"Truyền thuyết... chỉ là giả dối thôi, phải không anh?"
Cô có hối hận không? Có.
Cô có nhớ anh không? Có.
Cô có yêu anh không? Có.
Ngay lúc này, cô có chạy đến bên anh không? Không.
Tại sao...
Bốn mắt nhìn nhau... Thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc trong lòng. Anh đứng kia... Cô nơi đây... Cùng trên một con đường... Những hạt nắng mùa thu rớt trên tóc anh, dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, làn môi ấy. Đã bao lâu rồi, anh như chẳng thay đổi, hay vì trong tim cô chưa một lần thôi nghĩ về anh..?
Cô nhớ anh rất nhiều, cô muốn nhìn thấy nụ cười trong suốt ngày xưa, muốn được nghe tiếng anh thì thầm hát, muốn, muốn lắm, muốn đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thở nổi khi sau bao năm, anh đứng kia và nhìn cô.
Gió cuốn tất cả vào quá khứ, vào hư vô...
***
Ba năm trước, cô quen anh vào những ngày cuối hè đầu thu, khi cái nóng còn chưa tan hết mà đôi khi lại nghe hơi lạnh khe khẽ vây quanh. Nhắm mắt lại, không khí chật chội của cái lò gần bốn trăm học sinh vẫn còn đọng trong tâm trí. Ngày đó cuối cấp rồi, không chỉ riêng cô, mà tất cả những đứa lớp 12 đều đã kín lịch học thêm. Học lò quả thật là một cực hình của đời học sinh, chen chúc trong cái phòng mấy chục mét vuông, ngồi chật cứng một bàn tám người, thở còn không nổi đừng nói là cựa quậy, một khi đã rơi đồ là coi như mất, không thể cúi xuống nhặt, đợi đến lúc về thì đứa này chen đứa kia chẳng nhìn thấy đồ mà nhặt. Chỗ ngồi cũng là một vấn đề khá “nóng” ở lò, đứa nào cũng muốn ngồi khoảng bàn 4 bàn 5, vì ngồi bàn đầu thì sợ thầy giáo khó tính hỏi này hỏi nọ rồi nói móc, nói kháy, ngồi bàn cuối lại sợ chẳng nhìn thấy chữ gì, chưa kể trong một bàn cũng còn tranh nhau ngồi trong ngồi ngoài cho... thẳng chỗ quạt trần. Chính vì những nhu cầu rất đỗi bức xúc như thế, mà mới chỉ vào học được 10 phút, cả lò đã chật ních người, đứa nào đến trễ ráng ngồi cuối hoặc đầu, hoặc tệ hơn là lôi ghế nhựa ra giữa lối đi mà ngồi. Ngày ấy, lịch từ 5 đến 7 giờ của cô đã kín nên buộc Linh phải chọn lớp 7 rưỡi đến 9 rưỡi tối ở lò, mặc dù đã chọn bàn gần cuối nhưng đôi khi chạy ca hai cô vẫn bị mất chỗ. Và hôm đó là một ngày như thế...
Không khí trong lò bốc lên mùi ẩm ướt, vì cơn mưa rào bất chợt đổ xuống lũ học trò vừa chạy ca một về. Linh lấy tay khẽ hất tóc mái dính nước mưa để nhìn cho rõ phía trước. Bàn của nó… dãy C… số 9… Một, hai, ba... tám, đủ tám người. Ôi trời, mới 7h15' mà!
- Cậu ơi, trả chỗ tớ! - Linh hẩy nhẹ vai cậu bạn ngồi đầu bàn, cậu ta ngẩng lên, tròn xoe mắt nhìn lại nó, mặt từ trắng trắng chuyển sang hồng hồng, rồi đỏ lự như trái táo chín. Mãi một lúc cậu ta mới lắp bắp lên tiếng:
- Cậu… cậu có vé chứ?
Linh cau mày, lục trong cặp ra tờ "vé lò" được dán ép đàng hoàng, đập cái uỵch trước mặt hắn. Rõ khổ, buổi cuối của tháng rồi mà còn bị mất chỗ.
- Bàn 9 dãy C! – Nó nhếch mũi nói.
- Ờ… ờ… Mình chỉ ngồi tạm để hong khô quần áo thôi. - Cậu bạn lúng túng chỉ lên cái quạt trần ngay phía trên, rồi nhanh chóng dọn sách vở đi ra, nhường chỗ cho nó. Linh lắc nhẹ đầu, trước khi ngồi xuống, nó chợt nhìn thấy cái gì lấp lánh ở tai của cậu bạn.
- Đeo bông tai cơ à, dân chơi nhỉ. - Linh nhún vai, thoáng thấy mái tóc còn bết nước mưa của cậu ta, áo cũng ướt cả rồi.
Bây giờ, dù đã biết sự thật, nhưng đôi khi, cô vẫn cố chấp, cho rằng đó là định mệnh…
***
Lần gặp gỡ thứ hai của Linh với cậu bạn “dân chơi” mọi thứ lại diễn ra hoàn toàn ngược lại, người phải xách cặp nhường chỗ không cậu ta mà là Linh. Chỉ tại cửa hàng hoa chết tiệt ấy.
- Xin lỗi, chỗ này của tớ, cậu trả tớ được không?
Linh ngẩng đầu, đơ mất hai giây, vì ánh đèn tuýp sáng trắng bỗng làm trong suốt một nụ cười.
- Nhanh lên cậu, thầy sắp vào rồi.
Linh "ơ" lên một tiếng, giật mình chỉnh lại con IC trong não. Hôm nay là vé mới, mà nó thì…
- Mới có 7 người mà, cậu cứ ngồi đi, cần gì phải giành chỗ với tớ! - Linh xịu xuống chống chế, gương mặt nóng ran. Tháng này nó chậm chân, mua không kịp vé chỗ cũ, bị đẩy xuống tuốt bàn cuối, mà khổ một nỗi nó bị cận, kính thì đang trong thời gian “bảo hành”. Vậy nên hôm nay nó quyết đến lò thật sớm, cứ ngồi vào bàn cũ, tí nữa mà mấy đứa đúng vé đến, thấy bàn chật rồi cũng sẽ tự động tìm chỗ khác thôi. Đấy là nó hi vọng thế. Nhưng mà hắn…
- Không được, nếu cậu có vé thì hãy ngồi!
Linh cứng lưỡi trước câu nói quá thẳng của “dân chơi”, mặt nó chắc giờ phải đỏ gấp đôi mặt hắn buổi trước rồi ấy chứ. Không còn cách nào khác, nó đành thu vở, cầm cặp lủi thủi bước lùi ra cho hắn chễm chệ vào. Nó đứng nhìn hắn một lúc, nhìn cho thật kĩ, cái bản mặt khó ưa ấy. Trước khi đi, nó còn cố gằn một tiếng:
- Cậu trả thù tớ đúng không?
Linh chắc hắn nghe thấy mà vẫn cố tình bơ nó, cứ chúi chúi tìm sách vở trong cặp. Sẵn bực, đang định bước đi thì bị ai đó kéo giật tay nó lại:
- Thôi, cứ ngồi đây đi.
Linh quay người, nhìn xuống tay mình, thấy tay hắn khẽ giựt giựt áo nó, còn hắn thì vẫn cúi gằm mặt tìm gì đó trong cặp:
- Khỏi, nhỡ lát có người đến thì lại bị đuổi ra nữa à? - Buông một câu lạnh lùng, Linh vùng tay áo khỏi tay hắn, nhưng không được:
- Không có ai đến đâu… - Giọng hắn cứ bé dần đi, chẳng biết có phải vì âm thanh của cái lò đông lúc nhúc này đã nuốt đi tiếng hắn hay vì hắn luôn cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào nó khi nói chuyện nữa. Vành tai hắn đỏ ửng, chiếc bông tai khảm đá xanh ngọc bích bỗng lóe sáng. Càng thêm tức, Linh vùng tay mạnh hơn, ngón tay hắn tuột khỏi áo nó. Hắn ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho nó. Linh nhíu mày. Thầy đã vào. Linh cúi mặt, vội vàng ngồi xuống, cạnh hắn. Hắn mỉm cười, phải, rõ ràng là Linh đã thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Nhưng tại sao? Lần này thì vành tai Linh ửng đỏ. Hắn cười rất đẹp. Nhìn nghiêng bỗng thấy sống mũi hắn cao cao…
***
Anh có kiểu quan tâm rất kì lạ, dễ làm người ta thấy cáu rồi mới nhận được cảm giác ấm áp. Vì anh hay ngại, mà mỗi lần ngại là mặt anh ửng đỏ. Như lần đầu gặp cô hôm đó, đôi khi nghĩ lại cô cứ hay cười một mình. Anh ngây ngô, cô nghĩ vậy. Những cảm xúc cô dành cho anh nhẹ nhàng tựa cơn gió mùa thu năm ấy. Cô thích nhìn thấy nụ cười của anh, nụ cười trong suốt mang cho cô chút cảm xúc bâng quơ. Cô thích giọng hát trầm trầm của anh, thích những âm thanh mà cô tưởng chừng như luôn vây quanh cô mỗi lần anh thì thầm hát cho cô nghe trong cái lò chật chội. Cô thích đôi mắt anh thỉnh thoảng lại xa xăm nhìn buồn về khoảng không nào đó, thích cả những lúc đôi mắt ấy nheo lại theo giọng bông đùa khi anh cố khiến cô cười. Cô thích tất cả… chỉ trừ một điều nơi anh…
- Này, mai cậu đi mua vé tháng mới hả? Mua luôn hộ tớ nhé, tớ có việc, không muốn lại mua phải vé bàn tuốt phía cuối đâu. - Linh khẽ huých tay hắn, vừa che miệng vừa nói, mắt thì luôn dòm chừng ông thầy trên bục giảng. Hắn quay sang nó, vừa cười vừa nói chọc:
- Việc gì mà quan trọng hơn cả việc học thế cô nương?
- Quan trọng, đừng hỏi nhiều. Thế cậu có mua hộ tớ không?
- Rồi, nhưng phải có thù lao gì chớ.
Linh liếc sang lườm hắn một cái, còn hắn thì cứ nhăn nhở cười, bạn bè thế đấy.
- Vậy cậu muốn gì nào? – Linh chun mũi, cúi xuống chép bài.
- Bốn buổi đầu cậu tạm ngồi xuống bàn dưới nhé, bạn tớ lên chỗ cậu ngồi, bốn buổi sau đổi lại như cũ. OK chứ?
- Có việc gì mà phải đổi chỗ như vậy? – Linh trề môi, vẫn cắm cúi chép bài.
- Việc quan trọng, đừng hỏi nhiều. - Hắn lại cười, nhăn nhở. Linh cũng muốn cười theo mà không hiểu sao chỉ có thể khẽ nhếch môi.
Nếu có thể, cô mong hạt cát thời gian sẽ dừng lại vào giây phút ấy, cô sẽ không bao giờ đưa ra lời nhờ vả đó và cũng không đồng ý đề nghị của anh. Lần đầu tiên… cô hối hận… Dù rất muốn, nhưng Linh vẫn không thể không nhìn về hai người ấy, vì họ đang cười rất vui vẻ với nhau ngay bàn phía trên nó. Linh thấy trong lòng cứ gai gai một cảm giác khó chịu nào đó. Lần đầu tiên trong mấy tháng học lò, nó ước thầy vào lớp thật nhanh, lần đầu tiên nó muốn cái không khí im ắng chỉ toàn tiếng sột soạt bút viết trong lò, tất cả chỉ để mong hai người phía trên không cười đùa nữa.
Mai, cô bạn thời cấp 2 của hắn, là người hắn muốn nó đổi chỗ để hắn có thể tiện "bàn việc quan trọng"? Mai gây ấn tượng với bất cứ ai bởi mái tóc ngắn, dày, và hơi nâu, ôm chặt lấy gương mặt bầu bĩnh của cô bạn. Trên gương mặt ấy luôn có một nụ cười rất tươi, tươi như cách hắn vẫn cười với nó. Mai đến, nó bị "đẩy" xuống bàn dưới, trơ, vô duyên, bị cho ra rìa, khỏi những câu chuyện về những thứ mà nó chẳng bao giờ biết, về những người nó sẽ chẳng bao giờ quen. Cảm giác rất khó chịu mỗi lần thấy hắn cười với Mai, với ai hắn cũng nở nụ cười trong suốt ấy à? Linh hậm hực, nhưng lại chẳng có lí do gì để giận, đành nín lặng ngồi buồn, cố gắng không nhìn cảnh mình không muốn thấy.
Nhưng rồi, Linh chợt nhận ra điều nó chưa bao giờ thấy ở hắn. Không nheo lại nhăn nhở, không mông lung xa xăm, mà là dịu dàng, một thoáng dịu dàng hiện lên trong mắt hắn. Chẳng hiểu sao, bỗng dưng Linh thấy mắt mờ mờ cay cay, nước mắt chực muốn rớt khỏi mi. Cố níu tim lại, ngăn không cho dòng cảm xúc tiếp tục quặn lên quặn xuống trong lòng, Linh quay mặt đi. Hắn đang ngắm trộm Mai. Đã không như hi vọng của Linh, kết thúc bốn buổi học, Mai vẫn ngồi cùng bàn với hắn.
- Ừ, tớ đổi vé của Mai cho thằng ngồi cạnh tớ. Vậy cho tiện, hì. – Hắn vừa đưa vé xe cho ông coi xe ở lò vừa quay sang nói với nó.
- Sao? Việc quan trọng chưa xong à?
- Xong rồi, nhưng bạn cũ lâu ngày không gặp, ai mà ngờ tớ với nó vẫn hợp gu như ngày trước, nói chuyện vui phết. Ơ…
Linh dắt xe tiến nhanh hơn về phía trước, nó không muốn nghe thêm nữa, vậy đủ rồi, càng nghe chỉ càng thêm ghét, chẳng lẽ ngồi cạnh nó chán đến thế. Con đường về thấm ướt sương đêm, vắng lặng. Linh nghĩ đến khu vườn nhỏ trước cửa nhà, bỗng thấy lo, trời lạnh thế này... Vuốt nhẹ lên mấy lá non mới mọc, Linh khẽ thở dài, sương lạnh như vầy chẳng biết có sống nổi không. Cây hoa hướng dương giữa đêm, nhỏ bé, lặng lẽ cúi đầu…
Linh thích hoa hướng dương, cây hoa thật cao, vàng óng và luôn hướng về phía mặt trời. Hoa hướng dương là biểu tượng của sự chung thủy, của hi vọng. Hình như, chính những cây hoa nhỏ bé này đã kéo Linh với hắn quen nhau. Lần đầu gặp hắn, nó đến lò trễ vì mải mê ngắm những chậu hướng dương bày trước cửa hàng bán hoa ven đường. Nó ngạc nhiên lắm, tuy là thích, nhưng đây là lần đầu nó được chạm vào cánh hoa hướng dương thực sự, cảm giác được sự mịn màng truyền đến những ngón tay. Đã thích nay càng thích hơn, Linh quyết định phải trồng bằng được những bông hoa mặt trời này. Nó đặt hàng chị chủ quán mang về cho nó một ít hạt giống, nhưng đến ngày hẹn lấy thì chị ta lại nói hàng chưa về đến nơi. Chính vì việc ấy mà nó mua vé lò chậm, mất mất chỗ ngồi cũ, vì hắn. Và cái việc quan trọng mà hồi đầu tháng nó nói phải làm và nhờ hắn mua vé hộ là đến lấy hạt giống, lần này thì nó lấy được, thật sự rất vui, cho đến khi, nó biết ai là người sẽ thế chỗ nó ngồi bên hắn…
***
Cô vẫn nhớ những cây hoa hướng dương ấy, có lẽ bây giờ chúng chỉ còn là những mẩu mùn lẫn trong đất đen. Hoa hướng dương, sống dựa vào ánh sáng mặt trời, luôn hướng về phía mặt trời, như chờ đợi, như cố nuôi chút hi vọng, nhưng khoảng cách đó thật xa, không thể bị lấp đầy bởi tình yêu chung thủy của cây hoa, nó không thể chạm vào mặt trời, vì nó sợ bị thiêu đốt một lần nữa bởi sức nóng ấy. Cô sợ…
Hôm đó, Mai không đi học, Linh có lẽ đã vui vì chuyện ấy, hôm nay sẽ giống như lúc trước, chỉ có nó và hắn. Và quả thật, ngày hôm đó sẽ mãi in trong tâm trí nó. Hắn thì thầm hát cho nó nghe, chỉ riêng nó mà thôi, từng câu chữ... "Nụ cười em yêu đã in vào sâu trong tim không thể xóa…", nụ cười trong suốt của hắn như một điểm sáng trong kí ức nó… "Anh không muốn, muốn, muốn em yêu như vậy đâu…và thật lòng không muốn muốn muốn trái tim ta phải đau…", nó đâu muốn thế, đâu muốn con tim cứ hướng về người không bao giờ nghĩ về nó… "Anh không muốn, muốn, muốn anh phải quên đi một người…", sẽ chẳng bao giờ quên được, nó biết, nhưng vẫn phải cố, đến một lúc nào đó…
- Thế nào, bài tớ mới sáng tác đấy, có được không?
- Ừm. Cảm xúc đâu ra mà viết được hay thế?
- Thoáng qua cho “người ta” thôi. Hì hì.
Linh nhăn mặt. Cười. Nhà hắn có hẳn một phòng thu dành riêng cho hắn, hắn hát hay, lại có khả năng sáng tác, cũng nhiều người hâm mộ lắm. Đặc biệt, hắn còn có thể nhại giọng người khác rất giống, có lần hắn nhại lại thầy lúc ông ấy đang chua ngoa chửi đứa nào đó không chú ý, suýt tí nữa thì bị thầy phát hiện. Biệt tài đó cũng khiến Linh cười nhiều.
- Này, cho cậu... - Linh đặt vội chiếc khăn quàng cổ lên cặp hắn rồi ngó lơ đi chỗ khác. Nó đã mất gần một tuần để đan cho hắn, tại thấy trời đã se lạnh mà hắn thì cứ hay ăn mặc phong phanh.
- Ừ, cho thì tớ xin. Hì. Thế cơ mà vì cái gì thế, chẳng lẽ bỗng dưng tặng quà?
Linh đã lường trước được hắn sẽ hỏi nó như thế nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Thì để cậu nói cho tớ biết M-TP nghĩa là cái gì.
- Hở, nghệ danh thôi mà, có gì đâu. – Hắn cười xòa, vừa quàng thử cái khăn – Trông còn đẹp trai không?
- Gớm, người đẹp vì lụa cơ mà. - Hai đứa cùng cười. Linh thấy ấm ấm trong lòng, ước thời gian cứ đứng yên như thế này mãi mãi. Đầu nó thi thoảng lại vang lên câu hát vừa nãy…
Chiếc khăn len hai màu trắng xám đó giờ cô vẫn còn giữ, có mối đã bị sút mà cô không sao nối lại được, càng cố chỉ càng làm chiếc khăn thêm tã rời. Có những thứ, một khi đã không còn nguyên vẹn sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được. Cô cảm thấy rõ vết nứt đó trong tim, nhưng không sao khiến nó liền lại. Nỗi đau vẫn còn đó…
***
Sinh nhật Linh. Ngày hôm đó, nếu không nhờ có hắn thì thật thảm hại, học từ sáng tới tận tối khuya, vừa mệt vừa đói, lại không được hưởng cái mà lẽ ra Linh phải được hưởng, là cùng thổi nến mừng sinh nhật với bạn bè, hát bài “Happy Birthday” và cắt bánh ga tô. Hắn tặng nó một hộp quà nhỏ, bọc trong túi giấy màu vàng nhạt, có vẽ những bông hoa hướng dương, chẳng biết là tình cờ hay cố ý. Hắn còn hát tặng nó bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Hàn nữa. Ừ, Linh nhớ có lần hắn từng nói hắn thích nghe nhạc Hàn Quốc, thích luôn tiếng Hàn, phát âm rất hay. "Se ngil chu ka ham ni ta, se ngil chu ka ham ni ta...", vừa hát, hắn vừa vẫy vẫy tay trông rất ngộ.
- Tuổi mười bảy vui vẻ nhé! - Hắn chúc nó, nở nụ cười trong suốt.
Linh nhớ mình đã từng vui đến thế nào khi mở hộp quà nhỏ đó và thấy sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh, mặt dây chuyền là bông hoa hướng dương với cánh gắn những viên đá màu vàng trong suốt. Hộp quà còn có một tấm thiệp đính kèm với vỏn vẹn chỉ vài chữ mà khiến cô xúc động nhiều lắm: “Tớ biết cậu thích hoa hướng dương mà!”. Có lẽ cô không nhớ nổi mình đã đứng bao lâu trước gương để ngắm đi ngắm lại chính mình với sợi dây chuyền lóng lánh trên cổ, nhưng cô nhớ tâm trạng hồi hộp muốn anh là người đầu tiên được nhìn thấy cô đeo sợi dây chuyền đó. Cho đến khi, sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt cô…
***
Linh đến lò từ khá sớm, mới chỉ lác đác vài đứa, bàn nó ba đứa đã ngồi rồi, có Mai. Nó đi thẳng tới chỗ, bỏ cặp lên mặt bàn rồi ngồi xuống, thỉnh thoảng lại mủm mỉm cười sau khi chạm nhẹ lên chiếc dây chuyền giấu trong cổ áo. Nó tự hỏi không biết hắn sẽ nói gì khi biết nó trân trọng món quà hắn tặng nó đến thế nào. Vừa lục cặp lấy sách vở, bỗng nó nghe được câu chuyện của mấy đứa cùng bàn mà nhân vật chính là Mai.
- Này, mày đừng nói mày từ chối, lại còn trả lại hộp quà người ta vừa mới tặng đấy nhé!
- Ừ, tao trả, đã không thích thì nhận quà làm gì! – Giọng Mai nghe có vẻ ngậm ngùi, nhưng chẳng hiểu sao Linh chỉ thấy toàn vẻ tự đắc, như thể Mai đang khoe với hai cô bạn kia là mình có nhiều người tán lắm không bằng.
- Thế mày có tò mò hộp quà đựng cái gì không? – Một cô bạn khác hỏi Mai.
- Chả biết, nghe bọn con trai thì thầm với nhau thì hình như là dây chuyền bằng bạc thì phải.
Linh chợt thấy trong lòng nhói lên cảm giác lo sợ, nó tự nhủ, dây chuyền bạc thì thiếu gì…
- Uổng nhỉ, bạc cơ đấy! Chắc phải đẹp lắm! – Cô bạn nào đó chợt thở dài nuối tiếc.
- Mặt dây chuyền hình như là hoa hướng dương. Tao cũng chả để ý, dù sao tao cũng đâu có nhận lời thích cậu ấy.
Hơi thở dồn dập trong lồng ngực Linh, nó đã cố gắng nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng càng lúc trong lòng càng nóng ran lên. Nó chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, nắm lấy thật chặt. Thật sự nó không muốn tin câu chuyện tầm phào kia chút nào…
- Này, thế có phải cậu bạn ngồi cạnh mày đấy hả?
- Ừ, nhưng chuyện lâu rồi, giờ tao với cậu ấy vẫn là bạn tốt, nghe nói cậu ấy cũng đang tán sắp đổ ai đó rồi. Hôm nọ còn hỏi tao tặng quà sinh nhật thì nên tặng gì cơ mà…
Linh cảm thấy mình như đang trôi dần vào khoảng không nào đó vô tận, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm nhận thấy bất cứ gì xung quanh. Tay nó run run, gắng nắm thật chặt mặt dây chuyền, nhưng càng lúc ngọn lửa nào đó càng cháy hừng hực trong lòng nó, giục nó giựt tung chiếc dây bạc ra khỏi cổ. Nó muốn khóc…
"Cạch!", tiếng rơi khô khan của vật gì đó vang lên, rồi "Rắc…", có tiếng vỡ vụn. Linh quay lại nhìn, thấy cặp mắt kính của nó vỡ nát dưới đế giày của người ngồi bên cạnh - Mai. Có lẽ lúc giựt chiếc dây chuyền nó đã lỡ tay làm rơi. Nó nhìn trân trân vào cái kính, thở dồn từng hơi ngắn. Nó thấy tức, thấy ghét...
- Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý, xin…
Mai rối rít xin lỗi nó rồi vội vàng cúi xuống nhặt chiếc kính trơ gọng nhựa. Linh cầm cái gọng lên, ném thẳng vào tường trước sự sững sờ của Mai và hai cô bạn.
- Xin lỗi mà xong à? Làm hỏng đồ người khác mà nói được mỗi câu xin lỗi thôi à? - Linh gào lên, nó mất tự chủ, chẳng biết có phải thực sự mình đang tức giận vì chiếc kính không, hay vì sự căm ghét dành cho Mai vốn đã nén lại từ lâu nay được dịp bùng lên.
- Thì... thì mình…
- Còn nói cái gì nữa, đồ đểu cáng! - Linh chẳng biết nó đang nói gì nữa, chẳng biết cả lò đang ngoái lại nhìn nó và cũng chẳng biết tay mình đã giơ lên từ lúc nào. Nó tát Mai. Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào gương mặt bầu bĩnh của Mai đã bị cản lại:
- Cậu đang làm cái quái gì thế?
Là hắn, nét mặt giận dữ nhìn nó, tay nắm chặt lấy cổ tay nó rồi vung ra phũ phàng. Nó nhìn hắn, đôi mắt đỏ ửng, muốn khóc lắm rồi, nhưng vẫn phải cố ngăn lại. Tim chợt nhói khi nghĩ đến hắn, nghĩ đến món quà hắn tặng nó, cơn tức giận cũng dần hạ bớt, nó tìm lại mình trong nỗi đau, bàn tay nắm sợi dây chuyền cứ cố gắng nắm vào thật chặt, chặt, chặt nhất có thể.
- Cậu ấy đã xin lỗi rồi cơ mà, cậu cần gì phải làm quá nên như thế, nếu cậu thích mình mua trả cậu cả mười cái!
Môi nó run run, chẳng nói được lời nào. Vậy là nó sai, nó sai rồi à? Linh cúi mặt ngồi xuống, gắng nói hai chữ xin lỗi mà cơn nghẹn trong tim như cứ muốn vỡ òa. Nó sai thật rồi.
Buổi học hôm đó diễn ra với không khí thật nặng nề tại bàn 9 dãy C. Linh ngồi im, muốn tìm cảm giác yên lòng khi cặm cụi chép bài mà không thể, trong lòng nó nổi lên nhiều cảm giác lạ lùng, tức giận có, đau có, hối hận có. Nó sai, khi đặt tình yêu vào không đúng chỗ. Hết giờ, học sinh uể oải cố ùa ra thật nhanh khỏi cái lò chật chội gây lên tình trạng tắc nghẽn. Linh bước những bước nặng trịch, trôi theo dòng người, cứ để mặc sự xô đẩy. "Á!" Có người ngã chúi về phía trước, ngay bậc cầu thang gần cửa ra vào. Là Mai, còn người đẩy là nó, chính xác hơn là nó bị những người ở phía dưới đẩy lên, tình cờ Mai lại đi ngay phía trước nó. Nó thấy hắn quay lại, trợn trừng mắt nhìn nó, đẩy vai nó một cái thật mạnh. Nó sững sờ nhìn lại…
- Cậu quá đáng rồi đấy. Cậu đẩy cậu ấy như vậy có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Nhỡ cậu ấy đập đầu vào mấy bậc thang thì sao?
Nó chẳng biết đã nghe thêm được bao nhiêu nữa, chỉ biết mắt nhòa lệ, lệ chảy quanh mặt, tràn qua cả bờ môi. Nó cứ đứng lặng yên nhìn hắn, nghe hắn nói. Tay nó run, ném hết sức sợi dây chuyền vào hắn rồi chạy thật nhanh khỏi nơi đây. Nó cứ khóc, cứ chạy. Đêm thu, đẫm sương. Trăng lững lờ trên bầu trời lấp lánh vài vì sao. Có ai biết nụ hoa hướng dương đã bắt đầu hé nở?...
Đó là kí ức cay đắng nhất anh để lại trong cô, đến bây giờ cô cũng không nhớ rõ mình đã khóc bao lâu sau đó. Cô bỏ học ở lò, đổi sim điện thoại, cố gắng thoát khỏi quá khứ đắng cay. Cô ước mong thời gian có thể trôi thật nhanh để cô quên đi anh, quên đi tình cảm dành cho anh. Cho đến một ngày, khi những cây hoa hướng dương đã cao đến lưng hông, bông hoa nở to vàng óng, ngày ngày ngóng về nơi mặt trời cứ vô tình tỏa nắng trên cao…
Thời gian cứ trôi đi, nhẹ như gió qua, thu đã gần qua, buông khẽ thân mình theo chiếc lá vàng ngoài hiên. Linh vẫn đạp từng vòng xe chầm chậm trên con đường thưa người, gió nhẹ lùa qua cổ nó. Ốm rồi! Nhưng có những thói quen chẳng bỏ được. Khi có tâm trạng nó vẫn thích ăn kem, để cái lạnh làm đóng băng cảm xúc lại. Như thế có lẽ tốt hơn…
- Linh!
Linh guồng chân đạp nhanh hơn, nó không muốn về đến nhà thì kem chảy thành nước hết, lại sắp mưa nữa chứ.
- Đứng lại đã.
Phải nhanh hơn nữa, chạy khỏi cơn mưa rào bất chợt, gần cuối thu hay mưa kiểu ấy lắm. Và…chạy khỏi những cảm xúc đang muốn níu kéo nó trở về quá khứ… Gió lạnh thật đấy, nó lại không quàng khăn, cổ họng cứ nghẹn nghẹn, chỉ muốn ho…
- Khụ khụ…
Chiếc xe đạp của Linh chợt dừng khựng lại, cơn ho khiến nó không kịp chống chân, suýt nữa thì ngã, may mà có ai đó đã giữ nó lại.
- Một lần thôi được không?
Giọng nói trầm trầm ấy… Linh quay lại nhìn hắn, thấy bông tai màu xanh ngọc bích vẫn sáng ánh lên trong bầu trời ảm đạm như ngày nào. Hắn đã gầy đi rồi, đôi mắt cũng trũng sâu buồn hơn. Hắn bỗng cởi chiếc khăn ở cổ, quàng lên cổ nó, đó chính là cái khăn mà nó đã tặng hắn, cái khăn có dòng chữ xám M-TP nghiêng nghiêng nổi trên nền trắng.
- Cẩn thận lại ốm đấy. - Hơi ấm của hắn truyền đến nó, nhưng nó không muốn cảm nhận hơi ấm ấy nữa. Nó vùng tay khỏi hắn, bước đi, bỏ mặc cả chiếc xe nằm im trên nền đất, mấy cây kem ốc quế lăn lóc giữa đường.
- Dừng lại nghe tớ nói đã. Linh! - Hắn chạy theo nó, kéo tay áo nó, nhưng nó cứ đi. Gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn, mây đen cũng theo gió chạy đến che kín bầu trời. Sắp mưa rồi.
- Tớ xin lỗi về chuyện hôm ở lò, chỉ tại thấy Mai bị như vậy tớ không kịp nghĩ gì nữa…
Linh vùng tay mạnh hơn, quay lại đối diện với hắn, cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng. Mưa rơi, lác đác vài hạt, rồi lớn dần, từng hạt mưa trượt trên tóc nó. Nước mắt theo từng câu nói hòa với mưa:
- Vì Mai phải không, tất cả là vì Mai phải không? Cậu đâu nghĩ gì cho tôi, cậu đâu để ý đến cảm xúc của tôi, đến quà sinh nhật cậu tặng tôi cũng là đồ thừa Mai không nhận cậu vứt lại cho tôi phải không? Đừng có cố tình làm những điều như thế. Tôi không muốn nhìn thấy cậu một lần nào nữa. Cút đi, đừng có đến gặp tôi nữa…
Linh gào từng tiếng nghẹn ngào trong màn nước mắt, trong màn mưa trắng xóa không gian. Nó thấy hắn sững sờ khi nghe đến sợi dây chuyền. Nó cứ ngỡ đã nguôi ngoai phần nào nhưng, gặp lại hắn nỗi đau và những cảm xúc vẫn trào về vẹn nguyên như ngày xưa. Nó bước tiếp về phía trước, mưa rơi xối xả đập vào cơ thể buốt rát, mưa rơi đập vào mắt cay cay. Nước mắt ấm mà nước mưa thật lạnh.
Hắn vẫn chạy theo Linh, nhưng không nói gì, hắn lấy cặp che mưa cho nó, một lần nữa Linh lại cảm nhận được hơi ấm ấy kề bên. Nhưng nó hất cặp của hắn ra, nó sợ… Cặp hắn ướt sũng nằm ngập trong nước mưa trên đường. Hắn vẫn đi theo nó, lần này hắn cởi chiếc áo trắng ra làm mái che cho nó. Nó lặng lẽ dừng lại, nhìn lên chiếc áo đó, rồi nhìn hắn, nhìn thân hình gầy gầy, nhìn gương mặt hắn đẫm nước mưa, nhìn mái tóc hắn ướt nhẹp. Nước mắt lại tuôn rơi. Tay hắn run run, cố giữ chiếc áo mỏng manh. Nó nhìn đôi mắt ấy lần cuối, đôi mắt buồn rười rượi đang nhìn nó ấy, rồi thật nhanh gạt chiếc áo đi. Nó vụt chạy, nhưng hắn bắt được tay nó, kéo vào lòng và ôm ghì lấy thật chặt. Hơi ấm trên người hắn tỏa vào người nó… Nó cố hết sức đẩy hắn thật mạnh…
Hình ảnh cuối cùng… Không hiểu sao, nó chỉ mong nhìn thấy nụ cười trong suốt ấy, lần cuối cùng….
"Kít!!!"
Âm thanh chói tai ấy thỉnh thoảng vẫn vang lên trong tâm trí cô, cả tiếng mưa rơi nện lộp độp trên mặt đường. Chiếc xe ô tô đó có lẽ là định mệnh đưa cô rời xa anh mãi mãi. Cô vẫn nhớ cảm giác nằm im trên mặt đường ướt lạnh, ngửi thấy mùi máu chảy lênh láng, nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của anh vội chạy đến. Trước khi nhắm mắt cô đã ước được nhìn thấy nụ cười trong suốt của anh một lần nữa….
***
Linh từ từ mở mắt, khung cảnh xung quanh đen kịt, trời đã tối rồi à. Mùi thuốc sát trùng phảng phát khiến nó phải nhăn mũi khó chịu. Nó khẽ cựa quậy định ngồi dậy nhưng thấy toàn thân đau nhức, phải cố lắm nó mới ngồi tựa được vào thành giường. Ngồi một lúc, nó bắt đầu thấy bực bội vì bóng tối, không biết ai đã tắt hết đèn đi nữa. Cố nhích từng chút, nó đưa hai chân xuống đất, định đi tìm công tắc bật đèn, nhưng chỉ vừa dụng lực một chút thì cơn đau nhói đã ồ ạt kéo đến từ chân phải khiến nó quỵ gối gục ngã. Toàn thân đau nhức, nó khẽ kêu lên, không thể đứng dậy nữa. Có tiếng mở cửa, tiếng bước chận chạy đến chỗ nó.
- Linh! Con tỉnh dậy rồi hả con? - Tiếng mẹ nó run run, bà dìu tay nó đứng dậy. Linh thở ra nặng nhọc đáp lại mẹ:
- Vâng, con mới tỉnh. Bật đèn lên đi mẹ, ai tắt hết đi vậy?
- Linh… - Mẹ nghẹn tiếng gọi tên nó rồi bật khóc. Nó không hiểu:
- Sao vậy hả mẹ, có gì từ từ đã, bật đèn cho con nhìn một cái đi, chân con đau quá!
Mẹ vẫn khóc, không trả lời nó, càng khiến nó cảm thấy có gì đó không đúng.
- Mẹ, đừng làm con sợ nữa.
Mẹ nó đã cố gắng không khóc, bà từ từ đặt nó ngồi lên giường. Bà cầm tay nó, đặt lên cạnh giường.
- Con cảm nhận đi, có thấy gì không?
Linh nhăn trán không hiểu, nhưng rồi dần dần nó đã biết. Có hơi ấm mơn man trên tay nó, hơi ấm dịu nhẹ của nắng mùa thu... Trong khoảnh khắc, dường như mọi cảm giác của Linh đều biến mất, nó lọt tõm vào hố sâu thăm thẳm, màu đen trải dài vô tận. Nó mù rồi. Chứ không phải thì tại sao với nó bây giờ màu của nắng lại màu đen! Nó mù rồi, mù rồi…
Đến bây giờ cô vẫn nghĩ đó chỉ là một đêm kéo dài mà thôi, hay là một ngày có duy nhất một màu, khái niệm bị mù dường như xa xăm và dành cho ai đó chứ không phải là cô và không phải lúc đó. Cô đã bị ô tô đâm khi cố gắng tránh mặt anh, tai nạn khiến cô bị gãy chân phải và bị mù tạm thời. Bác sĩ nói do chấn động mạnh làm máu tụ chèn vào dây thần kinh thị giác khiến cô không thể nhìn thấy gì trong một thời gian, đợi đến khi máu tụ tan hết cô sẽ lại được thấy ánh sáng. Nhưng, “một thời gian” ấy là cho đến khi nào, năm ấy còn có kì thi đại học đang chờ cô phía trước, vậy mà… Cô đã phải từ bỏ ước mơ, tương lai sụp đổ cùng màn đen tưởng vô tận. Giờ nghĩ lại, không biết cô có vượt qua nổi cú sốc ấy không khi không có người thầy tập phục hồi chức năng bên cô. Thầy là một người ít nói, luôn dìu dắt cô, làm lòng cô yên bình trở lại…
- Thầy có thể dẫn em đến một nơi được không?
- Nơi nào?
- Đồi hoa mặt trời. Được không thầy?
- Đến khi em có thể bước được năm bước mà không cần dùng nạng thầy sẽ dẫn em đi.
- Thầy hứa rồi nhé!
- Ừ.
Đó là một lời hứa, là nghị lực giúp Linh vượt qua những đau đớn để tập đi. Trong bóng tối trùng trùng vây quanh, Linh phải cố hết sức để đặt từng bước chân xuống đất. Linh không thể biết phía trước có gì, không biết được trên đường nó đi có gì đó chắn ngang không, nhưng nó không bao giờ sợ hãi, vì nó biết, chỉ cần cố gắng bước thì sẽ có thầy đứng đó đợi nó. Thầy luôn đứng cạnh bên nó, chỉ dẫn từng bước cho nó, giúp nó quên đi những nỗi đau hằng đêm thường tìm về giày vò nó. Những đêm chìm trong tĩnh lặng, căn phòng trống vắng, chỉ mình Linh ngồi bó gối trên giường, đưa cặp mắt mù về nơi kí ức. Thu qua rồi, đông mới chớm sang, lạnh còn chưa rõ nhưng nắng thì đã không còn ấm như mùa thu nữa. Bóng tối không mang đến hình ảnh của hiện tại mà chỉ kéo quá khứ về gần Linh hơn. Mọi thứ về hắn vẫn còn in thật rõ trong tâm trí nó, đến nỗi chẳng cần tưởng tượng nó cũng thấy được nụ cười trong suốt của hắn. Những kỉ niệm đầy tiếng cười bên hắn trôi nhanh qua hằng đêm rồi cuối cùng đọng lại kí ức cay đắng. Có đôi lần Linh đã tự hỏi không biết hắn có bao giờ dành một góc nào đó trong tim cho nó không, chắc là có, vì thế nên hắn mới hát cho nó nghe, tặng quà sinh nhật cho nó, nhưng cũng có thể là chẳng hề có một chút, hắn vốn thích hát mà, quà sinh nhật cũng chỉ là cái lệ, chưa kể dây chuyền đó vốn từ đầu không phải dành cho nó. Và, từ sau tai nạn, hắn chưa một lần đến thăm nó…
Anh chưa một lần thực sự đến thăm cô, dù dối lòng thật nhiều nhưng trong tim cô luôn mong anh đến và hỏi cô chỉ một câu đơn giản: “Em vẫn khỏe chứ?”. Cô mong mỏi, con tim vẫn nghĩ về anh, như bông hoa hương dương luôn hướng về phía mặt trời. Những cây hướng dương cô trồng đã bị vùi dưới đất trong ngày mưa rơi hôm ấy rồi…
***
- Nào, cố lên Linh, em làm được mà, ba bước nữa thôi… cố lên!
Linh cắn chặt răng vì đau, hai chân nó muốn rủn ra, rời thành từng khúc, nhưng nó vẫn phải cố, sắp được rồi.
- Hai bước nữa… cố lên em… một bước nữa thôi…
Linh khuỵu vào vòng tay thầy khi bước đến bước cuối cùng, nó cười mà nước mắt ứa ra vì đau, môi tái nhợt cả đi:
- Ngày mai mình đi được không thầy?
- Ừ, ngày mai… - Giọng thầy nghèn nghẹn, trong thoáng chốc khi thầy dìu nó đứng dậy, một cảm giác sắc cạnh sượt qua tay nó…
Cô vẫn còn hay đến ngọn đồi đó, ngọn đồi tràn ngập một màu vàng óng của những bông hoa hướng dương, có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa, hương thơm cuốn quanh người dịu nhẹ. Tại ngọn đồi ấy…
- Linh, vì sao em lại muốn đến đây?
- Vì em thích hoa hướng dương.
- Tại sao?
- Bông hoa ấy giống em, luôn dõi theo mặt trời, muốn tiến tới gần hơn, nhưng lại sợ tổn thương một lần nữa…
- Vậy em có nghĩ tại sao mặt trời cứ ngày ngày đi qua phía trên những đóa hoa không?
Linh nín lặng, chưa bao giờ nó nghĩ đến điều đó. Phải rồi, vì sao mặt trời lại cứ đi ngang cây hoa, phải chăng mặt trời cũng ngóng nhìn cây hoa, ngày ngày muốn nhìn thấy cây hoa?
- Và em có khi nào nghĩ mặt trời cũng muốn xuống bên hoa không?
