến lúc nói ra rồi: “Tiểu Sảnh rời xa em rồi”.
“Tiểu Sảnh?” Diệp Tiêu chau mày, hình như đang cố gắng nhớ lại, “Em hình như có nói qua, có một người tự xưng là Nhiếp Tiểu Sảnh thường quấy rối em, nhưng anh từ trước tới nay chưa từng gặp cô ấy”.
“Anh quên rồi sao? Anh đã từng gặp cô ấy, lần trước trong ga tàu điện ngầm, em nhờ anh giúp em tóm cái người đã đeo bám em”.
Diệp Tiêu trầm ngâm hồi lâu: “Đương nhiên anh không quên, lần đó cậu nói có người theo dõi cậu trong ga tàu điện ngầm, bởi vậy anh giúp cậu đi tóm người đó. Hôm đó anh thực sự đến ga tàu điện ngầm, canh chừng hơn một tiếng đồng hồ nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ đối tượng khả nghi nào. Lúc đó anh vẫn còn chút việc cơ quan nên chào cậu ra về trước và không phát hiện ra bất cứ kẻ đeo bám nào”.
“Cái gì?” Ngôn từ của tôi cũng có chút biến dạng rồi, miệng há hốc, lưỡi cứng đơ, “Không thể, tuyệt đối không thể. Lúc đó, không phải anh rất nhanh đã phát hiện ra có một cô gái trẻ nhìn em chằm chằm sao? Khi cô ấy đi theo em lên sảnh ga, anh liền xong tới tóm chặt cô ấy, còn cô ấy thì ra sức chạy về phía trước, kết quả là bị em tóm lại”.
“Em điên rồi sao? Anh đâu có nhớ là đã xảy ra những chuyện này”. Diệp Tiêu cũng rất ngạc nhiên, anh ấy vỗ vỗ vào vai tôi nói. “Có phải mấy hôm nay căng thẳng quá không, đến nỗi xuất hiện trí nhớ ảo?”.
“Trí nhớ ảo?” Tôi bỗng nhiên bụm miệng lại, không dám nghĩ tiếp nữa.
“Trí nhớ ảo là cho rằng mình nhìn thấy người đặc biệt nào đó, hoặc là trải qua việc đặc biệt nào đó, nhưng trên thực tế những người và những việc này đều không tồn tại, chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình mà thôi”.

Tôi đột nhiên giơ tay trái của mình lên, lẽ nào là do chiếc nhẫn ngọc? Không thể thế được, bởi vì lúc đó tôi vẫn chưa đeo nó lên mà. Lẽ nào trí nhớ của tôi có vấn đề, hay là Tiểu Chi vốn chỉ là một ảo ảnh?
Tức khắc, bên tai tôi dường như vang lên lời của Tiểu Chi.
"Chỉ cần lòng anh nhớ em, thì anh sẽ có thể nhìn thấy em”.

Đúng vậy, trước khi tôi tận mắt nhìn thấy Tiểu Chi, tôi đã giao lưu với cô ấy qua email và điện thoại, khiến cái người “ntd” này khắc sâu vào trí não mình. Bởi vậy, khi cô ấy xuất hiện với thân phận “Nhiếp Tiểu Sảnh” thì tôi sẽ có thể nhìn thấy cô ấy do trong lòng tôi nhớ cô ấy. Đồng thời,cũng chỉ có mình tôi nhìn thấy cô ấy, còn với những người khác thì cô ấy chỉ là một làn sương khói không hề tồn tại.
Bây giờ, tôi đã hiểu ra mọi chuyện rồi: “Tiểu Chi, chỉ cần lòng anh nhớ em là anh sẽ có thể nhìn thấy em”.

Diệp Tiêu không hiểu ý của tôi: “Em đang nói gì vậy?”
Tôi cảm thấy mình giống như bủn rủn chạn tay, lắc lắc đầu nói: “Không có gì, cảm ơn anh, Diệp Tiêu”.
Sau khi cáo từ Diệp Tiêu, tôi tức tốc trở về nhà, thu dọn chỉnh đốn hành lý.

Tức khắc, tôi sờ lên chiếc nhẫn ngọc lạnh toát, hạ quyết tâm… sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành đến Hoang thôn, bất luận có gì đó nguy hiểm nhưng cũng phải hoàn thành sứ mệnh của mình.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

NGÀY THỨ HAI MƯƠI TÁM
Lần thứ hai tôi bước lên chặng đường tiến về Hoang thôn.

Sáng sớm, tôi mang một chiếc va li đựng những đồ quan trọng bước lên chuyến xe khách đường dài hường về thành phố K. Nhìn những thửa ruộng Giang Nam ngày hạ ngoài cửa sổ ô tô, hình như mọi thứ lại trở về điểm xuất phát ban đầu, chỉ là đổi sang mùa khác mà thôi. Nhớ lần đầu tiên tới Hoang thôn, trong lòng thấp thỏm bất an, sự hưng phấn và hiếu kỳ chiếm phần lớn. Nhưng lúc này, sau khi đã trải qua bao nhiêu việc, tâm trạng của tôi cũng trở nên trấn tĩnh dị thường, bởi vì chuyến đi lần này là để làm cái việc mà tôi bắt buộc phải làm.
Sau vài tiếng đồng hồ phóng như bay, buổi chiều tôi tới bến xe khách thành phố K. Sau đó, tôi không nghỉ chân mà ngồi ngay lên chiếc xe buýt nhỏ tới thị trấn Tây Lãnh, hai tiếng sau thì tới nơi. Đã hoàng hôn rồi, tôi ăn qua quýt bữa tối tại thị trấn Tây Lãnh, sau đó đi bộ ngay trong đêm để tới thị trấn Hoang thôn.

