Có những khoảnh khắc, những hành động của cậu, dù nhỏ xíu thôi, đã khiến tớ thấy “rung rinh” thật nhiều…
Đó là khi cậu í ới gọi tớ là… “Cua”. Bề ngoài thì tớ nhặng xị lên mắng cậu vì tội dám gọi tên “cúng cơm” của tớ, nhưng trong lòng thì tớ lại... “rung rinh” lắm đấy. Bởi, chỉ có bố mẹ và em gái - tức là ba người tớ yêu thương và thương yêu tớ nhất là hay gọi như vậy thôi. Thế nên, khi gọi như vậy, nghĩa là cậu cũng nằm trong danh sách “yêu thương nhất” của tớ rồi.
Cậu biết không, tớ đã từng tự ti vô cùng vì “chiếc mũi xấu xí” của mình, lại còn khóc lóc đòi mẹ cho đi… sửa mũi nữa chứ. Thế nhưng, cậu lại thú nhận rằng mỗi lần chiếc mũi của tớ chun lại, cậu lại thấy tớ vô cùng dễ thương và cậu yêu chiếc mũi ấy biết bao nhiêu. Tình yêu ấy đã “lây” sang tớ mất rồi, cảm giác tự ti thì bay hết sạch trơn…
Đó là khi, cậu đưa nhóc Nhím – em gái tớ đi chơi, đi ăn kem cả buổi chiều, hì hục cùng con bé xếp cả nghìn mảnh ghép thành một bức tranh, hay an ủi nhóc vì tuần này không được… phiếu bé ngoan. Tớ đã ghen tỵ biết bao nhiêu khi nhóc nói, nhóc còn quý cậu… hơn cả tớ. Thế nhưng, mỗi lần nghe nhóc khen cậu hết lời trước mặt bố mẹ tớ, tớ lại muốn “phổng mũi” vì tự hào.
Tớ vốn rất sợ… ma, nên mỗi lần đi học thêm về muộn là run lên cầm cập. Cậu biết vậy, lè lưỡi “lêu lêu” tớ là đồ nhát cáy. Tớ mở lời nhờ cậu đưa về, thì cậu tỉnh queo: “Tập đi một mình đi cho quen chứ!”. Ấy vậy mà, một lần vô tình nhìn lại phía sau, thấy cậu lặng lẽ đạp xe theo tớ, đứng ở phía xa xa, nhìn tớ dắt xe vào nhà rồi lại lặng lẽ quay xe đi về. Tớ đã nhận ra, cậu quan tâm, lo lắng cho tớ đến nhường nào…
Đó là khi, cậu giả vờ nói bâng quơ rằng, cậu rất thích con gái… mập mập, tròn tròn, bởi mập thì đáng yêu và dễ thương cực kì. Nhớ lại hồi sáng, tớ vừa mới ỉ ôi, than thở với cậu rằng cái cân lại nhích lên hai vạch khi tớ leo lên. Và cậu mặc kệ, để tớ không phải lăn tăn chuyện béo – gầy, không khổ sở ăn kiêng ngày này qua ngày khác.
Đó là một ngày trời mưa bất chợt, cậu dúi vào tay tớ chiếc áo mưa, tớ lắc đầu: “Tớ không cầm đâu, cậu về bằng gì?”. Cậu trả lời: “Tớ có hai cái mà, hôm nay mang nhầm 2 chiếc.”. Và hôm sau, cậu lại phải nghỉ học vì sốt, cậu ướt hết vì mưa mà…
Cậu chưa bao giờ nói ra những yêu thương ấy bằng lời, nhưng qua những hành động chân thành ấy, tớ vẫn cảm nhận được một cách đầy đủ…
Hạnh phúc và ấm áp lắm!
Đó là khi cậu í ới gọi tớ là… “Cua”. Bề ngoài thì tớ nhặng xị lên mắng cậu vì tội dám gọi tên “cúng cơm” của tớ, nhưng trong lòng thì tớ lại... “rung rinh” lắm đấy. Bởi, chỉ có bố mẹ và em gái - tức là ba người tớ yêu thương và thương yêu tớ nhất là hay gọi như vậy thôi. Thế nên, khi gọi như vậy, nghĩa là cậu cũng nằm trong danh sách “yêu thương nhất” của tớ rồi.
Cậu biết không, tớ đã từng tự ti vô cùng vì “chiếc mũi xấu xí” của mình, lại còn khóc lóc đòi mẹ cho đi… sửa mũi nữa chứ. Thế nhưng, cậu lại thú nhận rằng mỗi lần chiếc mũi của tớ chun lại, cậu lại thấy tớ vô cùng dễ thương và cậu yêu chiếc mũi ấy biết bao nhiêu. Tình yêu ấy đã “lây” sang tớ mất rồi, cảm giác tự ti thì bay hết sạch trơn…
Đó là khi, cậu đưa nhóc Nhím – em gái tớ đi chơi, đi ăn kem cả buổi chiều, hì hục cùng con bé xếp cả nghìn mảnh ghép thành một bức tranh, hay an ủi nhóc vì tuần này không được… phiếu bé ngoan. Tớ đã ghen tỵ biết bao nhiêu khi nhóc nói, nhóc còn quý cậu… hơn cả tớ. Thế nhưng, mỗi lần nghe nhóc khen cậu hết lời trước mặt bố mẹ tớ, tớ lại muốn “phổng mũi” vì tự hào.
Tớ vốn rất sợ… ma, nên mỗi lần đi học thêm về muộn là run lên cầm cập. Cậu biết vậy, lè lưỡi “lêu lêu” tớ là đồ nhát cáy. Tớ mở lời nhờ cậu đưa về, thì cậu tỉnh queo: “Tập đi một mình đi cho quen chứ!”. Ấy vậy mà, một lần vô tình nhìn lại phía sau, thấy cậu lặng lẽ đạp xe theo tớ, đứng ở phía xa xa, nhìn tớ dắt xe vào nhà rồi lại lặng lẽ quay xe đi về. Tớ đã nhận ra, cậu quan tâm, lo lắng cho tớ đến nhường nào…
Đó là khi, cậu giả vờ nói bâng quơ rằng, cậu rất thích con gái… mập mập, tròn tròn, bởi mập thì đáng yêu và dễ thương cực kì. Nhớ lại hồi sáng, tớ vừa mới ỉ ôi, than thở với cậu rằng cái cân lại nhích lên hai vạch khi tớ leo lên. Và cậu mặc kệ, để tớ không phải lăn tăn chuyện béo – gầy, không khổ sở ăn kiêng ngày này qua ngày khác.
Đó là một ngày trời mưa bất chợt, cậu dúi vào tay tớ chiếc áo mưa, tớ lắc đầu: “Tớ không cầm đâu, cậu về bằng gì?”. Cậu trả lời: “Tớ có hai cái mà, hôm nay mang nhầm 2 chiếc.”. Và hôm sau, cậu lại phải nghỉ học vì sốt, cậu ướt hết vì mưa mà…
Cậu chưa bao giờ nói ra những yêu thương ấy bằng lời, nhưng qua những hành động chân thành ấy, tớ vẫn cảm nhận được một cách đầy đủ…
Hạnh phúc và ấm áp lắm!