Mặt trời muốn xuống bên hoa, nhưng không thể. Vì sao? Vì những lỗi lầm đã đốt cháy khoảng cách giữa cây hoa và mặt trời, mặt trời cũng sợ làm tổn thương bông hoa bé nhỏ một lần nữa… Có khi nào có điều đó không?… Linh ngồi im trên chiếc xe lăn, thầy giáo đứng sau nó, hai người hai ý nghĩ, hướng về hai phía khác nhau. Gió đông cuốn theo hương hoa mặt trời…
***
Sau ngày đó không lâu, cô dần lấy lại được thị lực, chân cũng đã gần bình phục. Quãng ngày sống trong tăm tối không còn nữa, nhưng cô cần phải bắt đầu lại từ đầu, và cô quyết định chuyển chỗ ở để làm lại những gì đã mất. Chỉ một điều cô vẫn luôn tiếc nuối, là không được gặp mặt và cảm ơn người thầy giáo đã giúp cô rất nhiều, ngày cô nhìn lại được cũng là ngày thầy phải tiếp nhận một bệnh nhân khác tận trong Nam. Chiều hôm cô ra đi, trời cũng mưa, cơn mưa còn lại cuối cùng của mùa thu năm ấy…
Linh đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính xe ô tô, hai hàng cây bên đường như đang chạy lùi lại, đuổi theo những chiếc lá khô bị gió cuốn bay. Nó đã ở đây mười mấy năm, giờ phải ra đi, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bỗng có chút sợ hãi. Nó đang cố ghi nhớ những gì thân thuộc mà hàng ngày nó vẫn nhìn thấy, để khi rời xa rồi vẫn còn gì đó để nghĩ về. Mưa rơi thưa thớt mà nặng hạt, kéo theo cả cái lạnh chớm đông , từng hạt mưa vỡ òa trên ô cửa kính. Trong chiếc xe khách tiếng nhạc vẫn vang lên, chương trình âm nhạc hình như ngày càng được nhiều người xem, nhất là giới trẻ. Linh vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài. Mưa, nhạc và anh…"Người đau là anh mãi, niềm đau này nhận hết trong tim yếu mềm…", Linh thấy người con trai ấy, từ xa nó đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc… "Mình anh cùng với gió, ôm chặt lại hết bao nhiêu kỉ niệm, theo ngàn cơn mưa biết anh đi về đâu…" Chiếc xe ngày càng tiến đến gần trạm đón khách hơn, và cậu ấy cũng ngày càng gần hơn. Linh thấy ánh mắt buồn nhìn xa xăm quen thuộc, thấy bông tai màu xanh ngọc bích ánh lên màu mưa… "Liệu có chắc em yêu quay về, cầm tay anh nghẹn ngào nói yêu, xin hãy yêu anh, bên anh được không? Người đâu biết nước mắt nghẹn ngào, bàn tay anh xóa hết kỉ niệm, mưa vẫn rơi nơi đây mình anh, cầm một bông hoa, nhớ em…" Là loài hoa đó, loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy, tượng trưng cho sự ngóng đợi, loài hoa mặt trời… Anh đứng lặng yên, cầm cây hoa hướng dương, đứng nghiêng nghiêng theo chiều gió. Giọng hát đang ngân nga trên tivi. Chất giọng trầm trầm, còn ai khác ngoài anh? Vậy là anh đã thực hiện được ước mơ rồi… Còn Linh, Linh phải rời bỏ anh để tìm lại giấc mơ của mình mà chính anh đã từng xé nát…
Xe khách dừng, Linh vẫn ngồi im, nhìn thẳng vào mắt người con trai đã từng khiến tim nó đập loạn nhịp vì một nụ cười trong suốt. Hai ánh mắt buồn gặp nhau, không một lời nói. Xe chuyển bánh… Linh dần rời xa… Người con trai vẫn đứng đó lặng lẽ. Ngày hôm đó, cô đã quyết định dứt khoát quên hết quá khứ để rời bỏ khỏi nơi đây, rời xa anh. Cô biết, anh đã đứng đó chờ cô, cầm cây hoa mặt trời để xin được tha thứ. Nhưng cô không thể, anh là nỗi đau trong tim cô. Cái nhìn cuối cùng ấy dành cho anh, là cái nhìn vĩnh biệt...
***
Thời gian cứ lặng lẽ dần trôi, bốn mùa thu đã đi qua, cô cứ ngỡ tưởng sẽ không bao giờ còn được trông thấy nụ cười trong suốt của anh nữa, vậy mà giờ đây, bốn mắt nhìn nhau... Thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc trong lòng. Anh đứng kia... Cô nơi đây... Cùng trên một con đường. Những hạt nắng mùa thu rớt trên tóc anh, dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, làn môi ấy... Đã bao lâu rồi, anh như chẳng thay đổi, hay vì trong tim cô chưa một lần thôi nghĩ về anh? Cô nhớ anh rất nhiều, cô muốn nhìn thấy nụ cười trong suốt ngày xưa, muốn được nghe tiếng anh thì thầm hát, muốn, muốn lắm, muốn đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thở nổi khi sau bao năm, anh đứng kia và nhìn cô... Vào giây phút này, cô phải làm sao, phải cười thật tươi lướt qua mặt anh, hay đưa ánh mắt u buồn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, hay rưng rưng lệ chạy đến và ôm chầm lấy anh? Trong lòng cô rối bời ngàn cảm xúc… Sau bốn năm, liệu vết thương khi xưa có còn không?…
Rồi cô bước đi, mắt đã không còn nhìn anh nữa… Cô lặng lẽ vụt qua... Có một sự thật cô biết, người thầy đã từng dạy phục hồi chức năng khi xưa cho cô chính là anh. Anh có thể nhại giọng, đóng giả làm bất cứ một ai, nhưng anh không thể khiến hơi ấm nơi anh đổi thay, hơi ấm thân quen ấy, cô làm sao quên. Nhưng cô sợ khi sự thật bị lộ ra, cô phải đối mặt với nỗi đau anh gây ra cho cô, thà cứ dối lòng rằng con người phía trước là một kẻ xa lạ chứ không phải là anh thì có lẽ cô sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Chắc chỉ tại vì thấy có lỗi với cô nên anh mới ở lại bên cô, mà cô thì không cần thứ tình cảm thương hại đó. Có lẽ cô và anh mãi mãi chỉ dừng lại ở những kẻ xa lạ đi ngang con đường của nhau.
Giờ cô mới hiểu yêu là gì, chỉ một chữ thôi. Yêu là đau...
Anh nhìn cô lặng lẽ bước qua, bỗng muốn níu tay cô lại mà trong lòng lại sợ cô sẽ vùng khỏi tay anh như bốn năm về trước, để rồi lại làm cô tổn thương lần thứ hai. Làn hương trên tóc cô vẫn còn vương vấn lại nơi đây, như ngày xưa... Anh quen cô hoàn toàn không phải tình cờ, là một đứa bạn đã giới thiệu cô với anh và có ý muốn anh đến bên cô để quên đi lời tỏ tình đầu đời bị từ chối. Mối tình ấy là Mai, đúng, Mai mới là người đầu tiên anh thích, cho đến lúc gặp cô, anh vẫn còn thích Mai nhiều lắm. Kế hoạch làm quen với cô được bày ra vụng về, anh sẽ cố ý ngồi nhầm chỗ của cô vào buổi học lò cuối cùng của tháng, rồi ngay buổi sau sẽ mua hai vé để cô bị mất chỗ, đến lúc đó anh sẽ mở lời với cô. Kế hoạch diễn ra thật hoàn hảo, anh nhanh chóng lấy được niềm tin nơi cô, và cũng chẳng biết từ khi nào, ngồi bên cô, trong lòng anh thấy thật nhẹ nhàng, anh có thể thoải mái cười đùa, thoải mái thì thầm hát cho cô nghe, anh thích mùi hương vương trên tóc cô, thích nụ cười tươi lộ ra hai chiếc răng thỏ của cô. Tình cảm dành cho cô cứ lớn dần lên, nhưng dường như chưa thể nào lấp đi hình ảnh của Mai trong tim anh. Chính vì thế mà ngay khi biết tin Mai sẽ đến lò học, anh đã đề nghị đổi vé của Mai cho cô. Có lẽ đó là sai lầm đầu tiên của anh, anh đã không biết những ánh mắt buồn của cô nhìn anh, cứ vô tình cười đùa với Mai dù biết Mai sẽ chẳng bao giờ thích mình.
Sai lầm thứ hai là món quà sinh nhật anh tặng cô, anh cứ ngỡ cô sẽ không thể nào biết được đó là món quà anh bị Mai từ chối, vậy mà tối hôm đó, cô đã ném thẳng sợi dây chuyền vào anh. Đó đúng là món quà đã được tặng rồi, nhưng anh không cách nào kiếm được món quà khác thật đặc biệt dành cho cô, vì chiếc dây chuyền mặt hoa hướng dương ấy là duy nhất trên đời này, mà cô thì rất thích hoa mặt trời. Anh đã không nghĩ đến cảm giác của cô khi biết sự thật. Sai lầm thứ ba của anh là chỉ nhìn nhận sự việc khi đứng bên cạnh Mai, còn với cô, anh chưa từng thông cảm. Chỉ cần nhìn cô giơ tay chuẩn bị tát Mai anh đã nổi giận, và mới chỉ biết cô đẩy ngã Mai mà không thèm xem nguyên nhân anh đã phũ phàng đẩy lại cô như hai kẻ xa lạ. Vào cái giây phút cô ném dây chuyền vào anh rồi vụt chạy đi, anh mới chợt nhận ra những sai lầm đó của mình, nhưng rồi cũng không kịp để sửa lỗi, cô đã bỏ lại anh, không chút tin tức. Anh muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng rồi lại bước vào lầm lỗi lần thứ tư, một lỗi lầm không thể nào được tha thứ. Anh đã quá ích kỉ, chỉ muốn giữ cô lại bên mình mà không hề biết cô cần có thời gian để quên đi những vết thương cũ anh gây nên cho cô. Anh vô tình chạm vào vết thương ấy, làm nỗi đau của cô một lần nữa thêm xót, khiến cô càng muốn rời xa anh, để rồi cuối cùng, tai nạn đó đã cướp đi ước mơ của cô…
Khi nhìn thấy cô nằm im trên nền đất ướt đẫm nước mưa, chìm trong vũng máu, anh mới hiểu hết cảm giác lo sợ cực độ là như thế nào, thà cứ là anh nằm đó còn hơn, thà anh chết đi còn hơn phải sống mà chịu cảm giác tội lỗi vì chính mình đã giết chết một nửa của đời mình. Ngồi trong phòng chờ bệnh viện, từng giây trôi qua là từng giây tiếng tim anh đập nghẹn ngào hối hận, lúc ấy anh mới biết mình đã yêu cô nhiều đền mức nào. Anh sợ một ngày không còn thấy cô trên đời này. Tận đến khi bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy hiểm niềm hạnh phúc mới vỡ òa trong anh, anh vội vàng vào thăm cô, nhưng rồi lại càng thêm đau hơn khi nhìn thấy cô lúc đó. Anh đã đứng trước mặt cô thật lâu mà cô không hề hay biết, nhìn đôi mắt vô hồn cô thả vào khoảng không mà anh không thể kìm lại được dòng nước mắt trào ra. Giọt nước mắt lặng thầm ấy, rơi ngay trước mặt cô, mà cô đâu hay biết, là anh đã phá hủy tương lai của cô, là anh sai, anh sai thật nhiều rồi… Anh đã phải quỳ gối cả một ngày đêm trước cửa nhà cô để mong bố mẹ cô cho phép anh làm người hướng dẫn phục hồi chức năng cho cô, không phải để mong được tha thứ, mà chỉ mong ở bên cạnh cô những giờ phút cuối cùng. Khi mắt cô sáng lại, anh sẽ phải đi. Ở bên cô, nhìn từng cố gắng đầy đau đớn của cô, lúc ấy anh mới biết, cô sẽ mãi không bao giờ thuộc về anh, không phải cứ yêu nhau là sẽ đến được với nhau, vì đã có quá nhiều lỗi lầm chia cách. Anh cảm thấy đau, tận đáy lòng cảm thấy rất đau…
Anh đã viết một bài hát cho cô - “Anh muốn tin”, là niềm tin, niềm hi vọng một ngày nào đó anh được cô tha thứ và sẽ quay về bên anh. Bài hát ấy anh viết trong nước mắt. Ngày cô rời khỏi nơi đây mãi mãi, anh đã nuôi một tia hi vọng níu kéo cô ở lại, để rồi ngắt một cây hoa mặt trời đứng đợi cô. Cây hoa hướng dương ấy chính là cây hoa mà cô đã trồng trước đó, cây hoa còn lại duy nhất sau ngày mưa đầy nước mắt. Anh hi vọng khi nhìn thấy anh, thấy cây hoa đó cô sẽ suy nghĩ lại, nhưng kết quả, anh chỉ thấy ánh mắt buồn hững hờ của cô, có lẽ cô đã muốn quên anh, muốn đi thật xa rời bỏ anh mãi mãi… Anh không thể giữ cô lại được nữa…
Anh ngỡ tưởng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại cô, vậy mà hôm nay, cô đã đứng trước mặt anh, rồi lặng lẽ lướt qua anh. Anh thật sự muốn níu lấy cô, nhưng lại sợ làm cô tổn thương, như mặt trời sợ sẽ thiêu cháy bông hoa bé nhỏ. Anh không muốn tình yêu bước qua như vậy, nhưng chẳng thể nào… Vì, yêu là đau…
Hai con người đó đã đi ngang cuộc đời nhau, để lại cho nhau nhiều nụ cười những cũng thật lắm đắng cay. Ai mà biết được, đâu phải yêu là đến được với nhau. Yêu, là phải biết trước đớn đau…
Cô dừng bước, chầm chậm quay gót. Bóng anh lẫn vào trong dòng người đằng xa, nhưng thứ ánh sáng mà anh tỏa ra vần còn đó, bập bềnh trôi. Cô bước theo. Chợt nhận ra rằng, cây hoa mặt trời thà bị thiêu cháy đến chết để hưởng hạnh phúc bên cạnh mặt trời, còn hơn sống cuộc đời héo mòn không ánh nắng...
Cô có hối hận không? Có.
Cô có nhớ anh không? Có.
Cô có yêu anh không? Có.
Ngay lúc này, cô có chạy đến bên anh không? Không.
Tại sao...
Bốn mắt nhìn nhau... Thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc trong lòng. Anh đứng kia... Cô nơi đây... Cùng trên một con đường... Những hạt nắng mùa thu rớt trên tóc anh, dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, làn môi ấy. Đã bao lâu rồi, anh như chẳng thay đổi, hay vì trong tim cô chưa một lần thôi nghĩ về anh..?
Cô nhớ anh rất nhiều, cô muốn nhìn thấy nụ cười trong suốt ngày xưa, muốn được nghe tiếng anh thì thầm hát, muốn, muốn lắm, muốn đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thở nổi khi sau bao năm, anh đứng kia và nhìn cô.
Gió cuốn tất cả vào quá khứ, vào hư vô...
***
Ba năm trước, cô quen anh vào những ngày cuối hè đầu thu, khi cái nóng còn chưa tan hết mà đôi khi lại nghe hơi lạnh khe khẽ vây quanh. Nhắm mắt lại, không khí chật chội của cái lò gần bốn trăm học sinh vẫn còn đọng trong tâm trí. Ngày đó cuối cấp rồi, không chỉ riêng cô, mà tất cả những đứa lớp 12 đều đã kín lịch học thêm. Học lò quả thật là một cực hình của đời học sinh, chen chúc trong cái phòng mấy chục mét vuông, ngồi chật cứng một bàn tám người, thở còn không nổi đừng nói là cựa quậy, một khi đã rơi đồ là coi như mất, không thể cúi xuống nhặt, đợi đến lúc về thì đứa này chen đứa kia chẳng nhìn thấy đồ mà nhặt. Chỗ ngồi cũng là một vấn đề khá “nóng” ở lò, đứa nào cũng muốn ngồi khoảng bàn 4 bàn 5, vì ngồi bàn đầu thì sợ thầy giáo khó tính hỏi này hỏi nọ rồi nói móc, nói kháy, ngồi bàn cuối lại sợ chẳng nhìn thấy chữ gì, chưa kể trong một bàn cũng còn tranh nhau ngồi trong ngồi ngoài cho... thẳng chỗ quạt trần. Chính vì những nhu cầu rất đỗi bức xúc như thế, mà mới chỉ vào học được 10 phút, cả lò đã chật ních người, đứa nào đến trễ ráng ngồi cuối hoặc đầu, hoặc tệ hơn là lôi ghế nhựa ra giữa lối đi mà ngồi. Ngày ấy, lịch từ 5 đến 7 giờ của cô đã kín nên buộc Linh phải chọn lớp 7 rưỡi đến 9 rưỡi tối ở lò, mặc dù đã chọn bàn gần cuối nhưng đôi khi chạy ca hai cô vẫn bị mất chỗ. Và hôm đó là một ngày như thế...
Không khí trong lò bốc lên mùi ẩm ướt, vì cơn mưa rào bất chợt đổ xuống lũ học trò vừa chạy ca một về. Linh lấy tay khẽ hất tóc mái dính nước mưa để nhìn cho rõ phía trước. Bàn của nó… dãy C… số 9… Một, hai, ba... tám, đủ tám người. Ôi trời, mới 7h15' mà!
- Cậu ơi, trả chỗ tớ! - Linh hẩy nhẹ vai cậu bạn ngồi đầu bàn, cậu ta ngẩng lên, tròn xoe mắt nhìn lại nó, mặt từ trắng trắng chuyển sang hồng hồng, rồi đỏ lự như trái táo chín. Mãi một lúc cậu ta mới lắp bắp lên tiếng:
- Cậu… cậu có vé chứ?
Linh cau mày, lục trong cặp ra tờ "vé lò" được dán ép đàng hoàng, đập cái uỵch trước mặt hắn. Rõ khổ, buổi cuối của tháng rồi mà còn bị mất chỗ.
- Bàn 9 dãy C! – Nó nhếch mũi nói.
- Ờ… ờ… Mình chỉ ngồi tạm để hong khô quần áo thôi. - Cậu bạn lúng túng chỉ lên cái quạt trần ngay phía trên, rồi nhanh chóng dọn sách vở đi ra, nhường chỗ cho nó. Linh lắc nhẹ đầu, trước khi ngồi xuống, nó chợt nhìn thấy cái gì lấp lánh ở tai của cậu bạn.
- Đeo bông tai cơ à, dân chơi nhỉ. - Linh nhún vai, thoáng thấy mái tóc còn bết nước mưa của cậu ta, áo cũng ướt cả rồi.
Bây giờ, dù đã biết sự thật, nhưng đôi khi, cô vẫn cố chấp, cho rằng đó là định mệnh…
***
Lần gặp gỡ thứ hai của Linh với cậu bạn “dân chơi” mọi thứ lại diễn ra hoàn toàn ngược lại, người phải xách cặp nhường chỗ không cậu ta mà là Linh. Chỉ tại cửa hàng hoa chết tiệt ấy.
- Xin lỗi, chỗ này của tớ, cậu trả tớ được không?
Linh ngẩng đầu, đơ mất hai giây, vì ánh đèn tuýp sáng trắng bỗng làm trong suốt một nụ cười.
- Nhanh lên cậu, thầy sắp vào rồi.
Linh "ơ" lên một tiếng, giật mình chỉnh lại con IC trong não. Hôm nay là vé mới, mà nó thì…
- Mới có 7 người mà, cậu cứ ngồi đi, cần gì phải giành chỗ với tớ! - Linh xịu xuống chống chế, gương mặt nóng ran. Tháng này nó chậm chân, mua không kịp vé chỗ cũ, bị đẩy xuống tuốt bàn cuối, mà khổ một nỗi nó bị cận, kính thì đang trong thời gian “bảo hành”. Vậy nên hôm nay nó quyết đến lò thật sớm, cứ ngồi vào bàn cũ, tí nữa mà mấy đứa đúng vé đến, thấy bàn chật rồi cũng sẽ tự động tìm chỗ khác thôi. Đấy là nó hi vọng thế. Nhưng mà hắn…
- Không được, nếu cậu có vé thì hãy ngồi!
Linh cứng lưỡi trước câu nói quá thẳng của “dân chơi”, mặt nó chắc giờ phải đỏ gấp đôi mặt hắn buổi trước rồi ấy chứ. Không còn cách nào khác, nó đành thu vở, cầm cặp lủi thủi bước lùi ra cho hắn chễm chệ vào. Nó đứng nhìn hắn một lúc, nhìn cho thật kĩ, cái bản mặt khó ưa ấy. Trước khi đi, nó còn cố gằn một tiếng:
- Cậu trả thù tớ đúng không?
Linh chắc hắn nghe thấy mà vẫn cố tình bơ nó, cứ chúi chúi tìm sách vở trong cặp. Sẵn bực, đang định bước đi thì bị ai đó kéo giật tay nó lại:
- Thôi, cứ ngồi đây đi.
Linh quay người, nhìn xuống tay mình, thấy tay hắn khẽ giựt giựt áo nó, còn hắn thì vẫn cúi gằm mặt tìm gì đó trong cặp:
- Khỏi, nhỡ lát có người đến thì lại bị đuổi ra nữa à? - Buông một câu lạnh lùng, Linh vùng tay áo khỏi tay hắn, nhưng không được:
- Không có ai đến đâu… - Giọng hắn cứ bé dần đi, chẳng biết có phải vì âm thanh của cái lò đông lúc nhúc này đã nuốt đi tiếng hắn hay vì hắn luôn cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào nó khi nói chuyện nữa. Vành tai hắn đỏ ửng, chiếc bông tai khảm đá xanh ngọc bích bỗng lóe sáng. Càng thêm tức, Linh vùng tay mạnh hơn, ngón tay hắn tuột khỏi áo nó. Hắn ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho nó. Linh nhíu mày. Thầy đã vào. Linh cúi mặt, vội vàng ngồi xuống, cạnh hắn. Hắn mỉm cười, phải, rõ ràng là Linh đã thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Nhưng tại sao? Lần này thì vành tai Linh ửng đỏ. Hắn cười rất đẹp. Nhìn nghiêng bỗng thấy sống mũi hắn cao cao…
***
Anh có kiểu quan tâm rất kì lạ, dễ làm người ta thấy cáu rồi mới nhận được cảm giác ấm áp. Vì anh hay ngại, mà mỗi lần ngại là mặt anh ửng đỏ. Như lần đầu gặp cô hôm đó, đôi khi nghĩ lại cô cứ hay cười một mình. Anh ngây ngô, cô nghĩ vậy. Những cảm xúc cô dành cho anh nhẹ nhàng tựa cơn gió mùa thu năm ấy. Cô thích nhìn thấy nụ cười của anh, nụ cười trong suốt mang cho cô chút cảm xúc bâng quơ. Cô thích giọng hát trầm trầm của anh, thích những âm thanh mà cô tưởng chừng như luôn vây quanh cô mỗi lần anh thì thầm hát cho cô nghe trong cái lò chật chội. Cô thích đôi mắt anh thỉnh thoảng lại xa xăm nhìn buồn về khoảng không nào đó, thích cả những lúc đôi mắt ấy nheo lại theo giọng bông đùa khi anh cố khiến cô cười. Cô thích tất cả… chỉ trừ một điều nơi anh…
- Này, mai cậu đi mua vé tháng mới hả? Mua luôn hộ tớ nhé, tớ có việc, không muốn lại mua phải vé bàn tuốt phía cuối đâu. - Linh khẽ huých tay hắn, vừa che miệng vừa nói, mắt thì luôn dòm chừng ông thầy trên bục giảng. Hắn quay sang nó, vừa cười vừa nói chọc:
- Việc gì mà quan trọng hơn cả việc học thế cô nương?
- Quan trọng, đừng hỏi nhiều. Thế cậu có mua hộ tớ không?
- Rồi, nhưng phải có thù lao gì chớ.
Linh liếc sang lườm hắn một cái, còn hắn thì cứ nhăn nhở cười, bạn bè thế đấy.
- Vậy cậu muốn gì nào? – Linh chun mũi, cúi xuống chép bài.
- Bốn buổi đầu cậu tạm ngồi xuống bàn dưới nhé, bạn tớ lên chỗ cậu ngồi, bốn buổi sau đổi lại như cũ. OK chứ?
- Có việc gì mà phải đổi chỗ như vậy? – Linh trề môi, vẫn cắm cúi chép bài.
- Việc quan trọng, đừng hỏi nhiều. - Hắn lại cười, nhăn nhở. Linh cũng muốn cười theo mà không hiểu sao chỉ có thể khẽ nhếch môi.
Nếu có thể, cô mong hạt cát thời gian sẽ dừng lại vào giây phút ấy, cô sẽ không bao giờ đưa ra lời nhờ vả đó và cũng không đồng ý đề nghị của anh. Lần đầu tiên… cô hối hận… Dù rất muốn, nhưng Linh vẫn không thể không nhìn về hai người ấy, vì họ đang cười rất vui vẻ với nhau ngay bàn phía trên nó. Linh thấy trong lòng cứ gai gai một cảm giác khó chịu nào đó. Lần đầu tiên trong mấy tháng học lò, nó ước thầy vào lớp thật nhanh, lần đầu tiên nó muốn cái không khí im ắng chỉ toàn tiếng sột soạt bút viết trong lò, tất cả chỉ để mong hai người phía trên không cười đùa nữa.
Mai, cô bạn thời cấp 2 của hắn, là người hắn muốn nó đổi chỗ để hắn có thể tiện "bàn việc quan trọng"? Mai gây ấn tượng với bất cứ ai bởi mái tóc ngắn, dày, và hơi nâu, ôm chặt lấy gương mặt bầu bĩnh của cô bạn. Trên gương mặt ấy luôn có một nụ cười rất tươi, tươi như cách hắn vẫn cười với nó. Mai đến, nó bị "đẩy" xuống bàn dưới, trơ, vô duyên, bị cho ra rìa, khỏi những câu chuyện về những thứ mà nó chẳng bao giờ biết, về những người nó sẽ chẳng bao giờ quen. Cảm giác rất khó chịu mỗi lần thấy hắn cười với Mai, với ai hắn cũng nở nụ cười trong suốt ấy à? Linh hậm hực, nhưng lại chẳng có lí do gì để giận, đành nín lặng ngồi buồn, cố gắng không nhìn cảnh mình không muốn thấy.
Nhưng rồi, Linh chợt nhận ra điều nó chưa bao giờ thấy ở hắn. Không nheo lại nhăn nhở, không mông lung xa xăm, mà là dịu dàng, một thoáng dịu dàng hiện lên trong mắt hắn. Chẳng hiểu sao, bỗng dưng Linh thấy mắt mờ mờ cay cay, nước mắt chực muốn rớt khỏi mi. Cố níu tim lại, ngăn không cho dòng cảm xúc tiếp tục quặn lên quặn xuống trong lòng, Linh quay mặt đi. Hắn đang ngắm trộm Mai. Đã không như hi vọng của Linh, kết thúc bốn buổi học, Mai vẫn ngồi cùng bàn với hắn.
- Ừ, tớ đổi vé của Mai cho thằng ngồi cạnh tớ. Vậy cho tiện, hì. – Hắn vừa đưa vé xe cho ông coi xe ở lò vừa quay sang nói với nó.
- Sao? Việc quan trọng chưa xong à?