Đường lần trước đi vẫn nhớ rất rõ, hơn nữa tôi cũng đã xác định sẵn tư tưởng, bởi vậy khi đi cũng không quá mệt mỏi. Trên những dãy núi hoang vắng trong đêm mùa hạ này, bốn bề đều lộng gió biển mặn chát. Tôi đi liên tục mấy tiếng đồng hồ, rút cuộc cũng vượt qua ngọn núi cuối cùng. Vùng biển đen trong đêm tối hiện ra trước mắt tôi, dưới dốc núi tọa lạc một ngôi làng tăm tối, tấm bia tiết hạnh trước cổng thôn vẫn nổi bật dưới ánh trăng như thủa nào.

Hoang thôn, tôi lại đến đây.

Bỗng nhớ lại hơn hai mươi ngày trước, khi bốn sinh viên tới đây, tâm trạng của họ thế nào? Ít nhất cũng không thể ngờ tới vận hạn đen đủi đang đợi họ nhỏ.

Để lòng mình bình tĩnh lại cái đã, sau đó tôi sờ lên chiếc nhẫn ngọc, thì thầm: “Mày về nhà rồi”.

Đi qua chiếc bia tiết hạnh, tôi dò dẫm trong bóng tối tiến vào Hoang thôn.

Tuy đã là mùa hạ, nhưng không khí trong những con đường nhỏ ở Hoang thôn vẫn sát khi nhường vậy, xung quanh không có lấy một hơi người, tôi dựa theo trí nhớ để mò tới trước cổng Tiến Sỹ Đệ. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ngôi nhà từng oai nghiêm một thời đang lặng lẽ đứng sừng sững, toát ra hơi thở như sắp chết tới nơi. Đúng vậy, từ nay trở về sua, ngôi nhà cổ này sẽ chẳng bao giờ có người sống nào ở đây nữa, nó sẽ trở thành một ngôi nhà chết.

Nín thở, tôi nhẹ nhàng đẩy cổng, quả nhiên chỉ là đóng lấy lệ, chắc là bình thường các thôn dân cũng không dám vào đây. Tôi lập cà lập cập bước vào sân đầu tiên trong Tiến Sỹ Đệ, sau đó bật đèn pin.

Ánh sáng đèn pin đưa tôi tiến vào phòng khách, soi sáng ba chữ “Nhân Ái Đường” trước tấm biển, bên dưới vẫn là bức chân dung cổ nhân bằng giấy ống quyển. Ở đây vẫn giống như lần trước tôi nhìn thấy, cảm giác khiến người ta nghẹt thở.

Tôi tiến vào sân thứ hai trong Tiến Sỹ Đệ, ánh trăng vương vãi trên mảnh sân nhỏ cô đơn, giống như đang trở về một niên đại nào đó. Tôi nhẹ nhàng bước lên ngôi nhà gỗ cạnh đó, mở cửa một căn phòng. Chụm ánh đèn quét qua quét lại giữa những lớp bụi dày đặc, bỗng nhiên quét thấy một chiếc máy vi tính, bên cạnh còn có một chiếc ti vi, nhưng chúng đều tích đầy bụi, xem ra lâu lắm rồi không dùng đến. Cách bài trí của căn phòng này gần giống như ở thành phố, xem ra hình như là quế phòng mà Tiểu Chi từng ở.

Tim tôi bỗng nhiên trào dâng một cảm giác đau buồn man mác, tôi khẽ gọi hai tiếng: “Tiểu Chi”.

Lặng lẽ đợi vài phút, xung quanh vẫn chẳng có động tĩnh gì, dù biết rằng làm thế chỉ tổ uổng công nhưng trong lòng tôi vẫn hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.

Không, kỳ tích không thể có được nữa.

Tôi lặng lẽ đi xuống căn gác nhỏ, rồi tới ngôi nhà phía sau đó. Mùa đông mấy tháng trước, tôi đã từng ở trong căn phòng trên ngôi nhà này. Đẩy tấm cửa quen thuộc ra, bên trong thấy rõ có chút xáo trộn, tôi biết bốn sinh viên đó cũng đã từng ở đây. Dưới ánh đèn pin mù mờ, bốn tấm bình phong sơn mài hiện rõ mồn một, nhìn những bức tranh sống động như thật này, tôi không tránh được tiếng thở dài.

Rời khỏi dãy nhà này, tôi lại tới sân sau của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ. Trong vườn hoa cổ hoang dại này, cây hoa mai nổi bật nhất dưới ánh trăng, những nhành cây vươn ra trong đêm tối. Tôi chầm chậm tiến lại miệng giếng, nhìn một lần xuống giếng nhưng chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối, chỉ cảm giác một luồng khí lạnh toát đang sộc lên mặt… dưới đáy chính là nơi chôn thân của “vợ thế”.

Cô lẽ, đây là một ngôi nhà tội ác.

Trở lại sân thứ hai trong Tiến Sỹ Đệ, tôi giơ cao tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh trăng, tôi nghĩ đã đến lúc rồi.

Tôi chỉnh đốn một chút túi hành lý, lấy từ trong đó ra một số công cụ cần thiết, ngoài ra còn có chiếc va li kia. Sau đó, tôi mang tất cả những thứ này, mở cửa căn phòng dưới tầng trệt, ánh đèn pin soi sáng một chiếc giường to, đây chắc là phòng của Âu Dương tiên sinh rồi. Tôi vòng tới cuối căn phòng, quả nhiên phát hiện trên tường có một chiếc cửa bí ẩn, xem ra hội Hoắc Cường khi bỏ đi đã chưa kịp lấy gạch bịt lại.
Tôi cẩn thận rón rén bước vào mật thất, rồi lại lấy đèn pin soi xuống phía dưới, những bậc cầu thang lập tức hiện ra. Chính là đây rồi, tôi hít một hơi thật sâu, từng bước từng bước đi xuống địa đạo.

Có lẽ, do chiếc cửa bí ẩn đã từng được mở ra, đường đi dưới lòng đất cũng ẩm ướt thấy rõ, từ góc độ bảo tồn văn vật cho thấy, đây vòn không phải là một việc tốt. Đi xuống khoảng chục mét, quả nhiên xuất hiện một chiếc cổng đá lớn, nhưng khóa cửa đã bị kẹp đứt rồi. Tôi tìm thấy chiếc khóa trên mặt đất, đó là loại khóa mà tôi thường thấy khi còn nhỏ, tôi nghĩ Âu Dương tiên sinh đã từng ra vào chiếc cổng này, vì thế mới sử dụng chiếc khóa này.

