... không mong được buzz hay chat lại, chỉ đơn giản là một cái tên không vĩnh viễn chìm vào im lặng.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được gọi điện vào số máy quen thuộc của người ta, lặng lẽ lắng nghe tiếng chuông reo khô khốc, chẳng cần đến một tiếng “A lô” từ đầu dây bên kia.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được đọc một status hay xem một bức ảnh mới đăng trên tường Facebook, cho dù chẳng dám like hay comment, nhưng mừng thật mừng vì biết được rằng người ta vẫn còn đó.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là vào Google gõ một cái tên và đáp án là một vài kết quả liên quan đến người ấy, để em biết họ đã từng hoặc đang làm gì, chứ không phải một ẩn số mà ngay cả Google cũng bó tay.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được nhắn một tin vỏn vẹn mấy chữ “Chúc anh may mắn!” mà người ta sẽ chẳng cau mày và buồn bã đến mức không thèm nói với em một lời cảm ơn.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được nghe thấy bất kỳ ai nhắc đến “người ta”, kể một vài câu chuyện về họ nhưng có bóng dáng người ta thấp thoáng trong đó, đủ để em còn thấy người ta vẫn chưa xa rời em lắm.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là viết những điều vu vơ bóng gió lên Facebook hay Yahoo, mong người ta đọc được, dù không chắc người ta sẽ hiểu.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là người ta đừng cứ mãi đứng im trong bóng tối, lặng lẽ quan sát em mà không cho em một cơ hội để nói những điều cần nói.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được gặp người ta trong giấc mơ, thấy gương mặt thân quen của người ta ngay trước mắt, chứ không phải một cái tấm lưng mải miết chạy xa tít tắp.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là người ta sẽ tình cờ biết đến những dòng này em viết, dù biết người ta sẽ vẫn lặng im, nhưng người ta sẽ hiểu em đã buồn và rối bời biết bao nhiêu.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là một ngày nào đó, người ta sẽ thôi không trốn tránh em nữa, sẽ trả lời những message em gửi mà không cần kìm nén những cảm xúc.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là không phải đánh lừa trái tim rằng những điều đã qua chỉ là một ảo ảnh. Người ta đã đến trong cuộc sống của em và đang hiện hữu đây này.
Đôi khi…
Em và người ta là hai con người hoàn toàn xa lạ. Tình cờ gặp nhau. Tình cờ yêu mến nhau. Và rồi đẩy nhau xa rời mãi mãi. Không còn dám gọi nhau là những yêu thương. Không còn có thể chào nhau dù như hai người bạn. Điều ấy khiến em buồn bã hết sức. Có phải khi tình yêu vỗ cánh bay đi thì một ai đó cũng trở nên nhạt nhòa rồi hòa vào bóng tối đen như mực? Chỉ có em ngơ ngẩn đứng nhìn, tìm anh mà không sao tìm thấy.
Đôi khi, em ước anh sẽ bước ra từ trong bóng tối, từ trong im lặng, chào em và mỉm cười thật hiền. Sẽ nhìn em bằng ánh mắt ấm áp, nói với em rằng: “Anh vẫn ở đây này em!” trong giây lát để rồi lại biến mất. Nhưng chỉ khoảnh khắc lấp lánh sáng rồi vụt tắt đó thôi cũng đủ an ủi em rất nhiều rồi, anh biết không?
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được gọi điện vào số máy quen thuộc của người ta, lặng lẽ lắng nghe tiếng chuông reo khô khốc, chẳng cần đến một tiếng “A lô” từ đầu dây bên kia.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được đọc một status hay xem một bức ảnh mới đăng trên tường Facebook, cho dù chẳng dám like hay comment, nhưng mừng thật mừng vì biết được rằng người ta vẫn còn đó.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là vào Google gõ một cái tên và đáp án là một vài kết quả liên quan đến người ấy, để em biết họ đã từng hoặc đang làm gì, chứ không phải một ẩn số mà ngay cả Google cũng bó tay.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được nhắn một tin vỏn vẹn mấy chữ “Chúc anh may mắn!” mà người ta sẽ chẳng cau mày và buồn bã đến mức không thèm nói với em một lời cảm ơn.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được nghe thấy bất kỳ ai nhắc đến “người ta”, kể một vài câu chuyện về họ nhưng có bóng dáng người ta thấp thoáng trong đó, đủ để em còn thấy người ta vẫn chưa xa rời em lắm.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là viết những điều vu vơ bóng gió lên Facebook hay Yahoo, mong người ta đọc được, dù không chắc người ta sẽ hiểu.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là người ta đừng cứ mãi đứng im trong bóng tối, lặng lẽ quan sát em mà không cho em một cơ hội để nói những điều cần nói.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là được gặp người ta trong giấc mơ, thấy gương mặt thân quen của người ta ngay trước mắt, chứ không phải một cái tấm lưng mải miết chạy xa tít tắp.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là người ta sẽ tình cờ biết đến những dòng này em viết, dù biết người ta sẽ vẫn lặng im, nhưng người ta sẽ hiểu em đã buồn và rối bời biết bao nhiêu.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là một ngày nào đó, người ta sẽ thôi không trốn tránh em nữa, sẽ trả lời những message em gửi mà không cần kìm nén những cảm xúc.
Đôi khi, ước muốn của em chỉ là không phải đánh lừa trái tim rằng những điều đã qua chỉ là một ảo ảnh. Người ta đã đến trong cuộc sống của em và đang hiện hữu đây này.
Đôi khi…
Em và người ta là hai con người hoàn toàn xa lạ. Tình cờ gặp nhau. Tình cờ yêu mến nhau. Và rồi đẩy nhau xa rời mãi mãi. Không còn dám gọi nhau là những yêu thương. Không còn có thể chào nhau dù như hai người bạn. Điều ấy khiến em buồn bã hết sức. Có phải khi tình yêu vỗ cánh bay đi thì một ai đó cũng trở nên nhạt nhòa rồi hòa vào bóng tối đen như mực? Chỉ có em ngơ ngẩn đứng nhìn, tìm anh mà không sao tìm thấy.
Đôi khi, em ước anh sẽ bước ra từ trong bóng tối, từ trong im lặng, chào em và mỉm cười thật hiền. Sẽ nhìn em bằng ánh mắt ấm áp, nói với em rằng: “Anh vẫn ở đây này em!” trong giây lát để rồi lại biến mất. Nhưng chỉ khoảnh khắc lấp lánh sáng rồi vụt tắt đó thôi cũng đủ an ủi em rất nhiều rồi, anh biết không?