DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-08-22, 10:23 am

» Điện trở đúc nhôm, điện trở vòng sứ, điện trở năng lượng mặt trời
by tramanh09 2024-08-19, 8:57 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-08-14, 9:05 am

» Tổng đại lý phân phối tấm Graphite cho nhà máy xi măng
by tramanh09 2024-08-08, 10:23 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-08-05, 11:03 am

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 2024-08-01, 8:22 am

» Thanh gia nhiệt Teflon, thanh gia nhiệt Titan , điện trở vòng sứ, điện trở nhiệt, tấm gia nhiệt
by tramanh09 2024-07-25, 3:02 pm

» Điện cực Graphite , Hồ điện cực, điện cực EDM, điện cực than chì, bột Graphite
by tramanh09 2024-07-18, 10:02 am

» Cung cấp các loại điện trở nhiệt đun hóa chất, đun dầu, điện trở máy ép nhựa
by tramanh09 2024-07-15, 2:47 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-07-10, 9:42 am

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-05-31, 3:54 pm


You are not connected. Please login or register

Ánh sáng tình yêu[part 4]

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Ánh sáng tình yêu[part 4] Empty Ánh sáng tình yêu[part 4] 2011-12-11, 1:07 am

Songhyeri

Songhyeri
Thành Viên Cấp 6
Thành Viên Cấp 6

Giờ phút này Thùy Linh chỉ còn biết nghe theo lời Diệp Trúc, Trúc y như người chị chững chạc, nghị lực và hiểu biết nhanh nhẹn suy tính mọi việc. Gọi taxi hai đứa ra bệnh viện tỉnh Đồng Nai. May là hai ông bà Đỗ Phước và Thùy Liên đã đều tỉnh và không bị chấn thương sọ não. Ông Phước bị va chạm nhẹ vùng đầu và sái khớp chân. Bà Thùy Liên ngồi sau nên bị văng ra gãy ngang khủy tay trái. Bà còn chờ theo dõi thêm vì tình trạng chóng mặt xây xẩm và đau nhói nơi lòng ngực.

Bà xúc động cầm tay Diệp Trúc:

– Thật là phúc đức mới khiến xui cháu xuất hiện kịp thời giúp đỡ con gái bác.

– Dạ, hai bác không trầm trọng lắm nên con cũng bớt lo. Bác à, phía vi phạm trốn mất rồi hở bác?

Ông Đỗ Phước lắc đầu:

– Bác cũng không biết nữa. Sau khi tai nạn xảy ra bác bị ngất xủi mà.

Thùy Linh gặng hỏi cha:

– Ba mẹ hoàn toàn không có lỗi chứ?

– Ừ, ba mẹ chạy rất chậm. Còn hắn thì từ phía sau đâm vào. Y như rằng hắn vừa lái xe vừa ngủ gật hay sao ấy.

Thùy Linh dậm chân bồn chồn:

– Hắn mà trốn đi thì hỏng bét!

Diệp Trúc chợt thấy bóng người đàn ông lấp ló bên ngoài cửa, cô níu tay bạn:

– Có phải là hắn không nhỉ?

Cô chạy bay ra ngoài giữ chặt gã đàn ông. Đúng gã là thủ phạm. May là gã thành thật xin lỗi và đề nghị được bồi thường thiệt hại.

– Thưa cô, chúng tôi xin gởi trước cho cô năm triệu đồng rồi sau đó sẽ tính tiếp ạ.

– Việc này ...Thùy Linh lừng khừng.

Diệp Trúc xen ngang, dứt khoát:

– Việc này không thể được. Anh nên gởi giấy tờ tùy thân, giấy xe, bằng lái lại đây rồi sau này mới tính được. Hiện giờ nạn nhân còn chờ kiểm tra tình trạng sức khỏe thế nào. Chúng tôi không thể nhận tiền của anh được đâu.

Gã đàn ông tỏ vẻ khó chịu:

– Cô là ai mà lên tiếng vậy?

Diệp Trúc bước tới gần gã hơn, đặt một tay lên vai gã, cười cười:

– Là chị Hai của con nhỏ này! Được không hả?

Gã giật mình, bên vai bị mấy ngón tay người đẹp ấn đau nhói. Gã đành cười gượng gạo:

– Được được, tôi xin nghe theo quyết định của các cô! đây là các giấy tờ cần thiết, tôi trao cho các cô. Mai mốt dựa theo đó các cô có thể tìm tới. Xin chào!