Bước vào cánh cổng đá, bên trong là một địa đạo dài, do đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên tôi đi rất nhanh, mấy phút sau đã tới phòng khách dưới lòng đất – địa cung Hoang thôn thần bí.

Đột nhiên, tôi cảm thấy tay trái của mình nóng rực lên, chắc đó là tác dụng của chiếc nhẫn ngọc. Nhưng tôi gồng sức chịu đựng, dùng đèn pin soi một vòng quanh địa cung trước đã, hình như nhìn một lần cũng không thể thấy tận đáy.

Trên mặt đất phía sát tường, tôi phát hiện mười mấy vật bằng ngọc. Đúng, chắc chúng đều là đồ ngọc thời Lương Chử, tôi lập tức mở chiếc va li ra, cẩn thận lấy từ trong đó ra năm vật bằng ngọc.

Lúc này, những thứ ngọc hổ phách, ngọc bích và búa ngọc cuối cùng đã cùng nhau đoàn viên, giống như đã trở về cổ quốc Lương Chử năm nghìn năm trước. Chúng có lẽ sẽ vĩnh viễn ở lại trong đất.

Ánh sáng đèn pin lại rọi lên chiếc cửa nhỏ trên tường, đây chắc là cửa của mật thất địa cung? Tôi sờ tay lên đó, quả nhiên là được làm bằng chất liệu ngọc. Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ngọc, khom lưng tiến vào gian mật thất này.

Mật thất rộng khoảng mười mét vuông, độ cao khiến tôi chỉ có thể cúi đầu, tôi dùng đèn pin quét một vòng, phát hiện trên mặt đất có một chiếc hộp. Tôi lập tức ngồi xổm xuống, dùng đèn pin soi cẩn thận, chiếc hộp này cũng được tạc bằng ngọc, chắc đây chính là chiếc rương ngọc.

Trên nắp rương ngọc vốn dĩ có miếng đất niêm phong, nhưng đáng tiếc là đã bị Hoắc Cường đập vỡ. Tôi nghĩ mỗi khi gia tộc Âu Dương mở chiếc rương ngọc này ra, rồi để đồ vào trong đó chắc đều sẽ lưu lại miếng đất niêm phong mới, đánh dấu do người nào đó niêm phong trong tháng trong năm nào đó.

Và chiếc nhẫn ngọc trên tay tôi, vốn dĩ phải cất giữ trong chiếc rương ngọc này.

Trầm ngâm hồi lâu, tôi cẩn thận tỉ mỉ mở chiếc rương ngọc ra, bên trong nghiễm nhiên là trống hươ trống hoắc.

Đối diện với chiếc rương trống trơn, tôi cảm thấy có chút hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, không biết bản thân mình còn có thể làm được gì hay là thừa nhận thực tế không thể làm được gì?

Đột nhiên, tôi cảm thấy ngón tay trỏ của mình càng lúc càng nóng rẫy, dưới ánh sáng đèn pin soi rọi, chiếc nhẫn ngọc hơi có chút biến đổi, vệt đỏ đun rực rỡ hẳn lên, đây chính là máu của người con gái khát vọng tình yêu hơn bốn nghìn năm trước.

Tôi dường như không kiểm soát được mình nữa, bàn tay trái vô thức thò vào trong chiếc rương ngọc. Sau mấy giây, tôi kinh ngạc phát hiện chiếc nhẫn ngọc bắt đầu tuột ra.

Trời ơi, nó có thể cử động rồi.

Chỉ trong chớp mắt, chiếc nhẫn ngọc tuột khỏi ngón tay tôi, nhẹ nhàng rơi vào vào trong rương ngọc.

Tay phải của tôi vẫn nắm lấy đèn pin, sững sờ chứng kiến cảnh tượng này. Chiếc nhẫn ngọc hơn bốn nghìn năm tuổi này đã đeo trên ngón tay tôi mười ngày hôm nay, tôi đã từng tìm đủ mọi cách để tháo nó ra, lúc này thì lại có thể tháo ra nhẹ nhàng đến vậy. Còn tên ngón trỏ tay trái tôi, mọi cảm giác kỳ lạ đều tiêu tan rồi, ngón tay trơn tru lại trở về trạng thái ban đầu.

Nhìn chiếc nhẫn ngọc nằm im trong rương, dưới ánh sáng mờ ảo soi rọi của đèn pin trên tay, tôi bỗng nhiên hiểu ra rồi… đây chính là nhà của nhẫn ngọc. Đúng vậy, chiếc nhẫn ngọc đã từng khiến tôi nảy sinh ảo giác, đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng tất cả những gì nó làm trên người tôi, đều chỉ vì giây phút trở về này.

Đúng vậy, chiếc nhẫn ngọc về nhà rồi.
Tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm, dường như tất cả những khủng hoảng của mười ngày qua đều tiêu tan theo sự trôi tuột của chiếc nhẫn ngọc. Sau đó, tôi cẩn thận đóng nắp rương ngọc, đặt nó trở lại vào trong góc mật thất.

Tạm biệt nhé, nhẫn ngọc.

Tôi cúi đầu lùi khỏi gian mật thất, đóng chiếc cổng ngọc lại. Rút cuộc, tôi thở một hơi dài, tôi biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh, tất cả những thứ bị lấy đi giờ đây đều đã quay về với nguyên chủ, trở lại mái nhà xưa.

Hãy coi như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.

Trước khi ra khỏi địa cung, tôi lại lấy đèn pin soi rọi, chỉ còn một đám khói đen âm u lạnh lẽo hay lơ lửng. Tôi thử bước vài bước về phía thâm cung, phát hiện không gian dưới lòng đất này thực sự rất rộng, giống như một khu khai thác đá dưới lòng đất vậy.

Bỗng nhiên, ánh đèn pin trên tay hiện lên một vùng ánh sáng lạnh lẽo màu xanh, tôi vội vàng bước lên phía trước vài bước. Đó là một khối ngọc thạch khổng lồ, bề mặt lồi lõm mấp mô, có rất nhiều vết tích khai thác của những người thợ, ánh sáng xanh kỳ dị đó được phản xạ từ đây.

Tôi cẩn thận giơ đèn pin, nhằm chuẩn vào mảng màu xanh trên ngọc thạch, rồi lại lấy tay tỉ mẩn sờ lên đó, một cảm giác lạnh toát thẩm thấu vào cơ thể. Phút chốc, tôi kinh ngạc tới nỗi không thốt nên lời, tôi đã phát hiện ra thứ gì?

Ngọc.

Đúng vậy, tôi đã phát hiện ra mỏ ngọc dưới lòng đất, khối thạch bích khổng lồ chính là khoáng thể ngọc thạch, tôi tính toán sơ qua một chút, ít nhất cũng phải dài tới hơn năm mươi mét, trên khoáng thể vẫn còn lại rất nhiều những vết tích bị khai thác. Có lẽ cả cái địa cung rộng lớn này đều đã từng là một phần của mỏ ngọc, do sau bao năm tháng khai thác tích lũy lại mới hình thành nên không gian rộng lớn này.

Tuyệt đối không thể nhìn lầm được, bao ngày nay tôi sống ngày sống đêm cùng đồ ngọc nên đã trở thành bán chuyên gia ngọc thạch rồi, mỏ ngọc dưới lòng đất này thật sự khiến người ta trầm trò kinh ngạc.

Bỗng nhiên, tôi nhớ tới vấn đề Tôn Tử Sở nói, cũng chính là những chất liệu bằng ngọc mà văn minh Lương Chử năm nghìn năm trước sử dụng rút cuộc từ đâu tới? Đây chính là vấn đề làm đau đầu giới sử học một thời gian dài. Bây giờ, tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy đáp án rồi, chính là trước mắt tôi.

Ngay lập tức tôi đã hiểu ra. Vào năm nghìn năm trước, những nhà sáng lập ra cổ quốc Lương Chử đã đổ bộ lên Hoang thôn ngày nay định cư. Không lâu sau, họ đã phát hiện ra khoáng thể ngọc thạch khổng lồ ngay nơi dưới chân mình. Vậy là, họ đã khai thác một lượng ngọc thạch ở đây, sau đó lợi dụng sức mạnh thần bí của đồ ngọc,t iến vào lưu vực Thái hồ xây dựng nên Cổ Ngọc Quốc, cũng chính là văn minh Lương Chử mà ngày nay thường nhắc tới. Hôm nay, tất cả những đồ ngọc Lương Chử thần bí mà tôi nhìn thấy, vật liệu của chúng đều từ đây khai thác mà ra, tổ tiên của nhà Âu Dương đã lợi dụng nguồn tài nguyên ngọc thạch quý báu này sáng tạo ra thời đại văn minh đồ ngọc phát triển cao độ.

Bốn nghìn năm trước, văn minh Lương Chử do nhiều nguyên nhân mà bị hủy diệt, may mà Cổ Ngọc Quốc của họ vẫn sinh tồn, bởi vậy mới tháo chạy tới vùng đất Hoang thôn này vì là do ở đây có chôn giấu kho báu quan trọng nhất của họ - mỏ ngọc.

Đúng, đây cũng là nguyên nhân mà gia tộc Âu Dương định cư mãi ở Hoang thôn hàng ngàn năm này, bí mật mà họ muốn cất giữ trên thực tế chính là mỏ ngọc dưới lóng đất này. Chúng được coi là kho báu giàu có mà gia tộc để lại, là vùng đất thánh mà bất cứ ai cũng không được xâm phạm.

Đây chính là bí mật cuối cùng của Hoang thôn.

Thực sự không thể ngờ tới tôi đã dùng cách đặc biệt này để hòa giải một bí ẩn lịch sử trọng đại. Đã từng có không biết bao nhà sử học, nghiên cứu cả đời đều không thể làm sáng tỏ vấn đề này, hóa ra lại được tôi phát hiện ra. Nhưng sự trả giá cho điều bí mật này cũng quá lớn.

Đối diện với kho báu mỏ ngọc của cổ nhân đã khai thác năm nghìn năm trước,tôi thành tâm khom mình bày tỏ lòng thành kính, bởi vì mỏ ngọc cổ xưa này chính là bước đầu tiên mà nhân loại chinh phục tự nhiên bước vào nền văn minh.

Tôi lại nhớ tới những truyền thuyết của văn minh Lương Chử, và cả lai lịch thần bí của tổ tiên gia tộc Âu Dương, biết đâu họ thực sự không phải là loài người? Biết đâu tất cả những điều này đều liên quan tới ngọc thạch dưới lòng đất? Cũng giống như chiếc nhẫn ngọc có thể giúp tôi nhìn thấy quá khứ.

Lẽ nào mỏ ngọc ở đây có chôn giấu nguyên tố tự nhiên thần bí nào đó?

Nghĩ tới đây, tôi liền nhặt ngay vài mảnh ngọc thạch vụn trên đất,có thể đem chúng về Thượng Hải làm xét nghiệm khoa học, biết đâu lại là phát hiện trọng đại làm chấn động thế giới?

Nhưng sau vài chục giây do dự, tôi lại để những mảnh ngọc vỡ trở về chỗ cũ. Không, tôi không có quyền gì đem chúng đi, hãy để chúng được bí mật chôn vùi dưới lòng đất, vĩnh viên không được quấy nhiễu chúng.

Tôi không cầm đi bất cứ thứ gì và vội vã rời khỏi nơi đây. Theo ánh đèn pin dẫn đường, tôi bước ra khỏi địa cung to lớn, trở lại đường đi dưới lòng đất. Khi đi qua cánh cổng đá, tôi đã đóng cửa lại, cố gắng hết sức không để không khí lọt vào bên trong.

Bước lên những bậc cầu thang đá dựng đứng,tôi rút cuộc đã trở lại mặt đất. Sau khi bước ra khỏi mật thất trong phòng, tôi nhặt những viên gạch dưới đất lên, biết lại cửa mật thất. Sau đó, tôi kê lại chiếc giường vào trước cánh cửa bí mật, hoàn toàn che nó lại, và mong rằng sẽ không còn ai phát hiện ra sự tồn tại của nó nữa.

Trở lại sân, tôi hít lấy hít để không khí bên ngoài, ánh trăng vương vãi trên người tôi, hãy để ngôi mộ này vĩnh viễn đóng lại nhé.

Lúc này đã là mười hai giờ đêm, xem ra tối nay không về được nữa. Tôi đi tới căn gác nhỏ phía sau, trở lại căn phòng trước đây mình đã từng ở. Đem cuối cùng ở trong Hoang thôn, tôi đã vội vàng lau chiếc giường gỗ rồi trải chiếc thảm lên trên. Trong căn phòng tối tăm cổ kính này, mãi mà tôi vẫn chưa ngủ được, hy vọng rằng lúc nào đó trong đêm, Tiểu Chi sẽ xuất hiện trước mắt tôi.
Tiểu Chi, em có đến không?

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

NGÀY THỨ HAI MƯƠI CHÍN
Tiểu Chi đã không xuất hiện.

Tôi thức trắng cả đêm, lặng lẽ chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Tôi đã từng sợ hãi ảo ảnh và ác mộng nhường vậy, nhưng thời khắc này sao lại khát vọng chúng đến nhường vậy, chỉ để gặp được Tiểu Chi một lần. Vậy mà, cả Tiến Sỹ Đệ chết lặng giống như ngôi mộ, khi bên ngoài văng vẳng tiếng gà gáy, tôi hiểu rằng cô ấy sẽ không tới nữa rồi.

Sớm tinh mơ, tôi sắp xếp lại hành lý, quyết tâm không lấy đi bất cứ thứ gì ở đây. Sau đó, tôi lặng lẽ từ biệt Tiến Sỹ Đệ, khi tôi bước ra khỏi ngôi nhà cổ, trong lòng âm thầm thốt lên hai tiếng tạm biệt.

Gia tộc lâu đời kéo dài mấy nghìn năm này tới đây đã triệt để đoạn tuyệt rồi, mọi yêu, hận và tội ác đều đã khép lại trong ngôi nhà cổ này, không còn xâm nhập vào cuộc sống của người khác nữa.

Tôi khoác hành lý rời khỏi Hoang thôn, hình như không có ai phát hiện ra tôi, khi đi qua tấm bia tiết hạnh, những cơn sóng hung tợn phía xa xô bờ, lòng bỗng nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Bờ biển sớm tinh mơ mịt mờ sương khói, giống như khói mây đang lan tỏa trong những bức tranh Trung Quốc, mùa đông đến nơi đây, thật chưa từng thấy qua cảnh sắc này. Vậy là, tôi vô thức tiến tới bờ biển, leo lên những phiến đá lởm chởm, phát hiện dưới gốc núi là những ngôi mộ la liệt. Vô số những ngôi mộ dựng đứng dưới chân tôi, lặng lẽ nghe tiếng sóng biển.

Khi tôi ngước nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện trên vách núi cách đó vài trăm mét, hình như có bóng dáng một cô gái áo trắng. Dưới vách núi cheo leo là biển lớn, cô ấy đứng một mình cô độc hướng về phía biển, gió biển thổi tung sắc váy trắng cùng mái tóc dài đen tuyền của cô ấy, trông thật giống một bức tranh thủy mặc. Tuy khoảng cách khá xa, qua làn sương khói bên bờ biển chỉ có thể nhìn thấy chiếc bóng mờ ảo nhưng thân hình mảnh dẻ và mái tóc đen xõa ra đó lập tức khiến tôi nghĩ tới một người.

“Tiểu Chi?”
Giống như đang lê bước trên sa mạc xa xăm, đột nhiên phát hiện thấy một giếng nước ngọ, tôi không thể kìm nén được sự kích động, lập tức lao chạy về phía vách núi. Nhưng vách núi do thực sự quá cao, cả đường đi khúc khuỷu dựng đứng, tôi đành phải dùng cả tay để leo lên đó.

Mấy phút sau, tôi rút cuộc cũng đã bò lên được vách núi một cách khó khăn, nhưng lại chẳng thấy gì trước mắt. Tôi lo lắng nhìn một vòng xung quanh, trên vách núi to nhường vậy, ngoài tôi ra chẳng có lấy một bóng dáng ai khác.

Tôi tuyệt vọng xông lên đỉnh dóc núi, tiến thêm một bước nữa đã là vực thẳm rồi. Độ cao từ vách núi tới mặt biển ít nhất cũng phải năm mươi mét, chỉ nhìn thấy bọt tung lên trời trắng xóa dưới chân phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Một vùng khói ẩm ướt bao trùm lấy tôi, giống như bước ra từ trong mây.

“Tiểu Chi…”
Tôi hướng về phía mặt biển gọi to, tôi biết cô ấy có thể nghe thấy tiếng gọi của mình, tôi biết cô ấy luôn ở bên cạnh tôi.
Tiểu Chi đã từng nói với tôi một câu, đến tận bây giờ tôi vẫn khắc sâu trong lòng…
“Chỉ cần lòng anh nhớ em, anh sẽ nhìn thấy em”.
Tôi tin câu nói này là thật. Lúc này lòng anh nhớ đến em, nhưng tại sao anh không nhìn thấy em chứ?

Có lẽ, chắc là do em không nhẫn tâm để anh nhìn thấy em phải không?
Trên vách núi cheo leo dựng đứng này, tôi chờ đợi rất lâu, mãi cho tới tận khi ánh nắng đuổi sương khói đi, mặt trời chói chang trên mặt tôi. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, gió trên mặt biển cũng dần lặng lại, đại dương vốn đang cuộn trào giây phút này đây lại giống như một mặt gương tĩnh lặng. Nhiệt độ cũng bắt đầu nóng lên dưới mặt trời chói chang, tôi cảm thấy toàn thân mình đổ mồ hôi, giống như đang từ bờ biển chuyển tới sa mạc vậy.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy phía chân trời giao thoa với biển, dần dần hiện lên một khuôn mặt phụ nữ, giống như đang xem phim ngoài trời vậy, tôi lập tức nín thở, đó chắc chắn không phải là do ảo giác của tôi, đại dương dường như cong thành một màn hình, mặt trời biến thành máy chiếu phim, ánh nắng chiếu lên màn hình khổng lồ này khiến tôi từ từ nhìn rõ khuôn mặt đó – Tiểu Chi.

Đúng vậy, ở phía chân trời cô ấy đang mỉm cười, khuôn mặt bao trùm trong ánh sáng lung linh, giống như hình bóng Nhiếp Tiểu Sảnh dưới ánh nến. Mắt của cô ấy, lông mày và chiếc mũi đều dường như đang trùm lên một lớp voan mỏng, lại giống như bóng dáng được in lên mặt nước xanh biếc.

Tiểu Chi đang xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, dường như tôi giơ tay ra là có thể chạm vào cô ấy. Đột nhiên, khuôn mặt Tiểu Chi bỗng từ từ nhạt nhòa dần, tan biến trên không trung giống như nước chảy.

Tôi dụi dụi lại mắt, nhưng nhìn thấy biển trời đã trở lại như trước, vẫn là bầu trời xanh đó, biển đen đó, chỉ còn đường giao thoa giữa biển nơi cuối tầm mắt.

Mãi tới giờ phút này tôi mới hiểu ra, cảnh tượng kỳ dị vừa nhìn thấy ban nãy chẳng qua là “sự khúc xạ ánh sáng”.
“Khúc xạ ánh sáng” là một hiện tượng quang học, có thể truyền những cảnh tượng không cùng một thời điểm tới mắt người, thường xảy ra trên sa mạc hoặc trên biển.

Nhưng tại sao Tiểu Chi lại có thể xuất hiện trong “khúc xạ ánh sáng” chứ? Tôi không thể giải thích nổi hiện tượng này, có lẽ đây chỉ là sự thương cảm của ông trời dành cho tôi chăng.

Tôi nhớ mình đã từng xem qua một bộ phim, nam diễn viên chính đi qua sa mạc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái hiện lên trong “khúc xạ ánh sáng” và đã yêu cô gái chưa từng gặp mặt ấy.
Nhưng tôi và Tiểu Chi hoàn toàn trái ngược.

Vậy là, tôi hít thật sâu không khí trên vách núi, rời khỏi nơi kỳ lạ này.
Đường xuống núi vẫn khó khăn nhường vậy, vất vả lắm mới tìm thấy đường tới Hoang thôn. Sau đó, tôi đi nhanh về phía thị trấn Tây Lãnh, trong lòng lại lẩm bẩm: “Vĩnh biệt nhé, Hoang thôn”.
Buổi trưa, tôi mệt mỏi rã rời về tới thị trấn Tây Lãnh, vội vàng ăn bữa trưa, sau đó ngồi xe buýt để kịp tới bên xa khách đường trường hướng về phía thành phố K, rút cuộc cũng kịp chuyến xe cuối cùng trở về Thượng Hải.

Khi xe khách về tới Thượng Hải, bầu trời đã đầy sao. Tôi đeo hành lí bước ra khỏi bến xe, nhớ lại ngày đầu tiên của câu chuyện này lúc bốn sinh viên tìm đến nhà tôi hỏi thăm, trong lòng bỗng trào lên cảm giác buồn bã vô cùng.

Vậy là, tôi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao bí ẩn, nhẹ nhàng thở dài: “Để mọi việc kết thúc đi nhé”.

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

NGÀY THỨ BA MƯƠI
Hôm nay la ngày thứ ba mươi của câu chuyện này, cũng là ngày cuối cùng.

Không biết có nên viết ngày cuối cùng vào trong cuốn truyện này không nữa, trong vòng đúng ba mươi ngày, tôi đã trải qua những chuyện mà cả cuộc đời của rất nhiều người cũng không sao có thể trải nghiệm được. Đúng vậy, ba mươi ngày đêm khủng khiếp này, xuyên suốt cả truyền thuyết năm nghìn năm, còn cả tình yêu và thù hận khắc cốt ghi tâm đều đã được tôi thành thật gfhi chép lại, viết thành cuốn tiểu thuyết tặng cho người bạn thân yêu của mình – bạn dang đọc cuốn truyện này.

Ba giờ chiều, chuông cửa bỗng vang lên, giống như tiếng chuông của ngày đầu tiên trong câu chuyện, lòng tôi bắt đầu hoài nghi. Đắn đo mở cửa nhà thì bỗng nhìn thấy ngoài cửa là một gương mặt trẻ.

Phút chốc tôi sững người ra, đây là một người mà tôi hoàn toàn không ngờ tới – Tô Thiên Bình.

Đúng vậy, vẫn gương mặt đó, chẳng qua là gày gò trắng bệch hơn, tóc tai dài thườn thượt rối bù, bộ dạng giống như vừa ngủ dậy.
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy nhìn xoáy vào tôi, chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi có thể vào trong không?”

Sau vài giây, tôi mới kịp phản ứng lại, vội vàng để Tô Thiên Bình bước vào rồi rót cho cậu ấy một cốc nước nóng. Cậu ấy bưng cốc ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười kỳ dị: “Anh cho rằng tôi chết từ lâu rồi phải không?”

Câu hỏi của cậu ấy khiến tôi chẳng biết trả lời làm sao, bởi vì tôi thực sự cho rằng cậu ấy đã chết từ lâu rồi, giống như Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong chết vì ác mộng, hoặc là trở thành bệnh nhân tâm thần giống như Xuân Vũ.

Không đợi tôi trả lời, Tô Thiên Bình tự hỏi tự trả lời: “Thực ra, ngay đến bản thân tôi cũng cho rằng mình chết từ lâu rồi”.
Tôi rút cuộc cũng tự mình trấn tĩnh lại: “Những ngày đó cậu đi đâu vậy? Nhà trường tìm cậu khắp mọi nơi đấy”.
“Còn nhớ hôm đó không? Trong quán cà phê trước cổng trường, tôi đã hẹn anh nói chuyện cả một buổi chiều”.
“Dĩ nhiên nhớ rồi, kể từ đó anh đã bặt vô âm tín”.
“Chính trong tối hôm đó, tôi đã vào quán net lên mạng thâu đêm, do tôi thực sự không dám ngủ, sợ mình cũng giống như Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong, bị ác mộng Hoang thôn dọa cho tới chết. Tôi đã cưỡng ép mình ở trong quán net như vậy, chơi điện tử thâu đêm suốt sáng, chat với bạn bè ở khắp nơi, tất cả chỉ để trốn chạy giấc ngủ”.
“Cậu đã chịu đựng được bao lâu?”

Vẻ mặt của Tô Thiên Bình trở nên đâu khổ: “Không nhớ rõ nữa, có lẽ hơn ba mươi tiếng đồng hồ cũng nên, tôi cứ ngâm mình trong quán nét như thế. Bây giờ tôi mới hiểu ra, thức đêm còn đau khổ hơn cả cái chết, tôi gắng gượng hết sức trước màn hình máy tính, mãi tới khi đầu óc phình ra, hai mắt thâm đen, ngón tay không thể cử động được thì đột nhiên mất hết tri giác”.
“Coi như không bị ác mộng dọa chết, cậu cũng bị đột từ do lên mạng quá lâu”.
“Tôi mất đi tất cả tri giác, những việc sau đó tôi đều không rõ nữa. Đợi tới khi tôi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, thì đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh, thời gian là vào lúc sáu giờ sáng hôm qua”.
“Sáng sớm hôm qua?” Tôi lập tức nhẩm tính trong lòng, “Cậu đã hôn mê tới gần nữa tháng”.
“Đúng vậy, tôi vừa tỉnh lại đã hỏi ngay bác sỵ. Họ nói nửa tháng trước, do tôi bị kiệt sức nên ngất trong quán net và lập tức được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Lúc đó, tình hình của tôi vô cùng nguy hiểm, bác sỹ cấp cứu cho tôi cả đêm mới cướp tôi trở lại khỏi miệng tử thần. Nhưng tôi vẫn trong cơn hôn mê, bất luận chữa trị thế nào cũng không thể tỉnh lại, bác sỹ nói tôi lúc đó có khả năng trở thành người thực vật”.
“Bệnh viện không thông báo cho trường cậu sao?”
Tô Thiên Bình vẫn lắc đầu: “Lúc đó trên người tôi không có bất cứ giấy tờ gì cả, không ai biết tôi là ai, bác sỹ gần như từ bỏ luôn việc chữa trị”.
“Thế cậu tự mình tỉnh lại?”
"Đúng thế, bác sỹ cũng không biết tại sao, họ cho rằng sự thức tỉnh của tôi có khả năng là một kỳ tích của sinh mệnh”. Tô Thiên Bình tự cười nhạo báng, “Bác sỹ lập tức tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể tôi, phát hiện tôi đã cơ bản hồi phục mà không hề để lại bất cứ di chứng nào. Chẳng qua là hôn mê tới nửa tháng cơ thể tôi hơi có chúy suy nhược mà thôi”.
“Những người hôn mê sâu sẽ không thể nằm mơ, có lẽ cậu nhờ vậy mà thoát được mất mạng”.
“Tôi không biết, nhưng tôi đã lượn một vòng trên môi tử thần rồi, bây giờ bất luận là ác mộng tới mức nào cũng không thể dạo được tôi nữa rồi. Tôi đã không còn sợ hãi bất cứ điều gì cả”. Ánh mắt Tô Thiên Bình dần dần sáng lên và có thần sắc trở lại, ngữ khí cũng tràn đầy tự tin, “Buổi sáng, tôi thông báo cho gia đình và nhà trường, họ nhanh chóng chi trả tiền viện phí cho tôi. Tôi cũng hỏi nhà trường về tình hình Xuân Vũ thì mới biết cô ấy đã bị đưa tới bệnh viện tâm thần từ lâu rồi. Tuy bác sỹ vẫn muốn tôi ở lại viện vài ngày để theo dõi, nhưng tôi vẫn tự mình ra ngoài, bởi vì người tôi thấp thỏm nhớ mong chính là Xuân Vũ”.
“Cậu đã tới bệnh viện tâm thần tìm cô ấy rồi?”
"Sáng nay, tôi đã gặp Xuân Vũ trong bệnh viện tâm thần, cô ấy vừa nhìn cái đã nhận ngay ra tôi, ôm chầm lấy tôi khóc. Thần kinh của cô ấy rất tỉnh táo, tư duy và ý thức rất bình thường, không hề có vẻ gì là bị tâm thần. Hôm qua, bác sỹ làm giám định bệnh tâm thần cho cô ấy, kết quả chứng minh cô ấy đã hoàn toàn bình thường. Xuân Vũ còn nói, sớm hôm qua cô ấy mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, mơ thấy cánh cổng của địa cung Hoang thôn đóng lại rồi”.
“Cổng địa cung đóng lại rồi?”

Tôi lập tức nhớ lại tất cả những gì mình đã làm dưới địa cung ở Hoang thôn thần bí nửa đêm hôm trước. Đúng vậy, tôi đã làm đúng.
“Đúng, sau khi mơ thấy giấc mơ đó, Xuân Vũ đã tỉnh lại, cô ấy nói cảm giác đầu óc mình vô cùng tỉnh táo, toàn thân đều hồi phục lại trạng thái như trước khi tới Hoang thôn. Đúng vậy, sáng hôm qua khi tỉnh dậy, tôi cũng có cảm giác như cô ây, giống như được sống lại lần nữa”.
“Sống lại lần nữa? Đúng, trải qua những khảo nghiệm giữa sự sống và cái chết ở Hoang thôn, có thể may mắn tồn tại chính là sống lại lần nữa”.
Tô Thiên Bình bỗng lại gần tôi, nhìn vào mắt tôi hỏi: “Nói cho tôi biết, tất cả đều đã kết thúc rồi chứ?”
Nhưng tôi im lặng hồi lâu, trong đầu không ngừng lóe lên những kí ức về từng cảnh tượng đã chứng kiến trong những ngày qua. Đúng, giống như kết cục cuối cùng trong “Hồ thiên nga”, tất cả những lời nguyền đều đã được hóa giải, mọi thứ đã trở lại yên bình như lúc ban đầu.
“Đúng vậy, tất cả đã kết thúc rồi”.
Tôi gật gật đầu, chầm chậm trả lời.
Nước mắt Tô Thiên Bình bỗng rơi xuống, cậu ta nghẹn ngào nói: “Hôm nay tôi tới tìm anh, điềukỳ vọng chính là câu hỏi này, nhưng nguyện cầu cho Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong cũng có thể nghe thấy”.
Nói xong, cậu ấy cúi đầu quệt nước mắt nói: “Xin lỗi, ba mươi ngày trước đây, chúng tôi không nên đến làm phiền anh, hãy để mọi thứ yên ắng trở lại”.
Tô Thiên Bình rút cuộc cáo từ tôi ra về. Nhìn cậu ấy vội vàng bước đi, tôi không biết nên nói gì, trải qua những đêm ngày hồn xiêu phách lạc đó, cậu ấy và Xuân Vũ có thể đi cùng nhau không?
Vậy là, tôi lặng lẽ nhủ thầm một câu: “Chỉ nguyện người trường cứu, ngàn dặm dưới trăng thâu”.
Hoàng hôn buông xuống, tôi trở lại đường An Tức lần nữa.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm, tôi tới công trường xây dựng bên đường An Tức. Nơi quán trọ Hoang thôn từng đứng sừng sững, giờ đây đã biến thành một đống gạch vỡ, chỉ còn lại vài đoạn tường đổ nát vẫn đang ngoan cường tồn tại giữa bãi hoang phế. Trong đống hoang phế vẫn còn rất nhiều những nhành lá xanh, đó chính là thi thể của những nhành Chi trinh đằng, chẳng mấy chốc chúng sẽ phân hủy trong mùa mưa gió này.
Đây có thể coi là tưởng niệm di tích không? Ít nhất, tôi cũng đã từng sống mười ngày trong ngôi nhà cổ kính đó.
Những oan hồn trong ngôi nhà số 13 đường An Tức đều đã yên nghỉ cùng con đường này, họ cũng sẽ không bao giờ có cơ hội để bị ai phát hiện ra nữa.
Màn đêm đã buống xuống, tôi rởi khỏi đường An Tức, ngôi tàu điện ngầm về nhà.
Trên sân ga lạnh lẽo, biết bao người bận rộn đang chờ đợi, tôi đứng cô đơn giữa biển người. Khi tàu điện vang lên hồi còi tiến vào ga, mọi người đều nhanh như gió chui vào trong. Tôi bị họ đẩy vào giữa, vất vả lắm mới tìm thấy một vị trí đối diện cửa sổ, hít thở có chút khó khăn.
Đoàn tàu xuyên qua đường hầm tối tăm, trong toa tàu lắc lư, chen chúc, tôi ngửi thấy rất nhiều mùi kỳ lạ, lúc này luôn khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Bỗng nhiên, tôi ngước mắt nhìn lên cửa sổ trước mặt, khuôn mặt tôi lờ mờ hiện lên. Trong bóng tối của đường hầm, khuôn mặt tôi lúc ẩn lúc hiện chính giữa cửa kính, giống như đang soi vào một tấm gương trong đêm tối. Sau khi trải qua sinh li tử biệt, tôi phát hiện ra mính tiều tụy thế này đây, mặc cho đoàn tàu đưa tôi lao đi.
Bỗng nhiên, hình như trên chính giữa cửa sổ đã hiện lên một khuôn mặt khác. Giữa ánh đèn trắng trong toa tàu và bóng tối của đường hầm, khuôn mặt đó từ từ hiện lên, mái tóc dài đen mượt của cô ấy vẫn xõa sau vai, đôi mắt ánh lên vẻ u buồn man mác, ánh mắt đó chỉ duy nhất “Nhiếp Tiểu Sảnh” mới có được.
Đoàn tàu tiếp tục lao đi trong đường hầm, dường như hầu hết mọi người trong toa đều đã ngủ thiếp đi, chỉ có duy nhất tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trên chính giữa cửa sổ. Vậy là, tôi không thể quay đầu đi, chỉ có thể nhìn vào cửa kính trước mặt, tôi biết cô ấy đang đứng sau lưng mình, giống như hai người đang cùng soi vào một tấm gương. Trong toa tàu chật chội dưới lòng đất, chúng tôi cùng nhìn vào mắt nhau, đây là bí mật chỉ thuộc về hai chúng tôi mà thôi.
Chỉ cần lòng anh nhớ em, anh nhất định sẽ nhìn thấy em.

Phút chốc, tôi cảm nhận cả thành phố này đang trở nên yên tĩnh, chỉ trong sâu thẳm dưới lòng đất này, vẫn còn có hai anh1mat81 yêu thương sâu nặng, cùng nhau xuyên qua không gian u buồn, gặp lại nhau trên cùng một tấm kính đang vút bay.

Zz69zZ

avatar
Mod Game
Mod Game

ghê quá ih hjxhjx

๖ۣۜALex

๖ۣۜALex
Thành Viên Cấp 6
Thành Viên Cấp 6

o'p.......

Zz69zZ

avatar
Mod Game
Mod Game

ghê quá.................

™SAM™…VÔ CẢM…™

™SAM™…VÔ CẢM…™
Thành Viên Cấp 8
Thành Viên Cấp 8

Topic bao cao nhá :X~ :30:

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết