Kỳ 1
"Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật."
Kì 1: Ngày Anh Đến
"Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời"
Một ngày trời mưa rả rich, những giọt mưa ngâu cứ rơi tí tách xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh tưởng chừng như kéo dài đến vô tận. Nhưng trong tiền sảnh của một trong những khách sạn sang trọng nhất thành phố, tiếng mưa rơi ngoài kia dường như không ảnh hưởng gì tới nhã hứng thưởng thức âm nhạc của những vị khách. Khách sạn mùa này hầu như chỉ có khách nước ngoài. Họ đến đây vì nhiều mục đích, đi du lịch có, đi nghiên cứu văn hóa có, đi vì công việc yêu cầu cũng có. Nhưng dù là với mục đích gì, tất cả các vị khách đều bày tỏ sự thích thú đặc biệt với những chương trình biểu diễn âm nhạc vẫn diễn ra trong khuôn khổ tiền sảnh khách sạn mỗi chập tối. Những nghệ sĩ đa phần là sinh viên của các trường nghệ thuật. Chủ nhân khách sạn đã tinh ý nhận ra ông không phải mời những ca sĩ ngôi sao làm gì. Chính những sinh viên trẻ tuổi này, họ chỉ có khao khát được cống hiến nghệ thuật và thể hiện tài năng của mình. Tâm hồn của họ chưa bị che lấp bởi cái tham vọng được trở nên nổi tiếng bằng mọi giá, thế nên âm nhạc của họ trong trẻo và tha thiết đến lạ lùng. Hôm nay có một nhóm biểu diễn mới. Họ gồm năm người, hai chàng trai và ba cô gái. Nhóm nhạc này hơi đặc biệt một chút bởi họ biểu diễn các nhạc cụ dân tộc. Họ là một ngoại lệ bởi xưa nay khách sạn chỉ thuê những sinh viên biểu diễn nhạc giao hưởng thính phòng. Trong cái thời buổi hiện đại này, có còn mấy người thích đắm mình trong những âm thanh phát ra từ các nhạc cụ làm bằng tre, nứa. Nhưng sau lần đầu tiên miễn cưỡng cho nhóm nhạc truyền thống biểu diễn, khách sạn phát hiện ra những vị khách nước ngoài lại tỏ ý thích thú đặc biệt với những chàng trai, cô gái mặc áo dài khăn xếp dân tộc ngồi bên cây đàn. Và thế là một tuần 3 lần, họ đều được biểu diễn ở tiền sảnh.
Duy Anh đứng trên hàng lang tầng hai của khách sạn nhìn xuống. Anh không biết mình đã đứng ở đây bao lâu rồi. 10 phút, 15 phút, không có lẽ phải lâu hơn thế. Kể từ khi bản nhạc đầu tiên bắt đầu cất lên, kể từ khi nghe thấy tiếng đàn tranh réo rắt anh đã thấy nôn nao trong người. Ngay khi cuộc hội thảo kết thúc, Duy Anh ngay lập tức chạy ra ngoài đi tìm âm thanh cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Duy Anh nhìn xuống ban nhạc đang biểu diễn phía dưới. Họ rất tập trung. Anh nhìn lướt qua năm người rồi dừng ánh mắt của mình lại chỗ người trẻ nhất. Đó là một cô gái. Cô ấy đứng giữa, đang chơi đàn tranh. Duy Anh bước xuống cầu thang, mắt vẫn không dời khỏi cô gái đang chơi ở giữa. Anh thấy khuôn mặt cô ấy có một vẻ gì đó vừa ngây thơ lại vừa nghiêm nghị. Đôi mắt cô ấy không chỉ nhìn vào đàn mà thỉnh thoảng lại quay sang hai bên, bàn tay vẫn chơi không chệch một nhịp. Và cô ấy luôn mỉm cười, cứ mỗi lần nhìn thấy một vị khách nước ngoài giơ máy quay phim lên, cô ấy lại nhìn thẳng vào ống kính và cười rất tươi. Nụ cười của cô ấy, kì lạ lắm, làm cho những người không quen có cảm giác một khoảng trời nắng ấm đang ở ngay trước mặt họ, một thảo nguyên xanh bao la đang trải dài ngút ngàn. Đứng bên cạnh cô gái ấy là một người con gái khác, xem chừng chỉ lớn hơn vài tuổi. Cô gái kia rất khác với bạn mình. Cô ấy hơi cúi mặt xuống, và khi những ống kính máy ảnh chĩa về phía mình, cô ấy lại nhìn sang hướng khác, giữ một nét mặt rất lạnh lùng. Cứ như để cho những vị khách xung quanh biết cô ấy không hề thích hình ảnh của mình bị những người xa lạ lưu lại.
"Em có tin vào định mệnh không? Anh thì không, cho đến ngày anh gặp em."
Linh Vy cố gắng tập trung. Cô thấy cổ mình mỏi cứng lại nhưng vẫn cố giữ không cho đầu mình quay sang phía bên trái. Cô biết nếu bây giờ quay sang phía đó cô sẽ lại càng mất bình tĩnh. Vốn dĩ khi đang chơi đàn, Linh Vy thường quay đầu sang hai phía, cô muốn thấy nét mặt của các vị khách. Cô thích thú khi thấy cặp lông mày của một ai đó hơi dãn ra khi nghe thấy tiếng nhạc. Cô cũng thấy vui vui trong lòng khi thấy một ai đó hơi đung đưa người, cố nhảy theo điệu nhạc. Lúc nào cũng thế, ánh mắt của cô chỉ nán lại mỗi người giây lát rồi lại nhìn sang hướng khác. Nhưng vừa nãy, khi ánh mắt cô nhìn lướt qua các vị khách trong tiền sảnh, nó đã dừng lại lâu hơn bình thường, nó đã chạm phải một ánh mắt khác. Một người con trai, chắc cũng chạc tuổi cô, đang nhìn xoáy vào cô. Anh không hề biểu hiện sự thư thái trên gương mặt. Nhưng lại tỏ vẻ rất chăm chú lắng nghe. Anh không cười, cũng không nhăn mặt. Cô không biết liệu anh có thích những bản nhạc cô đang chơi không nữa. Và rồi đột nhiên Linh Vy thấy anh nháy mắt một cái. Cô bỗng dưng thấy xấu hổ. Cô quay nhanh sang một bên, cố không xao nhãng.
An Nhiên nhìn sang người bạn đứng cạnh mình, thấy rõ Linh Vy không hề tập trung. An Nhiên mấp máy môi, hỏi Linh Vy có chuyện gì. Nhưng đáp lại cô chỉ là những cái lắc đầu nhẹ. Rồi thì quan sát Linh Vy một lúc, An Nhiên cũng phát hiện ra điều gì đang làm cô bạn của mình không tự nhiên như thế. Cô nhìn thẳng vào vị khách trẻ tuổi đang đứng ở góc phòng, đôi lông mày hơi nhíu lại một chút. Cô nhìn anh, đầy dò xét và nghi hoặc. Rồi thì An Nhiên cũng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra. Những chàng trai như thế này, cô vốn đã quen thuộc. Lại thêm một người nữa thích trêu chọc sự trong sáng của Linh Vy. Giống như mọi lần, An Nhiên luôn đóng vai trò người chị, bảo vệ cho cô em gái Linh Vy. Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai kia, báo hiệu cho anh biết cô đã thấy anh đang trêu chọc Linh Vy rồi. Hãy cẩn thận!
Duy Anh cố không bật cười thành tiếng vì biểu hiện của hai cô gái trong ban nhạc. Họ đều đã hiểu sai những tín hiệu của anh rồi. Bình thường vốn dĩ Duy Anh đã thích trêu chọc người khác. Xong chỉ vô tình nhìn cô gái chơi đàn tranh hơi lâu một chút mà cô ấy đã xấu hổ làm Duy Anh càng muốn trêu cô ấy lâu hơn một chút. Anh muốn xem bản lĩnh của cô ấy đến đâu. Rồi lại cả cô bạn đang đánh đàn nhị bên cạnh cũng quay sang nhìn anh khiến Duy Anh càng thấy họ đã nhìn nhận sự việc hơi nghiêm trọng rồi. Một lúc sau thì ban nhạc chơi xong, những nghệ sĩ bắt đầu thu dọn nhạc cụ, khi thấy họ đi về phía đằng sau của khách sạn, Duy Anh lập tức chạy theo. Anh chen vào giữa năm người và gõ nhẹ vào vai cô gái đánh đàn tranh một cái. Cô ấy nhìn anh đầy ngạc nhiên. Duy Anh giơ một bàn tay ra, tự giới thiệu: "Chào em, anh tên là Duy Anh."