Trong khi đó bữa tiệc tại nhà Diệp Trúc đã bắt đầu đón khách. Bà Hương quyết định chỉ tổ chức với những người thân quen nhất. Tuy nhiên con số bốn mươi người không phải là nhỏ!

Bình Nguyên giữ đúng lời với Chi Mai, đến khá sớm. Cùng đi với Bình Nguyên là ông Vạn Đại. Tới phút chót bà Vạn Đại phải đi giải quyết công việc gấp nên vắng mặt.

Thế nhưng sự vắng mặt của Diệp Trúc mới là đáng quan tâm nhất. Ông Điền, bà Hương, tất cả đều sốt ruột vô cùng.

Bà Hương hỏi Chi Mai:

– Thật ra con có biết chị Hai con đi đâu không?

– Dạ, chị Hai nói là tới chỗ chị Thùy Linh mời chị Thùy Linh đến dự tiệc.

Ông Điền hối thúc:

– Sao con không mau gọi điện thoại hỏi xem có nó ở đó không?

Chi Mai gãi đầu lúng túng:

– Ba ạ, chị Hai đem theo sổ điện thoại rồi. Con thì không nhớ số!? ...

Bà Hương than thở:

– Thiệt là khổ cho tôi. Chả biết bây giờ nó đang mãi mê ở đâu nữa. Nếu có phải lưu lại đâu đó thì ít nhất cũng phải gọi điện về nhà báo một tiếng chứ.

Đằng này ...con với cái, thiệt tình mà:

Ông Điền đành phải cáo lỗi cùng khách khứa.

Chi Mai đến gần Bình Nguyên:

– Em đã tính toán hết trơn mà cuối cùng vẫn trật lất vầy! Chán ghê vậy đó.

Bình Nguyên mỉm cười an ủi:

– Em không có lỗi đâu nhỏ à. Mà có lẽ Diệp Trúc cũng vậy nữa. Chắc đã xảy ra chuyện gì đó.

Chi Mai nhấp nhỏm:

– Anh Nguyên nói làm em thêm lo nè. Chị ấy mới về, chân ướt chân ráo.

Liệu có thể nào bị bọn trấn lột nó ra tay không nhỉ? Trời ơi ! Phải làm sao bây giờ anh Bình Nguyên?

Bình Nguyên trấn an:

– Diệp Trúc là cô gái mạnh mẽ, chắc là không sao đâu.

À há ! Chi Mai quên rằng chị gái mình rất giỏi võ. Như vậy loại trừ khả năng bị bọn côn đồ quấy phá. Còn lại tình huống nào nữa nhỉ?

Bình Nguyên cũng lo lo nên ăn qua loa vài món ăn, anh làm bộ trò chuyện với người này người kia để nấn ná lại thành. ....người khách còn lại duy nhất của nhà Diệp Trúc.

Mãi đến mười giờ rưỡi chuông điện thoại mới réo vang. Chi Mai nhào tới nhấc ống nghe. Đúng là chị Diệp Trúc! Cô mừng muốn đứng tim.

– Chị Hai à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị đi đâu biệt dạng vậy?

Giọng Diệp Trúc thật mềm:

– Chị biết là mọi người rất mong và giận chị lắm. Nhưng tình hình bất khả kháng ...

– Được rồi. Chị cho em biết là chị đang ở đâu hả?

– Chị đang ở bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Naị .... – Hả! Chị bị .....?!

– Hổng phải chị mà là ba mẹ Thùy Linh. Thôi, để về nhà chị sẽ giải thích rõ hơn. Em xin lỗi ba mẹ giúp chị nghe Chi Mai! Chị cúp máy đây.

Chi Mai nhìn ba mẹ rồi nhìn Bình Nguyên. Nét mặt người nào cũng căng thẳng lo âu.

Chi Mai thở nhẹ:

– Chị Hai nói chị Hai đang ở bệnh viện Đồng Nai. Ba mẹ chị Thùy Linh bị tai nạn hay gì ấy.

Tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm:

Ông Điền nói với Bình Nguyên:

– Xem ra hôm nay cháu thật sự không gặp được Diệp Trúc rồi.

Bình Nguyên cười:

– Không sao thưa chú. Con tin là mai mốt sẽ gặp cô ấy thôi.

Bà Hương nói:

– Ừ, thôi thì hôm nào đó cô làm bữa cơm gia đình rồi liên lạc với con nghe Bình Nguyên.

Chắc là phải vậy thôi. Kể ra thì tiếc thật? Bình Nguyên đã bỏ hết buổi tối ở đây.

Rời nhà Diệp Trúc, Bình Nguyên nghĩ ngợi. Vừa rồi Chi Mai nói Diệp Trúc đang ở Biên Hòa. Như vậy có nghĩa là tai nạn xảy ra tại đó. Diệp Trúc đến chắc để giúp Thùy Linh lo thủ tục này nọ. Hay là anh thử ra Biên Hòa xem sao!

Nhưng mà ... !

Bình Nguyên dẹp ngay ý định ấy. Bởi vì bây giờ anh không nhớ mặt Thùy Linh và Diệp Trúc. Càng không biết về ba mẹ Thùy Linh!

Bây giờ cách tốt nhất là về nhà, ngủ một giấc thôi!

Bình Nguyên cho xe chạy chầm chậm trên đường. Lòng vẫn miên man nghĩ về Diệp Trúc.

Về phần Diệp Trúc, lúc này cô đang giúp Thùy Linh đưa ba mẹ Thùy Linh về nhà. Mừng là kết quả cuối cùng không nghiêm trọng. Tuy nhiên Diệp Trúc tính sơ sơ thì mức thiệt hại cần gã tài xế kia bồi thường phải trên mười triệu đồng. Vì không chỉ ba mẹ Thùy Linh bị thương ma chiếc xe hon da của hai người cũng đã bị hư hỗng nặng.

Diệp Trúc bảo Thùy Linh:

– Mai tao lại đến thăm hai bác. Còn khi nào giải quyết sự việc thì mày hãy báo với tao.

Về tới nhà Thùy Linh thì đã hơn mười một giờ khuya. Thùy Nhân cũng vừa về tới.

Thùy Linh ca cẩm:

– Trời! Em đi chơi chứ học hành gì tới giờ này. Báo hại chị gọi điện thoại về nhà hỏng được gì cả.

Thùy Nhân lặng thinh cúi đầu Ông Đỗ Phước nói đỡ cho con trai:

– Thôi đi con à, Thùy Nhân làm sao biết là ba mẹ bị nạn chứ?

Diệp Trúc cũng góp lời:

– Phải đó, Thùy Nhân không có lỗi. Tuy nhiên ...Nhân à, mai mốt em nên về sớm hơn nghen.

Thùy Linh lại nạt em trai:

– Sao còn chưa chịu dìu ba mẹ vào nhà?!

Diệp Trúc giúp bạn đưa bà Thùy Liên vào nhà.

– Cảm ơn con nghe Diệp Trúc. Bà cầm tay cô - con tới thăm Thùy Linh rồi lại phải bận bịu thế nàỵ .... – Có gì đâu bác. Con với Thùy Linh là bạn thân của nhau mà. Bác chớ nên băn khoăn như vậy .

Thùy Linh chép miệng:

– Mày nói chứ tao thấy cũng không dễ nghe như vậy đâu. Ba mẹ mày thì khỏi nói rồi. Vấn đề là ở những người khách hôm nay được mời đến, họ sẽ rất phiền lòng đó Diệp Trúc à. Bản thân tao cũng thấy mình có lỗi lắm.

Diệp Trúc trợn mắt:

– Với tao mà mày nói cái giọng đó à? Nguy cơ giận nhau cao lắm nghe mậy!

Chuyện này tự tao biết phải giải quyết thế nào. Hết!

Diệp Trúc chào ba mẹ Thùy Linh rồi ra về.

Thật lòng cô cũng hơi xốn xang? Lúc chiều tối hẳn là ba mẹ cô và nhỏ Chi Mai sốt ruột lắm. Nỗi lo lắng càng tăng cao theo kim đồng hồ! ....

Nhưng dù gì sự việc cũng đa qua. Cô tặc lưỡi! Thôi về nhà rồi tùy cơ ứng phó vậy.

Ngã tư đèn đỏ cho người đi bộ! Diệp Trúc chờ đợi. Giờ này mà đường phố vẫn còn đông đúc. Từng dòng xe nối nhau lướt về phía trước. Kỳ lạ, mấy hôm nay về nước Diệp Trúc chỉ cảm nhận được, nhịp sống hối hả ở hình ảnh này:

rừng xe cộ hối hả như dòng thác đổ!

Đèn bật xanh, tất cả xe cộ dừng lại! Diệp Trúc băng qua đường. Chợt. ....kít!

Cô giật mình khựng lại. Chiếc mô tô to đùng thắng gấp ngay trước mặt cô.

tên cầm lái đã bường lên vạch vôi dành cho người đi bộ.