- Xong rồi, nhưng bạn cũ lâu ngày không gặp, ai mà ngờ tớ với nó vẫn hợp gu như ngày trước, nói chuyện vui phết. Ơ…
Linh dắt xe tiến nhanh hơn về phía trước, nó không muốn nghe thêm nữa, vậy đủ rồi, càng nghe chỉ càng thêm ghét, chẳng lẽ ngồi cạnh nó chán đến thế. Con đường về thấm ướt sương đêm, vắng lặng. Linh nghĩ đến khu vườn nhỏ trước cửa nhà, bỗng thấy lo, trời lạnh thế này... Vuốt nhẹ lên mấy lá non mới mọc, Linh khẽ thở dài, sương lạnh như vầy chẳng biết có sống nổi không. Cây hoa hướng dương giữa đêm, nhỏ bé, lặng lẽ cúi đầu…
Linh thích hoa hướng dương, cây hoa thật cao, vàng óng và luôn hướng về phía mặt trời. Hoa hướng dương là biểu tượng của sự chung thủy, của hi vọng. Hình như, chính những cây hoa nhỏ bé này đã kéo Linh với hắn quen nhau. Lần đầu gặp hắn, nó đến lò trễ vì mải mê ngắm những chậu hướng dương bày trước cửa hàng bán hoa ven đường. Nó ngạc nhiên lắm, tuy là thích, nhưng đây là lần đầu nó được chạm vào cánh hoa hướng dương thực sự, cảm giác được sự mịn màng truyền đến những ngón tay. Đã thích nay càng thích hơn, Linh quyết định phải trồng bằng được những bông hoa mặt trời này. Nó đặt hàng chị chủ quán mang về cho nó một ít hạt giống, nhưng đến ngày hẹn lấy thì chị ta lại nói hàng chưa về đến nơi. Chính vì việc ấy mà nó mua vé lò chậm, mất mất chỗ ngồi cũ, vì hắn. Và cái việc quan trọng mà hồi đầu tháng nó nói phải làm và nhờ hắn mua vé hộ là đến lấy hạt giống, lần này thì nó lấy được, thật sự rất vui, cho đến khi, nó biết ai là người sẽ thế chỗ nó ngồi bên hắn…
***
Cô vẫn nhớ những cây hoa hướng dương ấy, có lẽ bây giờ chúng chỉ còn là những mẩu mùn lẫn trong đất đen. Hoa hướng dương, sống dựa vào ánh sáng mặt trời, luôn hướng về phía mặt trời, như chờ đợi, như cố nuôi chút hi vọng, nhưng khoảng cách đó thật xa, không thể bị lấp đầy bởi tình yêu chung thủy của cây hoa, nó không thể chạm vào mặt trời, vì nó sợ bị thiêu đốt một lần nữa bởi sức nóng ấy. Cô sợ…
Hôm đó, Mai không đi học, Linh có lẽ đã vui vì chuyện ấy, hôm nay sẽ giống như lúc trước, chỉ có nó và hắn. Và quả thật, ngày hôm đó sẽ mãi in trong tâm trí nó. Hắn thì thầm hát cho nó nghe, chỉ riêng nó mà thôi, từng câu chữ... "Nụ cười em yêu đã in vào sâu trong tim không thể xóa…", nụ cười trong suốt của hắn như một điểm sáng trong kí ức nó… "Anh không muốn, muốn, muốn em yêu như vậy đâu…và thật lòng không muốn muốn muốn trái tim ta phải đau…", nó đâu muốn thế, đâu muốn con tim cứ hướng về người không bao giờ nghĩ về nó… "Anh không muốn, muốn, muốn anh phải quên đi một người…", sẽ chẳng bao giờ quên được, nó biết, nhưng vẫn phải cố, đến một lúc nào đó…
- Thế nào, bài tớ mới sáng tác đấy, có được không?
- Ừm. Cảm xúc đâu ra mà viết được hay thế?
- Thoáng qua cho “người ta” thôi. Hì hì.
Linh nhăn mặt. Cười. Nhà hắn có hẳn một phòng thu dành riêng cho hắn, hắn hát hay, lại có khả năng sáng tác, cũng nhiều người hâm mộ lắm. Đặc biệt, hắn còn có thể nhại giọng người khác rất giống, có lần hắn nhại lại thầy lúc ông ấy đang chua ngoa chửi đứa nào đó không chú ý, suýt tí nữa thì bị thầy phát hiện. Biệt tài đó cũng khiến Linh cười nhiều.
- Này, cho cậu... - Linh đặt vội chiếc khăn quàng cổ lên cặp hắn rồi ngó lơ đi chỗ khác. Nó đã mất gần một tuần để đan cho hắn, tại thấy trời đã se lạnh mà hắn thì cứ hay ăn mặc phong phanh.
- Ừ, cho thì tớ xin. Hì. Thế cơ mà vì cái gì thế, chẳng lẽ bỗng dưng tặng quà?
Linh đã lường trước được hắn sẽ hỏi nó như thế nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Thì để cậu nói cho tớ biết M-TP nghĩa là cái gì.
- Hở, nghệ danh thôi mà, có gì đâu. – Hắn cười xòa, vừa quàng thử cái khăn – Trông còn đẹp trai không?
- Gớm, người đẹp vì lụa cơ mà. - Hai đứa cùng cười. Linh thấy ấm ấm trong lòng, ước thời gian cứ đứng yên như thế này mãi mãi. Đầu nó thi thoảng lại vang lên câu hát vừa nãy…
Chiếc khăn len hai màu trắng xám đó giờ cô vẫn còn giữ, có mối đã bị sút mà cô không sao nối lại được, càng cố chỉ càng làm chiếc khăn thêm tã rời. Có những thứ, một khi đã không còn nguyên vẹn sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được. Cô cảm thấy rõ vết nứt đó trong tim, nhưng không sao khiến nó liền lại. Nỗi đau vẫn còn đó…
***
Sinh nhật Linh. Ngày hôm đó, nếu không nhờ có hắn thì thật thảm hại, học từ sáng tới tận tối khuya, vừa mệt vừa đói, lại không được hưởng cái mà lẽ ra Linh phải được hưởng, là cùng thổi nến mừng sinh nhật với bạn bè, hát bài “Happy Birthday” và cắt bánh ga tô. Hắn tặng nó một hộp quà nhỏ, bọc trong túi giấy màu vàng nhạt, có vẽ những bông hoa hướng dương, chẳng biết là tình cờ hay cố ý. Hắn còn hát tặng nó bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Hàn nữa. Ừ, Linh nhớ có lần hắn từng nói hắn thích nghe nhạc Hàn Quốc, thích luôn tiếng Hàn, phát âm rất hay. "Se ngil chu ka ham ni ta, se ngil chu ka ham ni ta...", vừa hát, hắn vừa vẫy vẫy tay trông rất ngộ.
- Tuổi mười bảy vui vẻ nhé! - Hắn chúc nó, nở nụ cười trong suốt.
Linh nhớ mình đã từng vui đến thế nào khi mở hộp quà nhỏ đó và thấy sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh, mặt dây chuyền là bông hoa hướng dương với cánh gắn những viên đá màu vàng trong suốt. Hộp quà còn có một tấm thiệp đính kèm với vỏn vẹn chỉ vài chữ mà khiến cô xúc động nhiều lắm: “Tớ biết cậu thích hoa hướng dương mà!”. Có lẽ cô không nhớ nổi mình đã đứng bao lâu trước gương để ngắm đi ngắm lại chính mình với sợi dây chuyền lóng lánh trên cổ, nhưng cô nhớ tâm trạng hồi hộp muốn anh là người đầu tiên được nhìn thấy cô đeo sợi dây chuyền đó. Cho đến khi, sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt cô…
***
Linh đến lò từ khá sớm, mới chỉ lác đác vài đứa, bàn nó ba đứa đã ngồi rồi, có Mai. Nó đi thẳng tới chỗ, bỏ cặp lên mặt bàn rồi ngồi xuống, thỉnh thoảng lại mủm mỉm cười sau khi chạm nhẹ lên chiếc dây chuyền giấu trong cổ áo. Nó tự hỏi không biết hắn sẽ nói gì khi biết nó trân trọng món quà hắn tặng nó đến thế nào. Vừa lục cặp lấy sách vở, bỗng nó nghe được câu chuyện của mấy đứa cùng bàn mà nhân vật chính là Mai.
- Này, mày đừng nói mày từ chối, lại còn trả lại hộp quà người ta vừa mới tặng đấy nhé!
- Ừ, tao trả, đã không thích thì nhận quà làm gì! – Giọng Mai nghe có vẻ ngậm ngùi, nhưng chẳng hiểu sao Linh chỉ thấy toàn vẻ tự đắc, như thể Mai đang khoe với hai cô bạn kia là mình có nhiều người tán lắm không bằng.
- Thế mày có tò mò hộp quà đựng cái gì không? – Một cô bạn khác hỏi Mai.
- Chả biết, nghe bọn con trai thì thầm với nhau thì hình như là dây chuyền bằng bạc thì phải.
Linh chợt thấy trong lòng nhói lên cảm giác lo sợ, nó tự nhủ, dây chuyền bạc thì thiếu gì…
- Uổng nhỉ, bạc cơ đấy! Chắc phải đẹp lắm! – Cô bạn nào đó chợt thở dài nuối tiếc.
- Mặt dây chuyền hình như là hoa hướng dương. Tao cũng chả để ý, dù sao tao cũng đâu có nhận lời thích cậu ấy.
Hơi thở dồn dập trong lồng ngực Linh, nó đã cố gắng nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng càng lúc trong lòng càng nóng ran lên. Nó chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, nắm lấy thật chặt. Thật sự nó không muốn tin câu chuyện tầm phào kia chút nào…
- Này, thế có phải cậu bạn ngồi cạnh mày đấy hả?
- Ừ, nhưng chuyện lâu rồi, giờ tao với cậu ấy vẫn là bạn tốt, nghe nói cậu ấy cũng đang tán sắp đổ ai đó rồi. Hôm nọ còn hỏi tao tặng quà sinh nhật thì nên tặng gì cơ mà…
Linh cảm thấy mình như đang trôi dần vào khoảng không nào đó vô tận, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm nhận thấy bất cứ gì xung quanh. Tay nó run run, gắng nắm thật chặt mặt dây chuyền, nhưng càng lúc ngọn lửa nào đó càng cháy hừng hực trong lòng nó, giục nó giựt tung chiếc dây bạc ra khỏi cổ. Nó muốn khóc…
"Cạch!", tiếng rơi khô khan của vật gì đó vang lên, rồi "Rắc…", có tiếng vỡ vụn. Linh quay lại nhìn, thấy cặp mắt kính của nó vỡ nát dưới đế giày của người ngồi bên cạnh - Mai. Có lẽ lúc giựt chiếc dây chuyền nó đã lỡ tay làm rơi. Nó nhìn trân trân vào cái kính, thở dồn từng hơi ngắn. Nó thấy tức, thấy ghét...
- Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý, xin…
Mai rối rít xin lỗi nó rồi vội vàng cúi xuống nhặt chiếc kính trơ gọng nhựa. Linh cầm cái gọng lên, ném thẳng vào tường trước sự sững sờ của Mai và hai cô bạn.
- Xin lỗi mà xong à? Làm hỏng đồ người khác mà nói được mỗi câu xin lỗi thôi à? - Linh gào lên, nó mất tự chủ, chẳng biết có phải thực sự mình đang tức giận vì chiếc kính không, hay vì sự căm ghét dành cho Mai vốn đã nén lại từ lâu nay được dịp bùng lên.
- Thì... thì mình…
- Còn nói cái gì nữa, đồ đểu cáng! - Linh chẳng biết nó đang nói gì nữa, chẳng biết cả lò đang ngoái lại nhìn nó và cũng chẳng biết tay mình đã giơ lên từ lúc nào. Nó tát Mai. Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào gương mặt bầu bĩnh của Mai đã bị cản lại:
- Cậu đang làm cái quái gì thế?
Là hắn, nét mặt giận dữ nhìn nó, tay nắm chặt lấy cổ tay nó rồi vung ra phũ phàng. Nó nhìn hắn, đôi mắt đỏ ửng, muốn khóc lắm rồi, nhưng vẫn phải cố ngăn lại. Tim chợt nhói khi nghĩ đến hắn, nghĩ đến món quà hắn tặng nó, cơn tức giận cũng dần hạ bớt, nó tìm lại mình trong nỗi đau, bàn tay nắm sợi dây chuyền cứ cố gắng nắm vào thật chặt, chặt, chặt nhất có thể.
- Cậu ấy đã xin lỗi rồi cơ mà, cậu cần gì phải làm quá nên như thế, nếu cậu thích mình mua trả cậu cả mười cái!
Môi nó run run, chẳng nói được lời nào. Vậy là nó sai, nó sai rồi à? Linh cúi mặt ngồi xuống, gắng nói hai chữ xin lỗi mà cơn nghẹn trong tim như cứ muốn vỡ òa. Nó sai thật rồi.
Buổi học hôm đó diễn ra với không khí thật nặng nề tại bàn 9 dãy C. Linh ngồi im, muốn tìm cảm giác yên lòng khi cặm cụi chép bài mà không thể, trong lòng nó nổi lên nhiều cảm giác lạ lùng, tức giận có, đau có, hối hận có. Nó sai, khi đặt tình yêu vào không đúng chỗ. Hết giờ, học sinh uể oải cố ùa ra thật nhanh khỏi cái lò chật chội gây lên tình trạng tắc nghẽn. Linh bước những bước nặng trịch, trôi theo dòng người, cứ để mặc sự xô đẩy. "Á!" Có người ngã chúi về phía trước, ngay bậc cầu thang gần cửa ra vào. Là Mai, còn người đẩy là nó, chính xác hơn là nó bị những người ở phía dưới đẩy lên, tình cờ Mai lại đi ngay phía trước nó. Nó thấy hắn quay lại, trợn trừng mắt nhìn nó, đẩy vai nó một cái thật mạnh. Nó sững sờ nhìn lại…
- Cậu quá đáng rồi đấy. Cậu đẩy cậu ấy như vậy có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Nhỡ cậu ấy đập đầu vào mấy bậc thang thì sao?
Nó chẳng biết đã nghe thêm được bao nhiêu nữa, chỉ biết mắt nhòa lệ, lệ chảy quanh mặt, tràn qua cả bờ môi. Nó cứ đứng lặng yên nhìn hắn, nghe hắn nói. Tay nó run, ném hết sức sợi dây chuyền vào hắn rồi chạy thật nhanh khỏi nơi đây. Nó cứ khóc, cứ chạy. Đêm thu, đẫm sương. Trăng lững lờ trên bầu trời lấp lánh vài vì sao. Có ai biết nụ hoa hướng dương đã bắt đầu hé nở?...
Đó là kí ức cay đắng nhất anh để lại trong cô, đến bây giờ cô cũng không nhớ rõ mình đã khóc bao lâu sau đó. Cô bỏ học ở lò, đổi sim điện thoại, cố gắng thoát khỏi quá khứ đắng cay. Cô ước mong thời gian có thể trôi thật nhanh để cô quên đi anh, quên đi tình cảm dành cho anh. Cho đến một ngày, khi những cây hoa hướng dương đã cao đến lưng hông, bông hoa nở to vàng óng, ngày ngày ngóng về nơi mặt trời cứ vô tình tỏa nắng trên cao…
Thời gian cứ trôi đi, nhẹ như gió qua, thu đã gần qua, buông khẽ thân mình theo chiếc lá vàng ngoài hiên. Linh vẫn đạp từng vòng xe chầm chậm trên con đường thưa người, gió nhẹ lùa qua cổ nó. Ốm rồi! Nhưng có những thói quen chẳng bỏ được. Khi có tâm trạng nó vẫn thích ăn kem, để cái lạnh làm đóng băng cảm xúc lại. Như thế có lẽ tốt hơn…
- Linh!
Linh guồng chân đạp nhanh hơn, nó không muốn về đến nhà thì kem chảy thành nước hết, lại sắp mưa nữa chứ.
- Đứng lại đã.
Phải nhanh hơn nữa, chạy khỏi cơn mưa rào bất chợt, gần cuối thu hay mưa kiểu ấy lắm. Và…chạy khỏi những cảm xúc đang muốn níu kéo nó trở về quá khứ… Gió lạnh thật đấy, nó lại không quàng khăn, cổ họng cứ nghẹn nghẹn, chỉ muốn ho…
- Khụ khụ…
Chiếc xe đạp của Linh chợt dừng khựng lại, cơn ho khiến nó không kịp chống chân, suýt nữa thì ngã, may mà có ai đó đã giữ nó lại.
- Một lần thôi được không?
Giọng nói trầm trầm ấy… Linh quay lại nhìn hắn, thấy bông tai màu xanh ngọc bích vẫn sáng ánh lên trong bầu trời ảm đạm như ngày nào. Hắn đã gầy đi rồi, đôi mắt cũng trũng sâu buồn hơn. Hắn bỗng cởi chiếc khăn ở cổ, quàng lên cổ nó, đó chính là cái khăn mà nó đã tặng hắn, cái khăn có dòng chữ xám M-TP nghiêng nghiêng nổi trên nền trắng.
- Cẩn thận lại ốm đấy. - Hơi ấm của hắn truyền đến nó, nhưng nó không muốn cảm nhận hơi ấm ấy nữa. Nó vùng tay khỏi hắn, bước đi, bỏ mặc cả chiếc xe nằm im trên nền đất, mấy cây kem ốc quế lăn lóc giữa đường.
- Dừng lại nghe tớ nói đã. Linh! - Hắn chạy theo nó, kéo tay áo nó, nhưng nó cứ đi. Gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn, mây đen cũng theo gió chạy đến che kín bầu trời. Sắp mưa rồi.
- Tớ xin lỗi về chuyện hôm ở lò, chỉ tại thấy Mai bị như vậy tớ không kịp nghĩ gì nữa…
Linh vùng tay mạnh hơn, quay lại đối diện với hắn, cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng. Mưa rơi, lác đác vài hạt, rồi lớn dần, từng hạt mưa trượt trên tóc nó. Nước mắt theo từng câu nói hòa với mưa:
- Vì Mai phải không, tất cả là vì Mai phải không? Cậu đâu nghĩ gì cho tôi, cậu đâu để ý đến cảm xúc của tôi, đến quà sinh nhật cậu tặng tôi cũng là đồ thừa Mai không nhận cậu vứt lại cho tôi phải không? Đừng có cố tình làm những điều như thế. Tôi không muốn nhìn thấy cậu một lần nào nữa. Cút đi, đừng có đến gặp tôi nữa…
Linh gào từng tiếng nghẹn ngào trong màn nước mắt, trong màn mưa trắng xóa không gian. Nó thấy hắn sững sờ khi nghe đến sợi dây chuyền. Nó cứ ngỡ đã nguôi ngoai phần nào nhưng, gặp lại hắn nỗi đau và những cảm xúc vẫn trào về vẹn nguyên như ngày xưa. Nó bước tiếp về phía trước, mưa rơi xối xả đập vào cơ thể buốt rát, mưa rơi đập vào mắt cay cay. Nước mắt ấm mà nước mưa thật lạnh.
Hắn vẫn chạy theo Linh, nhưng không nói gì, hắn lấy cặp che mưa cho nó, một lần nữa Linh lại cảm nhận được hơi ấm ấy kề bên. Nhưng nó hất cặp của hắn ra, nó sợ… Cặp hắn ướt sũng nằm ngập trong nước mưa trên đường. Hắn vẫn đi theo nó, lần này hắn cởi chiếc áo trắng ra làm mái che cho nó. Nó lặng lẽ dừng lại, nhìn lên chiếc áo đó, rồi nhìn hắn, nhìn thân hình gầy gầy, nhìn gương mặt hắn đẫm nước mưa, nhìn mái tóc hắn ướt nhẹp. Nước mắt lại tuôn rơi. Tay hắn run run, cố giữ chiếc áo mỏng manh. Nó nhìn đôi mắt ấy lần cuối, đôi mắt buồn rười rượi đang nhìn nó ấy, rồi thật nhanh gạt chiếc áo đi. Nó vụt chạy, nhưng hắn bắt được tay nó, kéo vào lòng và ôm ghì lấy thật chặt. Hơi ấm trên người hắn tỏa vào người nó… Nó cố hết sức đẩy hắn thật mạnh…
Hình ảnh cuối cùng… Không hiểu sao, nó chỉ mong nhìn thấy nụ cười trong suốt ấy, lần cuối cùng….
"Kít!!!"
Âm thanh chói tai ấy thỉnh thoảng vẫn vang lên trong tâm trí cô, cả tiếng mưa rơi nện lộp độp trên mặt đường. Chiếc xe ô tô đó có lẽ là định mệnh đưa cô rời xa anh mãi mãi. Cô vẫn nhớ cảm giác nằm im trên mặt đường ướt lạnh, ngửi thấy mùi máu chảy lênh láng, nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của anh vội chạy đến. Trước khi nhắm mắt cô đã ước được nhìn thấy nụ cười trong suốt của anh một lần nữa….
***
Linh từ từ mở mắt, khung cảnh xung quanh đen kịt, trời đã tối rồi à. Mùi thuốc sát trùng phảng phát khiến nó phải nhăn mũi khó chịu. Nó khẽ cựa quậy định ngồi dậy nhưng thấy toàn thân đau nhức, phải cố lắm nó mới ngồi tựa được vào thành giường. Ngồi một lúc, nó bắt đầu thấy bực bội vì bóng tối, không biết ai đã tắt hết đèn đi nữa. Cố nhích từng chút, nó đưa hai chân xuống đất, định đi tìm công tắc bật đèn, nhưng chỉ vừa dụng lực một chút thì cơn đau nhói đã ồ ạt kéo đến từ chân phải khiến nó quỵ gối gục ngã. Toàn thân đau nhức, nó khẽ kêu lên, không thể đứng dậy nữa. Có tiếng mở cửa, tiếng bước chận chạy đến chỗ nó.
- Linh! Con tỉnh dậy rồi hả con? - Tiếng mẹ nó run run, bà dìu tay nó đứng dậy. Linh thở ra nặng nhọc đáp lại mẹ:
- Vâng, con mới tỉnh. Bật đèn lên đi mẹ, ai tắt hết đi vậy?
- Linh… - Mẹ nghẹn tiếng gọi tên nó rồi bật khóc. Nó không hiểu:
- Sao vậy hả mẹ, có gì từ từ đã, bật đèn cho con nhìn một cái đi, chân con đau quá!
Mẹ vẫn khóc, không trả lời nó, càng khiến nó cảm thấy có gì đó không đúng.
- Mẹ, đừng làm con sợ nữa.
Mẹ nó đã cố gắng không khóc, bà từ từ đặt nó ngồi lên giường. Bà cầm tay nó, đặt lên cạnh giường.
- Con cảm nhận đi, có thấy gì không?
Linh nhăn trán không hiểu, nhưng rồi dần dần nó đã biết. Có hơi ấm mơn man trên tay nó, hơi ấm dịu nhẹ của nắng mùa thu... Trong khoảnh khắc, dường như mọi cảm giác của Linh đều biến mất, nó lọt tõm vào hố sâu thăm thẳm, màu đen trải dài vô tận. Nó mù rồi. Chứ không phải thì tại sao với nó bây giờ màu của nắng lại màu đen! Nó mù rồi, mù rồi…
Đến bây giờ cô vẫn nghĩ đó chỉ là một đêm kéo dài mà thôi, hay là một ngày có duy nhất một màu, khái niệm bị mù dường như xa xăm và dành cho ai đó chứ không phải là cô và không phải lúc đó. Cô đã bị ô tô đâm khi cố gắng tránh mặt anh, tai nạn khiến cô bị gãy chân phải và bị mù tạm thời. Bác sĩ nói do chấn động mạnh làm máu tụ chèn vào dây thần kinh thị giác khiến cô không thể nhìn thấy gì trong một thời gian, đợi đến khi máu tụ tan hết cô sẽ lại được thấy ánh sáng. Nhưng, “một thời gian” ấy là cho đến khi nào, năm ấy còn có kì thi đại học đang chờ cô phía trước, vậy mà… Cô đã phải từ bỏ ước mơ, tương lai sụp đổ cùng màn đen tưởng vô tận. Giờ nghĩ lại, không biết cô có vượt qua nổi cú sốc ấy không khi không có người thầy tập phục hồi chức năng bên cô. Thầy là một người ít nói, luôn dìu dắt cô, làm lòng cô yên bình trở lại…
- Thầy có thể dẫn em đến một nơi được không?
- Nơi nào?
- Đồi hoa mặt trời. Được không thầy?
- Đến khi em có thể bước được năm bước mà không cần dùng nạng thầy sẽ dẫn em đi.
- Thầy hứa rồi nhé!
- Ừ.
Đó là một lời hứa, là nghị lực giúp Linh vượt qua những đau đớn để tập đi. Trong bóng tối trùng trùng vây quanh, Linh phải cố hết sức để đặt từng bước chân xuống đất. Linh không thể biết phía trước có gì, không biết được trên đường nó đi có gì đó chắn ngang không, nhưng nó không bao giờ sợ hãi, vì nó biết, chỉ cần cố gắng bước thì sẽ có thầy đứng đó đợi nó. Thầy luôn đứng cạnh bên nó, chỉ dẫn từng bước cho nó, giúp nó quên đi những nỗi đau hằng đêm thường tìm về giày vò nó. Những đêm chìm trong tĩnh lặng, căn phòng trống vắng, chỉ mình Linh ngồi bó gối trên giường, đưa cặp mắt mù về nơi kí ức. Thu qua rồi, đông mới chớm sang, lạnh còn chưa rõ nhưng nắng thì đã không còn ấm như mùa thu nữa. Bóng tối không mang đến hình ảnh của hiện tại mà chỉ kéo quá khứ về gần Linh hơn. Mọi thứ về hắn vẫn còn in thật rõ trong tâm trí nó, đến nỗi chẳng cần tưởng tượng nó cũng thấy được nụ cười trong suốt của hắn. Những kỉ niệm đầy tiếng cười bên hắn trôi nhanh qua hằng đêm rồi cuối cùng đọng lại kí ức cay đắng. Có đôi lần Linh đã tự hỏi không biết hắn có bao giờ dành một góc nào đó trong tim cho nó không, chắc là có, vì thế nên hắn mới hát cho nó nghe, tặng quà sinh nhật cho nó, nhưng cũng có thể là chẳng hề có một chút, hắn vốn thích hát mà, quà sinh nhật cũng chỉ là cái lệ, chưa kể dây chuyền đó vốn từ đầu không phải dành cho nó. Và, từ sau tai nạn, hắn chưa một lần đến thăm nó…
Anh chưa một lần thực sự đến thăm cô, dù dối lòng thật nhiều nhưng trong tim cô luôn mong anh đến và hỏi cô chỉ một câu đơn giản: “Em vẫn khỏe chứ?”. Cô mong mỏi, con tim vẫn nghĩ về anh, như bông hoa hương dương luôn hướng về phía mặt trời. Những cây hướng dương cô trồng đã bị vùi dưới đất trong ngày mưa rơi hôm ấy rồi…
***
- Nào, cố lên Linh, em làm được mà, ba bước nữa thôi… cố lên!
Linh cắn chặt răng vì đau, hai chân nó muốn rủn ra, rời thành từng khúc, nhưng nó vẫn phải cố, sắp được rồi.
- Hai bước nữa… cố lên em… một bước nữa thôi…
Linh khuỵu vào vòng tay thầy khi bước đến bước cuối cùng, nó cười mà nước mắt ứa ra vì đau, môi tái nhợt cả đi:
- Ngày mai mình đi được không thầy?
- Ừ, ngày mai… - Giọng thầy nghèn nghẹn, trong thoáng chốc khi thầy dìu nó đứng dậy, một cảm giác sắc cạnh sượt qua tay nó…
Cô vẫn còn hay đến ngọn đồi đó, ngọn đồi tràn ngập một màu vàng óng của những bông hoa hướng dương, có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa, hương thơm cuốn quanh người dịu nhẹ. Tại ngọn đồi ấy…
- Linh, vì sao em lại muốn đến đây?
- Vì em thích hoa hướng dương.
- Tại sao?
- Bông hoa ấy giống em, luôn dõi theo mặt trời, muốn tiến tới gần hơn, nhưng lại sợ tổn thương một lần nữa…
- Vậy em có nghĩ tại sao mặt trời cứ ngày ngày đi qua phía trên những đóa hoa không?
Linh nín lặng, chưa bao giờ nó nghĩ đến điều đó. Phải rồi, vì sao mặt trời lại cứ đi ngang cây hoa, phải chăng mặt trời cũng ngóng nhìn cây hoa, ngày ngày muốn nhìn thấy cây hoa?
- Và em có khi nào nghĩ mặt trời cũng muốn xuống bên hoa không?
Mặt trời muốn xuống bên hoa, nhưng không thể. Vì sao? Vì những lỗi lầm đã đốt cháy khoảng cách giữa cây hoa và mặt trời, mặt trời cũng sợ làm tổn thương bông hoa bé nhỏ một lần nữa… Có khi nào có điều đó không?… Linh ngồi im trên chiếc xe lăn, thầy giáo đứng sau nó, hai người hai ý nghĩ, hướng về hai phía khác nhau. Gió đông cuốn theo hương hoa mặt trời…
***
Sau ngày đó không lâu, cô dần lấy lại được thị lực, chân cũng đã gần bình phục. Quãng ngày sống trong tăm tối không còn nữa, nhưng cô cần phải bắt đầu lại từ đầu, và cô quyết định chuyển chỗ ở để làm lại những gì đã mất. Chỉ một điều cô vẫn luôn tiếc nuối, là không được gặp mặt và cảm ơn người thầy giáo đã giúp cô rất nhiều, ngày cô nhìn lại được cũng là ngày thầy phải tiếp nhận một bệnh nhân khác tận trong Nam. Chiều hôm cô ra đi, trời cũng mưa, cơn mưa còn lại cuối cùng của mùa thu năm ấy…
Linh đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính xe ô tô, hai hàng cây bên đường như đang chạy lùi lại, đuổi theo những chiếc lá khô bị gió cuốn bay. Nó đã ở đây mười mấy năm, giờ phải ra đi, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bỗng có chút sợ hãi. Nó đang cố ghi nhớ những gì thân thuộc mà hàng ngày nó vẫn nhìn thấy, để khi rời xa rồi vẫn còn gì đó để nghĩ về. Mưa rơi thưa thớt mà nặng hạt, kéo theo cả cái lạnh chớm đông , từng hạt mưa vỡ òa trên ô cửa kính. Trong chiếc xe khách tiếng nhạc vẫn vang lên, chương trình âm nhạc hình như ngày càng được nhiều người xem, nhất là giới trẻ. Linh vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài. Mưa, nhạc và anh…"Người đau là anh mãi, niềm đau này nhận hết trong tim yếu mềm…", Linh thấy người con trai ấy, từ xa nó đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc… "Mình anh cùng với gió, ôm chặt lại hết bao nhiêu kỉ niệm, theo ngàn cơn mưa biết anh đi về đâu…" Chiếc xe ngày càng tiến đến gần trạm đón khách hơn, và cậu ấy cũng ngày càng gần hơn. Linh thấy ánh mắt buồn nhìn xa xăm quen thuộc, thấy bông tai màu xanh ngọc bích ánh lên màu mưa… "Liệu có chắc em yêu quay về, cầm tay anh nghẹn ngào nói yêu, xin hãy yêu anh, bên anh được không? Người đâu biết nước mắt nghẹn ngào, bàn tay anh xóa hết kỉ niệm, mưa vẫn rơi nơi đây mình anh, cầm một bông hoa, nhớ em…" Là loài hoa đó, loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy, tượng trưng cho sự ngóng đợi, loài hoa mặt trời… Anh đứng lặng yên, cầm cây hoa hướng dương, đứng nghiêng nghiêng theo chiều gió. Giọng hát đang ngân nga trên tivi. Chất giọng trầm trầm, còn ai khác ngoài anh? Vậy là anh đã thực hiện được ước mơ rồi… Còn Linh, Linh phải rời bỏ anh để tìm lại giấc mơ của mình mà chính anh đã từng xé nát…
Xe khách dừng, Linh vẫn ngồi im, nhìn thẳng vào mắt người con trai đã từng khiến tim nó đập loạn nhịp vì một nụ cười trong suốt. Hai ánh mắt buồn gặp nhau, không một lời nói. Xe chuyển bánh… Linh dần rời xa… Người con trai vẫn đứng đó lặng lẽ. Ngày hôm đó, cô đã quyết định dứt khoát quên hết quá khứ để rời bỏ khỏi nơi đây, rời xa anh. Cô biết, anh đã đứng đó chờ cô, cầm cây hoa mặt trời để xin được tha thứ. Nhưng cô không thể, anh là nỗi đau trong tim cô. Cái nhìn cuối cùng ấy dành cho anh, là cái nhìn vĩnh biệt...
***
Thời gian cứ lặng lẽ dần trôi, bốn mùa thu đã đi qua, cô cứ ngỡ tưởng sẽ không bao giờ còn được trông thấy nụ cười trong suốt của anh nữa, vậy mà giờ đây, bốn mắt nhìn nhau... Thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc trong lòng. Anh đứng kia... Cô nơi đây... Cùng trên một con đường. Những hạt nắng mùa thu rớt trên tóc anh, dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, làn môi ấy... Đã bao lâu rồi, anh như chẳng thay đổi, hay vì trong tim cô chưa một lần thôi nghĩ về anh? Cô nhớ anh rất nhiều, cô muốn nhìn thấy nụ cười trong suốt ngày xưa, muốn được nghe tiếng anh thì thầm hát, muốn, muốn lắm, muốn đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thở nổi khi sau bao năm, anh đứng kia và nhìn cô... Vào giây phút này, cô phải làm sao, phải cười thật tươi lướt qua mặt anh, hay đưa ánh mắt u buồn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, hay rưng rưng lệ chạy đến và ôm chầm lấy anh? Trong lòng cô rối bời ngàn cảm xúc… Sau bốn năm, liệu vết thương khi xưa có còn không?…
Rồi cô bước đi, mắt đã không còn nhìn anh nữa… Cô lặng lẽ vụt qua... Có một sự thật cô biết, người thầy đã từng dạy phục hồi chức năng khi xưa cho cô chính là anh. Anh có thể nhại giọng, đóng giả làm bất cứ một ai, nhưng anh không thể khiến hơi ấm nơi anh đổi thay, hơi ấm thân quen ấy, cô làm sao quên. Nhưng cô sợ khi sự thật bị lộ ra, cô phải đối mặt với nỗi đau anh gây ra cho cô, thà cứ dối lòng rằng con người phía trước là một kẻ xa lạ chứ không phải là anh thì có lẽ cô sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Chắc chỉ tại vì thấy có lỗi với cô nên anh mới ở lại bên cô, mà cô thì không cần thứ tình cảm thương hại đó. Có lẽ cô và anh mãi mãi chỉ dừng lại ở những kẻ xa lạ đi ngang con đường của nhau.
Giờ cô mới hiểu yêu là gì, chỉ một chữ thôi. Yêu là đau...
Anh nhìn cô lặng lẽ bước qua, bỗng muốn níu tay cô lại mà trong lòng lại sợ cô sẽ vùng khỏi tay anh như bốn năm về trước, để rồi lại làm cô tổn thương lần thứ hai. Làn hương trên tóc cô vẫn còn vương vấn lại nơi đây, như ngày xưa... Anh quen cô hoàn toàn không phải tình cờ, là một đứa bạn đã giới thiệu cô với anh và có ý muốn anh đến bên cô để quên đi lời tỏ tình đầu đời bị từ chối. Mối tình ấy là Mai, đúng, Mai mới là người đầu tiên anh thích, cho đến lúc gặp cô, anh vẫn còn thích Mai nhiều lắm. Kế hoạch làm quen với cô được bày ra vụng về, anh sẽ cố ý ngồi nhầm chỗ của cô vào buổi học lò cuối cùng của tháng, rồi ngay buổi sau sẽ mua hai vé để cô bị mất chỗ, đến lúc đó anh sẽ mở lời với cô. Kế hoạch diễn ra thật hoàn hảo, anh nhanh chóng lấy được niềm tin nơi cô, và cũng chẳng biết từ khi nào, ngồi bên cô, trong lòng anh thấy thật nhẹ nhàng, anh có thể thoải mái cười đùa, thoải mái thì thầm hát cho cô nghe, anh thích mùi hương vương trên tóc cô, thích nụ cười tươi lộ ra hai chiếc răng thỏ của cô. Tình cảm dành cho cô cứ lớn dần lên, nhưng dường như chưa thể nào lấp đi hình ảnh của Mai trong tim anh. Chính vì thế mà ngay khi biết tin Mai sẽ đến lò học, anh đã đề nghị đổi vé của Mai cho cô. Có lẽ đó là sai lầm đầu tiên của anh, anh đã không biết những ánh mắt buồn của cô nhìn anh, cứ vô tình cười đùa với Mai dù biết Mai sẽ chẳng bao giờ thích mình.
Sai lầm thứ hai là món quà sinh nhật anh tặng cô, anh cứ ngỡ cô sẽ không thể nào biết được đó là món quà anh bị Mai từ chối, vậy mà tối hôm đó, cô đã ném thẳng sợi dây chuyền vào anh. Đó đúng là món quà đã được tặng rồi, nhưng anh không cách nào kiếm được món quà khác thật đặc biệt dành cho cô, vì chiếc dây chuyền mặt hoa hướng dương ấy là duy nhất trên đời này, mà cô thì rất thích hoa mặt trời. Anh đã không nghĩ đến cảm giác của cô khi biết sự thật. Sai lầm thứ ba của anh là chỉ nhìn nhận sự việc khi đứng bên cạnh Mai, còn với cô, anh chưa từng thông cảm. Chỉ cần nhìn cô giơ tay chuẩn bị tát Mai anh đã nổi giận, và mới chỉ biết cô đẩy ngã Mai mà không thèm xem nguyên nhân anh đã phũ phàng đẩy lại cô như hai kẻ xa lạ. Vào cái giây phút cô ném dây chuyền vào anh rồi vụt chạy đi, anh mới chợt nhận ra những sai lầm đó của mình, nhưng rồi cũng không kịp để sửa lỗi, cô đã bỏ lại anh, không chút tin tức. Anh muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng rồi lại bước vào lầm lỗi lần thứ tư, một lỗi lầm không thể nào được tha thứ. Anh đã quá ích kỉ, chỉ muốn giữ cô lại bên mình mà không hề biết cô cần có thời gian để quên đi những vết thương cũ anh gây nên cho cô. Anh vô tình chạm vào vết thương ấy, làm nỗi đau của cô một lần nữa thêm xót, khiến cô càng muốn rời xa anh, để rồi cuối cùng, tai nạn đó đã cướp đi ước mơ của cô…
Khi nhìn thấy cô nằm im trên nền đất ướt đẫm nước mưa, chìm trong vũng máu, anh mới hiểu hết cảm giác lo sợ cực độ là như thế nào, thà cứ là anh nằm đó còn hơn, thà anh chết đi còn hơn phải sống mà chịu cảm giác tội lỗi vì chính mình đã giết chết một nửa của đời mình. Ngồi trong phòng chờ bệnh viện, từng giây trôi qua là từng giây tiếng tim anh đập nghẹn ngào hối hận, lúc ấy anh mới biết mình đã yêu cô nhiều đền mức nào. Anh sợ một ngày không còn thấy cô trên đời này. Tận đến khi bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy hiểm niềm hạnh phúc mới vỡ òa trong anh, anh vội vàng vào thăm cô, nhưng rồi lại càng thêm đau hơn khi nhìn thấy cô lúc đó. Anh đã đứng trước mặt cô thật lâu mà cô không hề hay biết, nhìn đôi mắt vô hồn cô thả vào khoảng không mà anh không thể kìm lại được dòng nước mắt trào ra. Giọt nước mắt lặng thầm ấy, rơi ngay trước mặt cô, mà cô đâu hay biết, là anh đã phá hủy tương lai của cô, là anh sai, anh sai thật nhiều rồi… Anh đã phải quỳ gối cả một ngày đêm trước cửa nhà cô để mong bố mẹ cô cho phép anh làm người hướng dẫn phục hồi chức năng cho cô, không phải để mong được tha thứ, mà chỉ mong ở bên cạnh cô những giờ phút cuối cùng. Khi mắt cô sáng lại, anh sẽ phải đi. Ở bên cô, nhìn từng cố gắng đầy đau đớn của cô, lúc ấy anh mới biết, cô sẽ mãi không bao giờ thuộc về anh, không phải cứ yêu nhau là sẽ đến được với nhau, vì đã có quá nhiều lỗi lầm chia cách. Anh cảm thấy đau, tận đáy lòng cảm thấy rất đau…
Anh đã viết một bài hát cho cô - “Anh muốn tin”, là niềm tin, niềm hi vọng một ngày nào đó anh được cô tha thứ và sẽ quay về bên anh. Bài hát ấy anh viết trong nước mắt. Ngày cô rời khỏi nơi đây mãi mãi, anh đã nuôi một tia hi vọng níu kéo cô ở lại, để rồi ngắt một cây hoa mặt trời đứng đợi cô. Cây hoa hướng dương ấy chính là cây hoa mà cô đã trồng trước đó, cây hoa còn lại duy nhất sau ngày mưa đầy nước mắt. Anh hi vọng khi nhìn thấy anh, thấy cây hoa đó cô sẽ suy nghĩ lại, nhưng kết quả, anh chỉ thấy ánh mắt buồn hững hờ của cô, có lẽ cô đã muốn quên anh, muốn đi thật xa rời bỏ anh mãi mãi… Anh không thể giữ cô lại được nữa…
Anh ngỡ tưởng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại cô, vậy mà hôm nay, cô đã đứng trước mặt anh, rồi lặng lẽ lướt qua anh. Anh thật sự muốn níu lấy cô, nhưng lại sợ làm cô tổn thương, như mặt trời sợ sẽ thiêu cháy bông hoa bé nhỏ. Anh không muốn tình yêu bước qua như vậy, nhưng chẳng thể nào… Vì, yêu là đau…
Hai con người đó đã đi ngang cuộc đời nhau, để lại cho nhau nhiều nụ cười những cũng thật lắm đắng cay. Ai mà biết được, đâu phải yêu là đến được với nhau. Yêu, là phải biết trước đớn đau…
Cô dừng bước, chầm chậm quay gót. Bóng anh lẫn vào trong dòng người đằng xa, nhưng thứ ánh sáng mà anh tỏa ra vần còn đó, bập bềnh trôi. Cô bước theo. Chợt nhận ra rằng, cây hoa mặt trời thà bị thiêu cháy đến chết để hưởng hạnh phúc bên cạnh mặt trời, còn hơn sống cuộc đời héo mòn không ánh nắng...