Cô nhìn anh đăm chiêu. Và rồi thấy những người bạn của cô cũng đang nhìn mình, anh rụt tay lại. Sợ bị hiểu nhầm, Duy Anh nói tiếp: "Em đừng lo. Anh thấy rất thích tiếng đàn tranh của em nên muốn làm quen thôi. Có thể nào, nán lại nói chuyện với anh một chút không?"
Linh Vy còn chưa kịp trả lời thì An Nhiên đã xen ngang. Cô nói, giọng đầy nghiêm nghị: ‘Xin lỗi anh. Quy định của khách sạn là chúng tôi không được nói chuyện riêng với khách trong giờ làm việc’.
Duy Anh gật đầu. Nhưng anh đâu có dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh cười mỉm rồi nói: 'Nhưng tôi không phải là khách ở đây, và cũng hết giờ làm việc của mọi người rồi’.
An Nhiên nhìn chàng trai vừa trả lời mình. Bình thường bất cứ khi nào cô tỏ ra khó chịu thế này, người đối diện cũng sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Nhưng còn người này, anh ta không hề bận tâm tới lời của cô. Và cái lí lẽ anh ta đưa ra nghe cũng thật hợp lí.
Duy Anh hơi liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói to: ‘Thật ra, tôi muốn mời cả ban nhạc đi dùng cơm tối’.
Những thành viên còn lại trong ban nhạc đều đã đói rã rời sau một ngày biểu diễn nên gật đầu ngay lập tức. An Nhiên không muốn các bạn mình mất vui nên cũng đành im lặng. Trên đường đi bộ ra nhà hàng gần khách sạn, An Nhiên không che giấu những ánh mắt khó chịu dành cho Duy Anh. Bình sinh cô chúa ghét những người giàu có hơi một tí là thích thể hiện sự phóng khoáng của mình. Thanh Lan, cô gái còn lại trong ban nhạc, người đánh đàn bầu đi gần lại An Nhiên rồi ghé tai cô nói thầm: ‘Này, anh chàng kia cũng đẹp trai đấy chứ. Mà hình như anh ta thích Linh Vy nhà mình rồi’.
An Nhiên đáp cụt lủn: ‘Đẹp gì mà đẹp. Không quen không biết mà rủ đi ăn’.
Thanh Lan bĩu nhẹ môi: ‘Gì mà cậu khó tính thế. Ngày xưa cậu với Thiên Minh cũng quen nhau kiểu này còn gì’.
Và rồi như phát hiện ra mình vừa nói nhỡ lời, Thanh Lan nói vội: ‘À, mình xin lỗi’.
An Nhiên không nói gì, dù bình thường cô luôn tỏ ra không vui khi thấy mọi người nhắc tới Thiên Minh. Nghĩ cũng buồn cười, đối với An Nhiên, mối tình đầu của cô đã qua lâu rồi. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, cô đã quên và đã thôi không đau khổ nữa. Nhưng trong mắt người khác, hình như hình ảnh Thiên Minh vẫn còn quá sâu đậm và những kỉ niệm của hai người thì đẹp đến mức khó có thể xóa nhòa.
Linh Vy ngồi cạnh Duy Anh trong nhà hàng. Khi anh ngồi bên cạnh cô, Linh Vy tự hỏi không biết khi ăn mình có nhai to quá không, có dính gì trên mặt không. Anh làm cô thấy không thoải mái chút nào. Lại còn thêm việc An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm hai người càng làm Linh Vy thấy không thoải mái.
Ăn tối xong, Duy Anh hỏi Linh Vy: ‘Em đi bằng gì về?’. ‘Em đi xe buýt về với chị An Nhiên’, Linh Vy ngập ngừng. Duy Anh nói nhanh: ‘Vậy được rồi, anh sẽ đi cùng hai người’.
Chuyến xe buýt cuối ngày rất thưa người. Họ ngồi ở hàng cuối cùng của xe. An Nhiên không muốn Linh Vy và Duy Anh ngồi cạnh nhau nên chen vào giữa hai người. Những rồi cô thấy rõ mình đang là kì đà cản mũi bởi cô thấy rõ thỉnh thoảng Linh Vy lại liếc nhìn sang Duy Anh. Còn anh chàng này, thì nhìn An Nhiên tủm tỉm cười như thách thức cô. Ừ, chắc là như thế, anh ta đang cho cô thấy dù cô có cố ngăn cản thì Linh Vy vẫn cứ bị thu hút về phía anh ta. An Nhiên có cảm giác Linh Vy đã quên những lời căn dặn của cô, để cho cảm xúc đi tự nhiên. An Nhiên và Linh Vy là bạn thân của nhau. An Nhiên học trên Linh Vy hai năm nhưng vì Linh Vy là em họ của Thiên Minh nên họ sớm trở nên thân thiết. Sau này cô và Thiên Minh chia tay nhau, cả hai vẫn duy trì tình bạn, tình chị em. An Nhiên luôn lo lắng Linh Vy sẽ trao nhầm trái tim của mình cho một người không xứng đáng. Hình như từ sau khi mối tình thơ mộng của cô tan vỡ, An Nhiên khép kín lòng mình lại và nhìn đâu cũng thấy những nguy cơ phản bội, những tình yêu dễ tan vỡ. Mới 21 tuổi nhưng cô hay bị mọi người cùng khoa gọi là ‘bà cụ non’ , ‘bà già đau khổ’ bởi những lời nói giáo điều của mình. Ngược lại với An Nhiên, Linh Vy chưa từng yêu ai bao giờ. Tất nhiên hồi đi học cô cũng từng thích một vài người, nhưng mà tính cách nhút nhát nên cuối cùng vẫn chẳng có gì chính thức. Linh Vy vẫn ôm đầy những mơ mộng về tình yêu. Và cô, không giống An Nhiên, rất tin ở định mệnh. Cô tin ở tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tại sao lại không thể yêu ai đó khi chưa biết gì về người đó?. Có thể lắm chứ, chẳng phải Duy Anh đã làm cô xúc động rồi đấy thôi. Cô thích anh, không biết là nhiều hay ít nhưng cô cứ muốn nhìn anh, cứ muốn nói chuyện với anh suốt thôi.
“Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật”.
Xe buýt dừng lại ở bến gần nhà An Nhiên, cô xuống xe. Trước khi xuống, cô quay lại nhìn Duy Anh và Linh Vy, ánh mắt đầy dè chừng. Nhưng rồi cô nghĩ Linh Vy hẳn không muốn mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô bé nên vẫn vờ vui vẻ nói câu tạm biệt. Sau khi An Nhiên đi rồi, Linh Vy nhìn vào chiếc ghế trống ở giữa mình và Duy Anh, cô mím nhẹ môi. Liệu anh có ngồi dịch vào cô không nhỉ?. Cô nghĩ là anh sẽ có. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai ở hai bên má, cố giữ cho hơi thở nhịp nhàng. Vẫn còn khoảng ba bến dừng nữa mới tới nhà cô. Linh Vy muốn nói gì đó cho xóa tan khoảng cách lặng im này nhưng lại sợ không khéo mình sẽ trở nên vồn vã và nhiệt tình quá mức mất. Duy Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau. Ánh đèn lập lòe di chuyển. Thành phố này dường như chẳng bao giờ ngủ cả. Anh quay sang nhìn Linh Vy rồi nói: ‘Thật ra anh có chuyện này muốn nhờ em giúp’.
‘Là chuyện gì vậy?’
‘Anh có một bản nhạc này. Em có thể chơi nó và cho anh ghi âm không?’.
Thấy đôi mắt Linh Vy hơi mở to ra, Duy Anh giải thích tiếp:
‘Thật ra anh không sống ở đây. Năm anh 10 tuổi thì gia đình anh đã chuyển sang Đức’. Anh về lần này vì một người bạn học cùng rủ anh tham gia tư vấn kinh nghiệm cho các sinh viên muốn sang Đức du học’.
‘Thật sao?. Thế mà anh nói tiếng việt trôi chảy quá’.
‘Là mẹ anh đã dạy cho anh. Bà là một nghệ sĩ đàn tranh’.
Linh Vy gật nhẹ đầu. Cô lờ mờ hiểu tại sao Duy Anh lại để ý tới mình trong ban nhạc. Duy Anh nói tiếp:
‘Từ hồi sang Đức mẹ anh không còn chơi đàn nữa vì bận chuyện kinh doanh của bố anh. Nhưng anh biết bà rất nhớ những lần được đi biểu diễn thời trẻ. Anh muốn bà lại có được cảm giác đó một lần nữa’.
‘Vậy bản nhạc anh muốn nhờ em chơi là của mẹ anh à?’
‘Không. Bản nhạc đó chưa từng được biểu diễn. Khi anh tìm thấy nó lúc chuyển nhà, mẹ đã bảo anh bản nhạc đó, bà chưa kịp biểu diễn thì đã sang Đức cùng bố anh’.
Linh Vy có thể hiểu được đối với người nghệ sĩ, không được biểu diễn, không được sống cùng niềm đam mê âm nhạc là một sự hi sinh khủng khiếp. Linh Vy gắn bó với cây đàn tranh suốt hơn mười năm nay và có cảm giác như đó là máu thịt của cô, không thể tách rời. Cô cảm thấy anh đã làm cô xúc động vô cùng. Khi đến bến nhà Linh Vy, trước khi cô xuống xe, Duy Anh nhìn sâu vào mắt cô rồi nói khẽ:
‘Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của anh nhé’.
Bàn tay anh khẽ chạm nhẹ vào tay cô. Và chỉ như thế thôi, cũng đã khiến Linh Vy biết rõ cô không thể nào từ chối giúp đỡ anh được. Trên con ngõ nhỏ đi vào nhà, Linh Vy vừa nhảy chân sáo vừa khe khẽ hát. Cô muốn về đến nhà thật nhanh, muốn chui ngay vào chăn, nhấc điện thoại lên và kể cho An Nhiên nghe về Duy Anh.
Đêm đã khuya, sau khi im lặng lắng nghe Linh Vy, An Nhiên lại ngồi trước màn hình máy tính của mình một lúc. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ bởi Linh Vy làm cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc đã qua của mình. Và cô lại nhớ anh hơn bao giờ hết. Dư âm của cuộc nói chuyện với Linh Vy vẫn còn đọng lại trong An Nhiên.
‘Chị à, không phải ai cũng giống như anh Thiên Minh đâu’.
An Nhiên nhìn những tấm ảnh lưu giữ tình yêu đã qua. Trong ảnh cả cô và anh đều đang mỉm cười. Cô vuốt nhẹ lên nụ cười của anh, miệng thì thầm:
‘Thiên Minh, anh có đang hạnh phúc không?’.
Khi họ chia tay nhau, cô đã hứa là sẽ phải sống hạnh phúc hơn anh. Cô sẽ phải để anh phải nuối tiếc. Nhưng dường như sống một cuộc sống không có anh thật sự rất khó. Suốt hơn một năm quá, An Nhiên luôn phải giữ cho mình bận rộn. Cuộc sống của cô cuốn vào chuyện học hành, biểu diễn, làm thêm, để mỗi cuối ngày cô đều mệt nhoài, chỉ còn đủ sức nằm xuống giường ngủ li bì. Cứ như thế, An Nhiên không cho mình có thời gian trống, vì cô biết, chỉ cần nhàn rỗi một chút thôi, là cô sẽ lại nhớ tới anh. An Nhiên và Thiên Minh là bạn học cùng cấp ba. Kể từ lúc đó thì họ đã dành tình cảm cho nhau rồi. Lên đại học, họ vẫn là một đôi trong mắt bạn bè. Nhưng rồi hết năm thứ nhất, Thiên Minh nhận được học bổng đi du học. An Nhiên không cản anh. Cô buồn nhưng cố không biểu lộ bởi cô biết Thiên Minh đã phải cố gắng thế nào mới đạt được học bổng này. Và vì cô yêu anh, nên cô không muốn ngăn cản anh đạt được thành công. An Nhiên cũng tin tình yêu suốt bốn năm sẽ không dễ gì vì khoảng cách địa lí mà bị phai nhạt. Cô cứ tin như thế, cứ gìn giữ những kỉ niệm đẹp cho tới khi Thiên Minh nói với cô anh cảm thấy họ cần thời gian suy nghĩ riêng về tương lai. Anh nói với cô anh cảm thấy dường như họ không còn đi chung trên một con đường nữa.Một lời chia tay, không cần phải nói thẳng ra mới hiểu được. An Nhiên chấp nhận cho Thiên Minh thời gian riêng mà anh cần. Và rồi, khoảng thời gian ấy cứ dài ra. Một tuần, hai tuần, rồi một tháng, rồi hai tháng. Họ đã chia tay nhau, không cãi vã, không tranh luận, không níu kéo, cứ êm đẹp như vậy đó.
‘Không còn ngày xưa để đoán sao rơi
Vì sao nào của nhau để chứa chan nước mắt’.
An Nhiên thở dài. Cô đã gặp lại Thiên Minh khi anh về thăm nhà vào mùa hè. Anh đèo một cô gái khác đi trên phố, họ nắm tay nhau, họ cười nói, họ đi lướt qua cô, họ không hề nhìn thấy cô, rất nhanh thôi nhưng cái khoảnh khắc đó vẫn làm An Nhiên nhận ra cô không còn yêu anh nữa, trái tim cô không còn vì anh mà rung lên dữ dội nữa. Nhưng mà, cô vẫn còn bị anh làm tổn thương. Và gặp lại Thiên Minh, vẫn khiến cô nhận ra, cô có thể xóa tên anh khỏi danh bạ điện thoại, cô có thể đem vứt đi toàn bộ ảnh họ chụp chung. Nhưng chẳng bao giờ xóa hẳn được những kí ức mang hình bóng anh.
‘Dù vẫn biết sẽ chẳng gặp lại, trong lòng em vẫn mãi mãi yêu anh. Nếu tình yêu quá mong manh, em vẫn sẽ cất giấu trong tim mình, một tình yêu ước ao. Em vẫn sẽ, giữ lại những kỉ niệm đã xa’
Một cơn gió thổi qua làm tấm rèm cửa hơi đung đưa. An Nhiên bước tới gần cửa sổ. Cô chống cằm suy nghĩ. Cô biết mình không nên khuyên can Linh Vy, cô không thể bắt Linh Vy tránh xa Duy Anh vì những suy nghĩ vu vơ và nỗi lo sợ vô căn cứ của mình. Chỉ có điều, Linh Vy rất giống An Nhiên trước đây. Và điều đó làm An Nhiên lo sợ. Liệu Duy Anh có giống với Thiên Minh không?.
Sáng chủ nhật, côi nhi viện chật kín người đến quyên góp ủng hộ. Linh Vy là tình nguyện viên ở đây. Cô phải chạy lăng xăng khắp nơi, lúc giúp chỗ này, lúc bê chỗ kia. Mãi đến buổi chiều, cô mới được nghỉ ngơi một chút. Linh Vy đang ngồi trên chiếc ghế đá trong sân của côi nhỉ viện thì đột nhiên thấy có người đi từ đằng sau đến rồi ngồi xuống bên cạnh mình. Họ nhìn nhau, và trước sự ngạc nhiên của cô, anh mỉm cười nói:
‘Thật không ngờ lại gặp em ở đây. Tình cờ quá’.
Linh Vy gật nhẹ đầu, và cái ý nghĩa tình cờ mà gặp đến hai lần làm cô thấy vui vui. Cô trả lời anh:
‘Vâng. Đúng là tình cờ thật. Anh làm gì ở đây vậy?’
Duy Anh đưa tay chỉ về một chàng trai đang đứng nói chuyện với viện trưởng ở đằng xa, nói:
‘Bạn anh là đại diện cho một quỹ xã hội. Cậu ấy rủ anh tới giúp bê đồ quyên góp’.
Linh Vy gật đầu. Rồi cô nhìn sang anh. Trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng nụ cười vẫn tươi. Cô nhìn lên vầng trán cao của anh, nhìn xuống đôi mắt nâu sậm, rồi nhìn xuống môi anh và vội quay đi vì cái ý nghĩa vừa thoáng xuất hiện trong đầu mình. Duy Anh uống thêm một ngụm coca nữa rồi nhìn sang cô gái đang ngồi cạnh. Anh đã quan sát Linh Vy từ lúc vừa nhìn thấy cô.Anh thấy buồn cười bởi cái dáng tất bật chạy khắp nơi giúp đỡ mọi người của cô. Khi hỏi một vài người xung quanh anh mới biết Linh Vy làm tình nguyện viên ở đây đã lâu. Một cô gái trẻ như thế, ngày nghỉ cuối tuần không đi hẹn hò, không đi chơi với bạn bè mà lại tới đây, thật là đáng quý. Và dù không nói ra, nhưng trong lòng mình, Duy Anh có ấn tượng tốt với Linh Vy và tự hỏi không biết cuộc sống của cô còn có bao nhiêu điều làm anh phải bất ngờ nữa. Rồi như nhận ra có gì thiếu thiếu ở đây, anh hỏi: ‘Hôm nay cô bạn An Nhiên của em không đi cùng nữa à?’
Linh Vy lắc đầu.
‘Dạ không. Chị ấy đi làm gia sư vào cuối tuần mà’.
‘Hôm trước gặp nhau, anh có cảm giác cô ấy giống như là vệ sĩ của em vậy’.
Linh Vy lắc đầu. Cô nghĩ Duy Anh không có thiện cảm với An Nhiên. Những người mới tiếp xúc với An Nhiên đều thường như vậy. Chỉ có cô mới hiểu tại sao An Nhiên lại trở nên lạnh lùng như thế.
‘Không phải vậy. Chỉ là vì, chị ấy luôn sợ, em sẽ bị lừa thôi’.
Duy Anh lắc nhẹ chai coca cho tan đá vẫn lắng ở phía dưới:
‘Cô ấy đã từng bị lừa à?’
Linh Vy không đáp lại câu hỏi của Duy Anh nữa. Cô chỉ vừa mới quen anh, họ chưa thân thiết tới mức cô có thể kể cho anh nghe mọi chuyện. Thấy cô im lặng, anh quay sang nói tiếp:
‘Thật ra, anh nghĩ. Chuyện hai người yêu nhau rồi chia tay cũng là bình thường thôi. Tình yêu tự nhiên lắm. Một lần gặp cũng có thể yêu ngay. Một buổi sáng tỉnh dậy thì cũng có thể hết yêu. Đơn giản thế thôi’.
Linh Vy tiếp tục im lặng. Cô không thích cái suy nghĩ này của anh. Có lẽ bởi An Nhiên đã luôn nói với cô rằng tình yêu phải luôn đi cùng bổn phận và trách nhiệm. Không thể tự dưng có chuyện nói hết yêu rồi chia tay được. Nhưng liệu có phải vì luôn gắn mọi thứ với trách nhiệm nên An Nhiên mới cứ cố kiểm soát tất cả, kể cả tình yêu không?
An Nhiên vẫn vui vẻ nghe Linh Vy kể chuyện gặp Duy Anh ở côi nhi viện. Nhưng khi vừa đặt máy xuống, cô cảm thấy có một nỗi cơ đơn dày đặc đang phủ kín căn phòng này và xâm chiếm trái tim cô. Đã lâu lắm rồi, hình như kể từ ngày Thiên Minh ra đi, cô đã quên mất cái cảm giác hạnh phúc của những ngày ‘thầm thương trộm nhớ’, đã quên mất cái cảm giác được yêu thương và chăm sóc. Linh Vy đang trải qua những cung bậc đầu tiên ấy, và hơn bao giờ hết, An Nhiên thấy tim mình nhói đau. Cô cũng đã từng được hạnh phúc như thế. Nhưng bây giờ, cô như ‘con chim sợ cành cong’, không dám thử yêu một lần nữa, không muốn có lại hạnh phúc vì sợ sẽ có ngày mình lại mất đi.
‘Một lần gặp cũng có thể yêu ngay. Một buổi sáng tỉnh dậy, hết yêu là hết yêu thôi.’ Không níu kéo, không ràng buộc. Tình yêu chỉ như thế thôi sao?.
Trời gần sáng, Duy Anh vẫn chưa ngủ được. Anh cầm bản nhạc cũ kĩ trong tay, đi đi lại lại trong phòng. Có nằm mơ anh cũng không ngờ sẽ có ngày bản nhạc anh vô tình nhét nhầm vào va li này sẽ có ngày trở nên hữu ích. Anh ngồi xuống, gõ nhẹ những ngón tay lên bàn. Cô gái anh chỉ vừa mới gặp đã thực sự làm trái tim anh có những khoảng khắc kì lạ. Đôi khi nó đập nhanh trong lồng ngực, rồi lúc lại chầm chậm. Có lúc bị bóp nghẹt bởi sự hồi hộp. Và bây giờ thì làm anh thấy nghèn nghẹn vì nỗi nhớ. Tại sao lại như thế?. Họ chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà?. Duy Anh nhìn số điện thoại của cô, anh đã có được nó từ người chủ khách sạn nơi cô biểu diễn. Anh nhìn đồng hồ rồi phân vân không biết có nên gọi cho cô không. Đã khuya lắm rồi, có lẽ cô đã ngủ say. Mà nếu giả sử anh gọi cho cô, thì khi cô bắt máy, cũng chưa chắc anh đã biết nói gì. Duy Anh cầm điện thoại, chưa biết có nên gọi cô hay không. Đột nhiên, anh nhớ lại một câu trước đây từng đọc được ở đâu đó.
‘Trong một ngày một chàng trai có thể cười nói với rất nhiều cô gái khác nhau. Nhưng đến cuối ngày, chỉ có một người ở lại trong tâm trí của anh ta thôi’.
Hai cô gái rất đặc biệt. Họ dường như ở hai thái cực khác nhau, không thể lẫn lộn được. Cả hai đều để lại trong Duy Anh những ấn tượng khác nhau. Nhưng anh biết rõ lúc này đây, ai mới là người xâm chiếm tâm trí mình. Ngay từ lúc ánh mắt họ chạm vào nhau, thì anh đã biết rồi. Duy Anh biết rõ anh đang làm một việc rất mạo hiểm. Vì muốn có một cái cớ để gặp cô nên anh đã nói dối. Sự thực là mẹ anh vẫn còn chơi đàn và đây chỉ là một bản nhạc bà viết tặng riêng cho bố của anh nên không bao giờ mang đi biểu diễn. Duy Anh biết mình không nên nói dối thế này. Nhưng lúc đó trong đầu anh không kiếm ra một lí do nào hay hơn để được gặp cô cả. Anh cứ buột miệng mà nói ra thôi. Anh đang chơi một ván cờ rất lớn. Nếu sau này cô chẳng may phát hiện ra, cô sẽ tha thứ cho anh nếu cô yêu anh. Còn nếu không, hẳn là với tính cách của cô, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô được nữa. Duy Anh vuốt phẳng bản nhạc lại, lẩm bẩm: ‘Nếu là vì một người như em, anh phải nói dối, thì cũng đáng lắm’.
Duy Anh mở laptop ra, viết lên facebook của anh một câu status mới: “Hôm nay cuối cùng tôi đã gặp cô ấy-người sẽ là người yêu tương lai của tôi”
"Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật."
Kì 1: Ngày Anh Đến
"Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời"
Một ngày trời mưa rả rich, những giọt mưa ngâu cứ rơi tí tách xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh tưởng chừng như kéo dài đến vô tận. Nhưng trong tiền sảnh của một trong những khách sạn sang trọng nhất thành phố, tiếng mưa rơi ngoài kia dường như không ảnh hưởng gì tới nhã hứng thưởng thức âm nhạc của những vị khách. Khách sạn mùa này hầu như chỉ có khách nước ngoài. Họ đến đây vì nhiều mục đích, đi du lịch có, đi nghiên cứu văn hóa có, đi vì công việc yêu cầu cũng có. Nhưng dù là với mục đích gì, tất cả các vị khách đều bày tỏ sự thích thú đặc biệt với những chương trình biểu diễn âm nhạc vẫn diễn ra trong khuôn khổ tiền sảnh khách sạn mỗi chập tối. Những nghệ sĩ đa phần là sinh viên của các trường nghệ thuật. Chủ nhân khách sạn đã tinh ý nhận ra ông không phải mời những ca sĩ ngôi sao làm gì. Chính những sinh viên trẻ tuổi này, họ chỉ có khao khát được cống hiến nghệ thuật và thể hiện tài năng của mình. Tâm hồn của họ chưa bị che lấp bởi cái tham vọng được trở nên nổi tiếng bằng mọi giá, thế nên âm nhạc của họ trong trẻo và tha thiết đến lạ lùng. Hôm nay có một nhóm biểu diễn mới. Họ gồm năm người, hai chàng trai và ba cô gái. Nhóm nhạc này hơi đặc biệt một chút bởi họ biểu diễn các nhạc cụ dân tộc. Họ là một ngoại lệ bởi xưa nay khách sạn chỉ thuê những sinh viên biểu diễn nhạc giao hưởng thính phòng. Trong cái thời buổi hiện đại này, có còn mấy người thích đắm mình trong những âm thanh phát ra từ các nhạc cụ làm bằng tre, nứa. Nhưng sau lần đầu tiên miễn cưỡng cho nhóm nhạc truyền thống biểu diễn, khách sạn phát hiện ra những vị khách nước ngoài lại tỏ ý thích thú đặc biệt với những chàng trai, cô gái mặc áo dài khăn xếp dân tộc ngồi bên cây đàn. Và thế là một tuần 3 lần, họ đều được biểu diễn ở tiền sảnh.
Duy Anh đứng trên hàng lang tầng hai của khách sạn nhìn xuống. Anh không biết mình đã đứng ở đây bao lâu rồi. 10 phút, 15 phút, không có lẽ phải lâu hơn thế. Kể từ khi bản nhạc đầu tiên bắt đầu cất lên, kể từ khi nghe thấy tiếng đàn tranh réo rắt anh đã thấy nôn nao trong người. Ngay khi cuộc hội thảo kết thúc, Duy Anh ngay lập tức chạy ra ngoài đi tìm âm thanh cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Duy Anh nhìn xuống ban nhạc đang biểu diễn phía dưới. Họ rất tập trung. Anh nhìn lướt qua năm người rồi dừng ánh mắt của mình lại chỗ người trẻ nhất. Đó là một cô gái. Cô ấy đứng giữa, đang chơi đàn tranh. Duy Anh bước xuống cầu thang, mắt vẫn không dời khỏi cô gái đang chơi ở giữa. Anh thấy khuôn mặt cô ấy có một vẻ gì đó vừa ngây thơ lại vừa nghiêm nghị. Đôi mắt cô ấy không chỉ nhìn vào đàn mà thỉnh thoảng lại quay sang hai bên, bàn tay vẫn chơi không chệch một nhịp. Và cô ấy luôn mỉm cười, cứ mỗi lần nhìn thấy một vị khách nước ngoài giơ máy quay phim lên, cô ấy lại nhìn thẳng vào ống kính và cười rất tươi. Nụ cười của cô ấy, kì lạ lắm, làm cho những người không quen có cảm giác một khoảng trời nắng ấm đang ở ngay trước mặt họ, một thảo nguyên xanh bao la đang trải dài ngút ngàn. Đứng bên cạnh cô gái ấy là một người con gái khác, xem chừng chỉ lớn hơn vài tuổi. Cô gái kia rất khác với bạn mình. Cô ấy hơi cúi mặt xuống, và khi những ống kính máy ảnh chĩa về phía mình, cô ấy lại nhìn sang hướng khác, giữ một nét mặt rất lạnh lùng. Cứ như để cho những vị khách xung quanh biết cô ấy không hề thích hình ảnh của mình bị những người xa lạ lưu lại.
"Em có tin vào định mệnh không? Anh thì không, cho đến ngày anh gặp em."
Linh Vy cố gắng tập trung. Cô thấy cổ mình mỏi cứng lại nhưng vẫn cố giữ không cho đầu mình quay sang phía bên trái. Cô biết nếu bây giờ quay sang phía đó cô sẽ lại càng mất bình tĩnh. Vốn dĩ khi đang chơi đàn, Linh Vy thường quay đầu sang hai phía, cô muốn thấy nét mặt của các vị khách. Cô thích thú khi thấy cặp lông mày của một ai đó hơi dãn ra khi nghe thấy tiếng nhạc. Cô cũng thấy vui vui trong lòng khi thấy một ai đó hơi đung đưa người, cố nhảy theo điệu nhạc. Lúc nào cũng thế, ánh mắt của cô chỉ nán lại mỗi người giây lát rồi lại nhìn sang hướng khác. Nhưng vừa nãy, khi ánh mắt cô nhìn lướt qua các vị khách trong tiền sảnh, nó đã dừng lại lâu hơn bình thường, nó đã chạm phải một ánh mắt khác. Một người con trai, chắc cũng chạc tuổi cô, đang nhìn xoáy vào cô. Anh không hề biểu hiện sự thư thái trên gương mặt. Nhưng lại tỏ vẻ rất chăm chú lắng nghe. Anh không cười, cũng không nhăn mặt. Cô không biết liệu anh có thích những bản nhạc cô đang chơi không nữa. Và rồi đột nhiên Linh Vy thấy anh nháy mắt một cái. Cô bỗng dưng thấy xấu hổ. Cô quay nhanh sang một bên, cố không xao nhãng.
An Nhiên nhìn sang người bạn đứng cạnh mình, thấy rõ Linh Vy không hề tập trung. An Nhiên mấp máy môi, hỏi Linh Vy có chuyện gì. Nhưng đáp lại cô chỉ là những cái lắc đầu nhẹ. Rồi thì quan sát Linh Vy một lúc, An Nhiên cũng phát hiện ra điều gì đang làm cô bạn của mình không tự nhiên như thế. Cô nhìn thẳng vào vị khách trẻ tuổi đang đứng ở góc phòng, đôi lông mày hơi nhíu lại một chút. Cô nhìn anh, đầy dò xét và nghi hoặc. Rồi thì An Nhiên cũng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra. Những chàng trai như thế này, cô vốn đã quen thuộc. Lại thêm một người nữa thích trêu chọc sự trong sáng của Linh Vy. Giống như mọi lần, An Nhiên luôn đóng vai trò người chị, bảo vệ cho cô em gái Linh Vy. Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai kia, báo hiệu cho anh biết cô đã thấy anh đang trêu chọc Linh Vy rồi. Hãy cẩn thận!
Duy Anh cố không bật cười thành tiếng vì biểu hiện của hai cô gái trong ban nhạc. Họ đều đã hiểu sai những tín hiệu của anh rồi. Bình thường vốn dĩ Duy Anh đã thích trêu chọc người khác. Xong chỉ vô tình nhìn cô gái chơi đàn tranh hơi lâu một chút mà cô ấy đã xấu hổ làm Duy Anh càng muốn trêu cô ấy lâu hơn một chút. Anh muốn xem bản lĩnh của cô ấy đến đâu. Rồi lại cả cô bạn đang đánh đàn nhị bên cạnh cũng quay sang nhìn anh khiến Duy Anh càng thấy họ đã nhìn nhận sự việc hơi nghiêm trọng rồi. Một lúc sau thì ban nhạc chơi xong, những nghệ sĩ bắt đầu thu dọn nhạc cụ, khi thấy họ đi về phía đằng sau của khách sạn, Duy Anh lập tức chạy theo. Anh chen vào giữa năm người và gõ nhẹ vào vai cô gái đánh đàn tranh một cái. Cô ấy nhìn anh đầy ngạc nhiên. Duy Anh giơ một bàn tay ra, tự giới thiệu: "Chào em, anh tên là Duy Anh."
Cô nhìn anh đăm chiêu. Và rồi thấy những người bạn của cô cũng đang nhìn mình, anh rụt tay lại. Sợ bị hiểu nhầm, Duy Anh nói tiếp: "Em đừng lo. Anh thấy rất thích tiếng đàn tranh của em nên muốn làm quen thôi. Có thể nào, nán lại nói chuyện với anh một chút không?"
Linh Vy còn chưa kịp trả lời thì An Nhiên đã xen ngang. Cô nói, giọng đầy nghiêm nghị: ‘Xin lỗi anh. Quy định của khách sạn là chúng tôi không được nói chuyện riêng với khách trong giờ làm việc’.
Duy Anh gật đầu. Nhưng anh đâu có dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh cười mỉm rồi nói: 'Nhưng tôi không phải là khách ở đây, và cũng hết giờ làm việc của mọi người rồi’.
An Nhiên nhìn chàng trai vừa trả lời mình. Bình thường bất cứ khi nào cô tỏ ra khó chịu thế này, người đối diện cũng sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Nhưng còn người này, anh ta không hề bận tâm tới lời của cô. Và cái lí lẽ anh ta đưa ra nghe cũng thật hợp lí.
Duy Anh hơi liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói to: ‘Thật ra, tôi muốn mời cả ban nhạc đi dùng cơm tối’.
Những thành viên còn lại trong ban nhạc đều đã đói rã rời sau một ngày biểu diễn nên gật đầu ngay lập tức. An Nhiên không muốn các bạn mình mất vui nên cũng đành im lặng. Trên đường đi bộ ra nhà hàng gần khách sạn, An Nhiên không che giấu những ánh mắt khó chịu dành cho Duy Anh. Bình sinh cô chúa ghét những người giàu có hơi một tí là thích thể hiện sự phóng khoáng của mình. Thanh Lan, cô gái còn lại trong ban nhạc, người đánh đàn bầu đi gần lại An Nhiên rồi ghé tai cô nói thầm: ‘Này, anh chàng kia cũng đẹp trai đấy chứ. Mà hình như anh ta thích Linh Vy nhà mình rồi’.
An Nhiên đáp cụt lủn: ‘Đẹp gì mà đẹp. Không quen không biết mà rủ đi ăn’.
Thanh Lan bĩu nhẹ môi: ‘Gì mà cậu khó tính thế. Ngày xưa cậu với Thiên Minh cũng quen nhau kiểu này còn gì’.
Và rồi như phát hiện ra mình vừa nói nhỡ lời, Thanh Lan nói vội: ‘À, mình xin lỗi’.
An Nhiên không nói gì, dù bình thường cô luôn tỏ ra không vui khi thấy mọi người nhắc tới Thiên Minh. Nghĩ cũng buồn cười, đối với An Nhiên, mối tình đầu của cô đã qua lâu rồi. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, cô đã quên và đã thôi không đau khổ nữa. Nhưng trong mắt người khác, hình như hình ảnh Thiên Minh vẫn còn quá sâu đậm và những kỉ niệm của hai người thì đẹp đến mức khó có thể xóa nhòa.
Linh Vy ngồi cạnh Duy Anh trong nhà hàng. Khi anh ngồi bên cạnh cô, Linh Vy tự hỏi không biết khi ăn mình có nhai to quá không, có dính gì trên mặt không. Anh làm cô thấy không thoải mái chút nào. Lại còn thêm việc An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm hai người càng làm Linh Vy thấy không thoải mái.
Ăn tối xong, Duy Anh hỏi Linh Vy: ‘Em đi bằng gì về?’. ‘Em đi xe buýt về với chị An Nhiên’, Linh Vy ngập ngừng. Duy Anh nói nhanh: ‘Vậy được rồi, anh sẽ đi cùng hai người’.
Chuyến xe buýt cuối ngày rất thưa người. Họ ngồi ở hàng cuối cùng của xe. An Nhiên không muốn Linh Vy và Duy Anh ngồi cạnh nhau nên chen vào giữa hai người. Những rồi cô thấy rõ mình đang là kì đà cản mũi bởi cô thấy rõ thỉnh thoảng Linh Vy lại liếc nhìn sang Duy Anh. Còn anh chàng này, thì nhìn An Nhiên tủm tỉm cười như thách thức cô. Ừ, chắc là như thế, anh ta đang cho cô thấy dù cô có cố ngăn cản thì Linh Vy vẫn cứ bị thu hút về phía anh ta. An Nhiên có cảm giác Linh Vy đã quên những lời căn dặn của cô, để cho cảm xúc đi tự nhiên. An Nhiên và Linh Vy là bạn thân của nhau. An Nhiên học trên Linh Vy hai năm nhưng vì Linh Vy là em họ của Thiên Minh nên họ sớm trở nên thân thiết. Sau này cô và Thiên Minh chia tay nhau, cả hai vẫn duy trì tình bạn, tình chị em. An Nhiên luôn lo lắng Linh Vy sẽ trao nhầm trái tim của mình cho một người không xứng đáng. Hình như từ sau khi mối tình thơ mộng của cô tan vỡ, An Nhiên khép kín lòng mình lại và nhìn đâu cũng thấy những nguy cơ phản bội, những tình yêu dễ tan vỡ. Mới 21 tuổi nhưng cô hay bị mọi người cùng khoa gọi là ‘bà cụ non’ , ‘bà già đau khổ’ bởi những lời nói giáo điều của mình. Ngược lại với An Nhiên, Linh Vy chưa từng yêu ai bao giờ. Tất nhiên hồi đi học cô cũng từng thích một vài người, nhưng mà tính cách nhút nhát nên cuối cùng vẫn chẳng có gì chính thức. Linh Vy vẫn ôm đầy những mơ mộng về tình yêu. Và cô, không giống An Nhiên, rất tin ở định mệnh. Cô tin ở tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tại sao lại không thể yêu ai đó khi chưa biết gì về người đó?. Có thể lắm chứ, chẳng phải Duy Anh đã làm cô xúc động rồi đấy thôi. Cô thích anh, không biết là nhiều hay ít nhưng cô cứ muốn nhìn anh, cứ muốn nói chuyện với anh suốt thôi.
“Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật”.
Xe buýt dừng lại ở bến gần nhà An Nhiên, cô xuống xe. Trước khi xuống, cô quay lại nhìn Duy Anh và Linh Vy, ánh mắt đầy dè chừng. Nhưng rồi cô nghĩ Linh Vy hẳn không muốn mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô bé nên vẫn vờ vui vẻ nói câu tạm biệt. Sau khi An Nhiên đi rồi, Linh Vy nhìn vào chiếc ghế trống ở giữa mình và Duy Anh, cô mím nhẹ môi. Liệu anh có ngồi dịch vào cô không nhỉ?. Cô nghĩ là anh sẽ có. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai ở hai bên má, cố giữ cho hơi thở nhịp nhàng. Vẫn còn khoảng ba bến dừng nữa mới tới nhà cô. Linh Vy muốn nói gì đó cho xóa tan khoảng cách lặng im này nhưng lại sợ không khéo mình sẽ trở nên vồn vã và nhiệt tình quá mức mất. Duy Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau. Ánh đèn lập lòe di chuyển. Thành phố này dường như chẳng bao giờ ngủ cả. Anh quay sang nhìn Linh Vy rồi nói: ‘Thật ra anh có chuyện này muốn nhờ em giúp’.
‘Là chuyện gì vậy?’
‘Anh có một bản nhạc này. Em có thể chơi nó và cho anh ghi âm không?’.
Thấy đôi mắt Linh Vy hơi mở to ra, Duy Anh giải thích tiếp:
‘Thật ra anh không sống ở đây. Năm anh 10 tuổi thì gia đình anh đã chuyển sang Đức’. Anh về lần này vì một người bạn học cùng rủ anh tham gia tư vấn kinh nghiệm cho các sinh viên muốn sang Đức du học’.
‘Thật sao?. Thế mà anh nói tiếng việt trôi chảy quá’.
‘Là mẹ anh đã dạy cho anh. Bà là một nghệ sĩ đàn tranh’.
Linh Vy gật nhẹ đầu. Cô lờ mờ hiểu tại sao Duy Anh lại để ý tới mình trong ban nhạc. Duy Anh nói tiếp:
‘Từ hồi sang Đức mẹ anh không còn chơi đàn nữa vì bận chuyện kinh doanh của bố anh. Nhưng anh biết bà rất nhớ những lần được đi biểu diễn thời trẻ. Anh muốn bà lại có được cảm giác đó một lần nữa’.
‘Vậy bản nhạc anh muốn nhờ em chơi là của mẹ anh à?’
‘Không. Bản nhạc đó chưa từng được biểu diễn. Khi anh tìm thấy nó lúc chuyển nhà, mẹ đã bảo anh bản nhạc đó, bà chưa kịp biểu diễn thì đã sang Đức cùng bố anh’.
Linh Vy có thể hiểu được đối với người nghệ sĩ, không được biểu diễn, không được sống cùng niềm đam mê âm nhạc là một sự hi sinh khủng khiếp. Linh Vy gắn bó với cây đàn tranh suốt hơn mười năm nay và có cảm giác như đó là máu thịt của cô, không thể tách rời. Cô cảm thấy anh đã làm cô xúc động vô cùng. Khi đến bến nhà Linh Vy, trước khi cô xuống xe, Duy Anh nhìn sâu vào mắt cô rồi nói khẽ:
‘Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của anh nhé’.
Bàn tay anh khẽ chạm nhẹ vào tay cô. Và chỉ như thế thôi, cũng đã khiến Linh Vy biết rõ cô không thể nào từ chối giúp đỡ anh được. Trên con ngõ nhỏ đi vào nhà, Linh Vy vừa nhảy chân sáo vừa khe khẽ hát. Cô muốn về đến nhà thật nhanh, muốn chui ngay vào chăn, nhấc điện thoại lên và kể cho An Nhiên nghe về Duy Anh.
Đêm đã khuya, sau khi im lặng lắng nghe Linh Vy, An Nhiên lại ngồi trước màn hình máy tính của mình một lúc. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ bởi Linh Vy làm cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc đã qua của mình. Và cô lại nhớ anh hơn bao giờ hết. Dư âm của cuộc nói chuyện với Linh Vy vẫn còn đọng lại trong An Nhiên.
‘Chị à, không phải ai cũng giống như anh Thiên Minh đâu’.
An Nhiên nhìn những tấm ảnh lưu giữ tình yêu đã qua. Trong ảnh cả cô và anh đều đang mỉm cười. Cô vuốt nhẹ lên nụ cười của anh, miệng thì thầm:
‘Thiên Minh, anh có đang hạnh phúc không?’.
Khi họ chia tay nhau, cô đã hứa là sẽ phải sống hạnh phúc hơn anh. Cô sẽ phải để anh phải nuối tiếc. Nhưng dường như sống một cuộc sống không có anh thật sự rất khó. Suốt hơn một năm quá, An Nhiên luôn phải giữ cho mình bận rộn. Cuộc sống của cô cuốn vào chuyện học hành, biểu diễn, làm thêm, để mỗi cuối ngày cô đều mệt nhoài, chỉ còn đủ sức nằm xuống giường ngủ li bì. Cứ như thế, An Nhiên không cho mình có thời gian trống, vì cô biết, chỉ cần nhàn rỗi một chút thôi, là cô sẽ lại nhớ tới anh. An Nhiên và Thiên Minh là bạn học cùng cấp ba. Kể từ lúc đó thì họ đã dành tình cảm cho nhau rồi. Lên đại học, họ vẫn là một đôi trong mắt bạn bè. Nhưng rồi hết năm thứ nhất, Thiên Minh nhận được học bổng đi du học. An Nhiên không cản anh. Cô buồn nhưng cố không biểu lộ bởi cô biết Thiên Minh đã phải cố gắng thế nào mới đạt được học bổng này. Và vì cô yêu anh, nên cô không muốn ngăn cản anh đạt được thành công. An Nhiên cũng tin tình yêu suốt bốn năm sẽ không dễ gì vì khoảng cách địa lí mà bị phai nhạt. Cô cứ tin như thế, cứ gìn giữ những kỉ niệm đẹp cho tới khi Thiên Minh nói với cô anh cảm thấy họ cần thời gian suy nghĩ riêng về tương lai. Anh nói với cô anh cảm thấy dường như họ không còn đi chung trên một con đường nữa.Một lời chia tay, không cần phải nói thẳng ra mới hiểu được. An Nhiên chấp nhận cho Thiên Minh thời gian riêng mà anh cần. Và rồi, khoảng thời gian ấy cứ dài ra. Một tuần, hai tuần, rồi một tháng, rồi hai tháng. Họ đã chia tay nhau, không cãi vã, không tranh luận, không níu kéo, cứ êm đẹp như vậy đó.
‘Không còn ngày xưa để đoán sao rơi
Vì sao nào của nhau để chứa chan nước mắt’.
An Nhiên thở dài. Cô đã gặp lại Thiên Minh khi anh về thăm nhà vào mùa hè. Anh đèo một cô gái khác đi trên phố, họ nắm tay nhau, họ cười nói, họ đi lướt qua cô, họ không hề nhìn thấy cô, rất nhanh thôi nhưng cái khoảnh khắc đó vẫn làm An Nhiên nhận ra cô không còn yêu anh nữa, trái tim cô không còn vì anh mà rung lên dữ dội nữa. Nhưng mà, cô vẫn còn bị anh làm tổn thương. Và gặp lại Thiên Minh, vẫn khiến cô nhận ra, cô có thể xóa tên anh khỏi danh bạ điện thoại, cô có thể đem vứt đi toàn bộ ảnh họ chụp chung. Nhưng chẳng bao giờ xóa hẳn được những kí ức mang hình bóng anh.
‘Dù vẫn biết sẽ chẳng gặp lại, trong lòng em vẫn mãi mãi yêu anh. Nếu tình yêu quá mong manh, em vẫn sẽ cất giấu trong tim mình, một tình yêu ước ao. Em vẫn sẽ, giữ lại những kỉ niệm đã xa’
Một cơn gió thổi qua làm tấm rèm cửa hơi đung đưa. An Nhiên bước tới gần cửa sổ. Cô chống cằm suy nghĩ. Cô biết mình không nên khuyên can Linh Vy, cô không thể bắt Linh Vy tránh xa Duy Anh vì những suy nghĩ vu vơ và nỗi lo sợ vô căn cứ của mình. Chỉ có điều, Linh Vy rất giống An Nhiên trước đây. Và điều đó làm An Nhiên lo sợ. Liệu Duy Anh có giống với Thiên Minh không?.
Sáng chủ nhật, côi nhi viện chật kín người đến quyên góp ủng hộ. Linh Vy là tình nguyện viên ở đây. Cô phải chạy lăng xăng khắp nơi, lúc giúp chỗ này, lúc bê chỗ kia. Mãi đến buổi chiều, cô mới được nghỉ ngơi một chút. Linh Vy đang ngồi trên chiếc ghế đá trong sân của côi nhỉ viện thì đột nhiên thấy có người đi từ đằng sau đến rồi ngồi xuống bên cạnh mình. Họ nhìn nhau, và trước sự ngạc nhiên của cô, anh mỉm cười nói:
‘Thật không ngờ lại gặp em ở đây. Tình cờ quá’.
Linh Vy gật nhẹ đầu, và cái ý nghĩa tình cờ mà gặp đến hai lần làm cô thấy vui vui. Cô trả lời anh:
‘Vâng. Đúng là tình cờ thật. Anh làm gì ở đây vậy?’
Duy Anh đưa tay chỉ về một chàng trai đang đứng nói chuyện với viện trưởng ở đằng xa, nói:
‘Bạn anh là đại diện cho một quỹ xã hội. Cậu ấy rủ anh tới giúp bê đồ quyên góp’.
Linh Vy gật đầu. Rồi cô nhìn sang anh. Trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng nụ cười vẫn tươi. Cô nhìn lên vầng trán cao của anh, nhìn xuống đôi mắt nâu sậm, rồi nhìn xuống môi anh và vội quay đi vì cái ý nghĩa vừa thoáng xuất hiện trong đầu mình. Duy Anh uống thêm một ngụm coca nữa rồi nhìn sang cô gái đang ngồi cạnh. Anh đã quan sát Linh Vy từ lúc vừa nhìn thấy cô.Anh thấy buồn cười bởi cái dáng tất bật chạy khắp nơi giúp đỡ mọi người của cô. Khi hỏi một vài người xung quanh anh mới biết Linh Vy làm tình nguyện viên ở đây đã lâu. Một cô gái trẻ như thế, ngày nghỉ cuối tuần không đi hẹn hò, không đi chơi với bạn bè mà lại tới đây, thật là đáng quý. Và dù không nói ra, nhưng trong lòng mình, Duy Anh có ấn tượng tốt với Linh Vy và tự hỏi không biết cuộc sống của cô còn có bao nhiêu điều làm anh phải bất ngờ nữa. Rồi như nhận ra có gì thiếu thiếu ở đây, anh hỏi: ‘Hôm nay cô bạn An Nhiên của em không đi cùng nữa à?’
Linh Vy lắc đầu.
‘Dạ không. Chị ấy đi làm gia sư vào cuối tuần mà’.
‘Hôm trước gặp nhau, anh có cảm giác cô ấy giống như là vệ sĩ của em vậy’.
Linh Vy lắc đầu. Cô nghĩ Duy Anh không có thiện cảm với An Nhiên. Những người mới tiếp xúc với An Nhiên đều thường như vậy. Chỉ có cô mới hiểu tại sao An Nhiên lại trở nên lạnh lùng như thế.
‘Không phải vậy. Chỉ là vì, chị ấy luôn sợ, em sẽ bị lừa thôi’.
Duy Anh lắc nhẹ chai coca cho tan đá vẫn lắng ở phía dưới:
‘Cô ấy đã từng bị lừa à?’
Linh Vy không đáp lại câu hỏi của Duy Anh nữa. Cô chỉ vừa mới quen anh, họ chưa thân thiết tới mức cô có thể kể cho anh nghe mọi chuyện. Thấy cô im lặng, anh quay sang nói tiếp:
‘Thật ra, anh nghĩ. Chuyện hai người yêu nhau rồi chia tay cũng là bình thường thôi. Tình yêu tự nhiên lắm. Một lần gặp cũng có thể yêu ngay. Một buổi sáng tỉnh dậy thì cũng có thể hết yêu. Đơn giản thế thôi’.
Linh Vy tiếp tục im lặng. Cô không thích cái suy nghĩ này của anh. Có lẽ bởi An Nhiên đã luôn nói với cô rằng tình yêu phải luôn đi cùng bổn phận và trách nhiệm. Không thể tự dưng có chuyện nói hết yêu rồi chia tay được. Nhưng liệu có phải vì luôn gắn mọi thứ với trách nhiệm nên An Nhiên mới cứ cố kiểm soát tất cả, kể cả tình yêu không?
An Nhiên vẫn vui vẻ nghe Linh Vy kể chuyện gặp Duy Anh ở côi nhi viện. Nhưng khi vừa đặt máy xuống, cô cảm thấy có một nỗi cơ đơn dày đặc đang phủ kín căn phòng này và xâm chiếm trái tim cô. Đã lâu lắm rồi, hình như kể từ ngày Thiên Minh ra đi, cô đã quên mất cái cảm giác hạnh phúc của những ngày ‘thầm thương trộm nhớ’, đã quên mất cái cảm giác được yêu thương và chăm sóc. Linh Vy đang trải qua những cung bậc đầu tiên ấy, và hơn bao giờ hết, An Nhiên thấy tim mình nhói đau. Cô cũng đã từng được hạnh phúc như thế. Nhưng bây giờ, cô như ‘con chim sợ cành cong’, không dám thử yêu một lần nữa, không muốn có lại hạnh phúc vì sợ sẽ có ngày mình lại mất đi.
‘Một lần gặp cũng có thể yêu ngay. Một buổi sáng tỉnh dậy, hết yêu là hết yêu thôi.’ Không níu kéo, không ràng buộc. Tình yêu chỉ như thế thôi sao?.
Trời gần sáng, Duy Anh vẫn chưa ngủ được. Anh cầm bản nhạc cũ kĩ trong tay, đi đi lại lại trong phòng. Có nằm mơ anh cũng không ngờ sẽ có ngày bản nhạc anh vô tình nhét nhầm vào va li này sẽ có ngày trở nên hữu ích. Anh ngồi xuống, gõ nhẹ những ngón tay lên bàn. Cô gái anh chỉ vừa mới gặp đã thực sự làm trái tim anh có những khoảng khắc kì lạ. Đôi khi nó đập nhanh trong lồng ngực, rồi lúc lại chầm chậm. Có lúc bị bóp nghẹt bởi sự hồi hộp. Và bây giờ thì làm anh thấy nghèn nghẹn vì nỗi nhớ. Tại sao lại như thế?. Họ chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà?. Duy Anh nhìn số điện thoại của cô, anh đã có được nó từ người chủ khách sạn nơi cô biểu diễn. Anh nhìn đồng hồ rồi phân vân không biết có nên gọi cho cô không. Đã khuya lắm rồi, có lẽ cô đã ngủ say. Mà nếu giả sử anh gọi cho cô, thì khi cô bắt máy, cũng chưa chắc anh đã biết nói gì. Duy Anh cầm điện thoại, chưa biết có nên gọi cô hay không. Đột nhiên, anh nhớ lại một câu trước đây từng đọc được ở đâu đó.
‘Trong một ngày một chàng trai có thể cười nói với rất nhiều cô gái khác nhau. Nhưng đến cuối ngày, chỉ có một người ở lại trong tâm trí của anh ta thôi’.
Hai cô gái rất đặc biệt. Họ dường như ở hai thái cực khác nhau, không thể lẫn lộn được. Cả hai đều để lại trong Duy Anh những ấn tượng khác nhau. Nhưng anh biết rõ lúc này đây, ai mới là người xâm chiếm tâm trí mình. Ngay từ lúc ánh mắt họ chạm vào nhau, thì anh đã biết rồi. Duy Anh biết rõ anh đang làm một việc rất mạo hiểm. Vì muốn có một cái cớ để gặp cô nên anh đã nói dối. Sự thực là mẹ anh vẫn còn chơi đàn và đây chỉ là một bản nhạc bà viết tặng riêng cho bố của anh nên không bao giờ mang đi biểu diễn. Duy Anh biết mình không nên nói dối thế này. Nhưng lúc đó trong đầu anh không kiếm ra một lí do nào hay hơn để được gặp cô cả. Anh cứ buột miệng mà nói ra thôi. Anh đang chơi một ván cờ rất lớn. Nếu sau này cô chẳng may phát hiện ra, cô sẽ tha thứ cho anh nếu cô yêu anh. Còn nếu không, hẳn là với tính cách của cô, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô được nữa. Duy Anh vuốt phẳng bản nhạc lại, lẩm bẩm: ‘Nếu là vì một người như em, anh phải nói dối, thì cũng đáng lắm’.
Duy Anh mở laptop ra, viết lên facebook của anh một câu status mới: “Hôm nay cuối cùng tôi đã gặp cô ấy-người sẽ là người yêu tương lai của tôi”