Diệp Trúc sầm mặt:

– Ê nè, chạy xe kiểu gì vậy hả?

Gã thanh niên hơi lúng túng rồi vụt cười tỉnh bơ:

– A, xin lỗi cô nhé! nhưng tôi chưa tông trúng cô mà. Không sao rồi, chào cô!

– Khoan đã! - Diệp Trúc vẫy nhẹ - anh bạn hãy tấp xe vào lề một chút!

Gã thanh niên ngẩn ra một chút rồi vụt cười:

– Ô, cô gái ! Đừng đùa chứ. Tôi không có thời gian đâu. Cô tránh qua cho?

Diệp Trúc điềm nhiên đong đưa túi xách:

– Tôi cũng không có thời gian. Vì vậy cần phải giải quyết nhanh nhanh để rồi ai về nhà nấy chứ.

Đèn bật xanh! Nhiều tiếng còi xe vang lên phía sau.

Gã thanh niên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Gã không thể cho xe vào đi khi một kỳ đà xinh đẹp đang cản mũi!

Chiếc yamaha từ từ tấp sát vô lề nhưng gã vẫn ngồi trên xe.

– Bây giờ cô nói được chưa? Tôi nghe đây!

Diệp Trúc khoanh tay:

– Này anh bạn, khi chạy xe mô tô cứ việc dừng lố vạch qui định, chỉ cần không gây tai nạn là được hả?

Gã sừng sộ:

– Ơ hay, cái cô này! Cô bắt buộc tôi dừng lại là để nói với tôi câu này đó hả?

Diệp Trúc hỏi lại:

– Chứ theo anh thì chuyện gì? Nói thật với anh, cảnh sát giao thông ở đây chưa quản xuể chứ như ở nước ngoài thì anh phải nộp phạt nặng rồi đó.

– Này, cô lấy tư cách gì mà dạy đời tôi hử?

Diệp Trúc nhoẻn cười, điệu đàng xoay nhẹ một vòng rồi nhìn xoáy vào gã:

– Tôi tự nhận thấy cũng khá lịch sự. Cho nên tôi lấy tư cách của người lịch sự để nhắc nhở một người sang trọng nhưng lại không chút văn minh lịch sự nào. Tôi nhắc nhở anh bạn, không chừng sắp tới hai ta còn chạm mặt. Nếu lần sau tôi còn thấy cảnh tương tự thì tôi không tha đâu.

Gã công tử nhà giàu cười khẩy:

– Không tha ư ? Vậy thì cô sẽ làm gì nào?

Diệp Trúc cười cười:

– Chỉ ...nhẹ tay vầy thôi.

Vì chủ quan, gã bị một cú siết vào bắp tay, đau thấu mây xanh.

Cô gái hành động trong nháy mắt. Giờ đã lui về vị trí cũ cười cợt.

Gã công tử chợt reo lên:

– Tôi nhớ ra rồi. Cô đã đi cùng một chuyến bay về nước với tôi mấy ngày trước đây mà.

Diệp Trúc giật mình. thật là trớ trêu.

Cô sẵng giọng:

– Vậy thì đã sao nào. Chuyện cần nói với anh tôi đã nói xong rồi. Tôi đi đây!

– Khoan đã cô ơi! - gã xuống xe đuổi theo cô - cô có thể cho tôi biết tên được không?

Diệp Trúc suy nghĩ vài giây, đáp:

– Không quan trọng lắm. Tôi là Anna Green!

– Hả?

– Anh không nghe à? Tôi tên Anna! Người gì mà vô duyên, lộn xộn!

Diệp Trúc rảo bước, để lại chàng trai đứng ngẩn ngơ bên chiếc yamaha.

Vài phút sau, như vừa nghĩ ra điều gì anh ta lên xe rồ máy đuổi theo Diệp Trúc.

Đến gần, anh ta giảm hẳn ga:

– Cô Anna! Cô về đâu? Tôi sẽ đưa cô về.

– Cảm ơn. Tôi không có thói quen đi xe người lạ.

– Không đâu. Trước lạ sau quen mà.

Diệp Trúc nhìn chòng chọc:

– Anh kia, anh có nghe câu này chưa? Người có lòng tự trọng và tự ái thì sẽ không chạy theo phụ nữ như vậy đâu.

2Ánh sáng tình yêu[part 4] Empty Re: Ánh sáng tình yêu[part 4] 2011-12-29, 8:30 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Up…

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết