Nó sợ, nó la hét, nó cố giãy giụa khỏi đám điên ấy nhưng dường như mọi cố gắng của nó đều vô vọng.
- My
Ôi! thề có chúa, nó vừa nghe ai gọi tên nó. Ai thế ? Đến giúp nó đi.
- Bọn mày làm gì thế ?
- Thằng kia, ông mày làm gì đến lượt mày hỏi à ?
Đúng là ông trời còn thương cho cái thân này của nó.
- Thả cô gái ra ngay
- Hahaha, êh tụi bây nó vừa nói cái quái gì thế mày, tao nghe ko rõ
- Tao nói lại, thả cô bé đó ra ngay. Ko thì đừng trách tao
Phong nghiến lên từng tiếng, tay nắm chặt.
- Ôi ! tao sợ quá, hôhôhô. Tao ***** thả đấy, đố bố mày dám đụng đến tao
Vừa nói tên đó vừa vuốt tóc nó.
***
Máu trong người tôi chạy gần đến não, tên *** đểu đó dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình vuốt tóc My ư ?
Tôi điên dại xông đến đấm vào mặt tên *** đó. Những tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh thì bắt đầu nhào vào hội đồng, nhưng tôi chả sợ. Kinh nghiệm đánh nhau suốt 11 năm qua cũng đủ giúp tôi và My thóat khỏi đám ôn dịch này. Tôi cứ đấm đá, lên gối, từng thằng từng thằng ngã xuống, hòa trong tiếng hỗn độn đó là tiếng My hét.
Càng đánh càng hăng, nếu ko phải My ngăn lại thì tôi đã giết luôn bọn ấy rồi.
****
Đêm khuya, màn sương nhẹ buông lành lạnh, nó và Phong cùng nhau đi dạo sau khi xử xong đám yêu râu xanh kia.
- Anh cừ thật, may mà có anh, ko hôm nay em cũng ko biết mình ra sao. Cảm ơn anh nhiều lắm ^^
- Ế, cảm ơn suôn thế thôi à ?
- Thế anh muốn gì nữa.
Nó nhăn mặt nhìn Phong.
- Ờh thì chút ít cũng phải thưởng cái gì đó động viên tinh thần người nghĩa hiệp chứ, hehehe
- Thế anh muốn sao đây ?
- Đi ngắm hoàng hôn cùng anh nhé ?
Nó ko đáp chỉ mỉm cười, có lẽ bây giờ thiên nhiên sẽ giúp nó dịu bớt nỗi đau trong lòng.
- Anh xem, mặt trời như cái trứng ốp la ấy anh nhỉ.
Nó thích thú chỉ tay về phía đường chân trời với một phần mặt trời vừa mới ló dạng.
- Em ngốc thật, bình minh người ta đẹp thế mà em đem đi so sánh với cái trứng ốp la, so sánh dở tệ,.
- Em thấy giống thế cơ mà. Thế anh thấy giống cái gì ?
Nó trề môi nhìn Phong.
- Gíông em bây giờ đấy.
- Hả ?
- Rất rực rỡ nhưng ko hề chói lòa, vẻ đẹp khiến mọi người đều say mê.
Vừa nói đột nhiên Phong vừa quay lại nhìn nó mỉm cười, ôi trời một nụ cười còn đẹp hơn cả cái vật thể tròn phát sáng nó đang ngắm kia. 5 giây đứng hình nó bắt đầu hiểu hết ý của cái câu nói vừa rồi.
- Hahahaha trông cái mặt em kìa, đừng tưởng anh khen nhé, anh nói đùa thôi đấy. Chúc mừng bạn vừa sập hố bom 10m hahaha.
- Anh dám trêu em àh ! Làm người ta tưởng...... Hôm nay anh sẽ chết với em...
Nó vờ vờ gầm gừ, xoắn tay áo lên và ........rượt tên già ấy chứ còn làm gì nữa.
- Anh chết với em đứng lại...
- Aaaa, hahaha em sẽ ko bao giờ bắt được anh.
- Em bảo đứng lại mà..
Trong bình minh sớm, khuất trong ánh nắng hồng đỏ dịu nhẹ, hai cái bóng bé nhỏ chạy lanh quanh khắp bờ cát cùng tiếng cười ngất vang.
- Ôi mệt quá !... Phù phù... Thôi ko rượt nữa, tạm tha cho anh đấy.
Nó ngồi phịch xuống bờ cát dài, Phong cũng quay lại ngồi xuống cạnh nó. Hai đứa cứ ngồi thế, im lặng nhìn ra biển, nó nhìn đi đâu đó nó cũng chả biết, nhìn ra một hướng vô định, rồi chợt nó lên tiếng phá vỡ khỏang không im lặng
- Anh có bao giờ yêu đơn phương tha thiết một ai chưa ?
Nó hỏi nhưng vẫn nhìn ra biển, như cố tìm kiếm một điểm dừng cho mắt mình.
- Có, yêu rất nhiều nhưng ko thể đến được với người ta, cũng ko thể quên nổi. Tiến ko được mà lùi cũng ko xong.
- Thế cô gái đó có biết anh yêu cô ta ko ?
- Ko
- Sao anh ko thổ lộ cho người ta biết đi ?
- Đã từng rất muốn, rất cố gắng nhưng có lẽ kết quả chắc chỉ là con số 0 thôi.
- Ko thử sao anh biết chỉ là số 0 ?
Nó quay sang hỏi Phong với ánh mắt nghi ngờ. Đáp lại nó chỉ là một nụ cười nhạt. Phong vừa chồm người ném một hòn sỏi ra biển vừa hỏi nó
- Thế còn em ? Sao hôm nay em lại lang thang bên ngòai khuya khoắt thế ? Đêm khuya nguy hiểm như thế nào chả lẽ em ko biết ?
- Chỉ là muốn đi dạo một mình thôi
Nó đáp lại Phong một cách nhẹ tênh nhưng thực ra lòng nó trĩu nặng.
- Chỉ thế thôi àh, anh nghĩ em cần nói nhiều hơn nữa mà.
Nó thở dài, tiện tay ném một cái vỏ ốc làm cho nó trượt dài trên mặt nước.
- Em giống như cái vỏ ốc lúc nãy vậy, đang trượt dài trên một cái dốc ko có dốc, đã cố ko khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Em yêu anh ấy nhưng hình như anh ấy ko hề đóai hòai đến em, anh ấy chỉ xem em như một cuộc chơi. Cuộc chơi kết thúc thì anh ấy lại có trò mới.
Nó dừng lại để tim mình bớt nhói đau, mỉm cười chua chát nó lại tiếp tục.
- Mỗi lần anh ấy quan tâm em, em đều cố gắng tìm kiếm lí do để tự biện minh cho anh ấy, em như người chết đuối cứ cố gắng bấu víu vào một cái phao đầy lỗ. Anh thấy em có ngốc và điên ko ?
Mắt nó nhòe đi và nó sắp nấc. Phong kéo nhẹ nó vào lòng, nó bắt đầu run lên.
Lại thế, nó lại khóc tiếp, mắt nó gìơ nặng trịch. Khóc thêm nữa chắc nó sẽ giống gấu trúc mất nhưng nó mặc kệ, chỉ lần này nữa thôi, một lần sau cuối này nữa thôi, nó tự hứa sẽ ko bao giờ, ko bao giờ rơi nước mắt vì người đó nữa. Sẽ ko bao giờ nữa!.
Chương 18 : Chấm Hết
Tôi trở về nhà sau nụ hôn điên rồ cùng Lan. Dắt xe vào nhà tôi ngồi phịt xuống sofa. Thật sự tôi chưa thể chấp nhận nổi chuyện vừa xảy ra
11 : 00 P.M. Tại một con phố nhỏ
- Có chuyện gì thì em nói nhanh đi, anh còn phải về.
- Anh đã ko còn yêu em nữa phải ko anh ?
- Vấn đề của em chỉ có thế thôi à ? Thế thì anh về đây.
- Anh hãy trả lời em đi, anh đã hết yêu em rồi phải ko ?
- Giữa chúng ta ko hề tồn tại cá i thứ mà em gọi là "Yêu", ngay từ đầu đã thế và bây giờ cũng thế. Chả lẽ em ko hiểu?
- Nhưng em yêu anh mà, em đồng ý dâng hiến tất cả cho anh, chỉ cần anh yêu em và chúng ta yêu nhau thì dù có từ bỏ mọi thứ em cũng bằng lòng.
- Xin lỗi, anh chưa từng yêu em. Có lẽ câu trả lời này làm em thất vọng nhưng anh nghĩ chúng ta nên chia tay thôi.
- Anh ! Đừng mà, xin anh !
Tôi bắt đầu nghe rõ hơn tiếng nấc của cô ấy, nhưng thật tình từ trước tôi chỉ vui chơi qua đường cùng Lan và giờ thì dùng Lan làm công cụ để đến gần với My hơn, tôi thật sự ko muốn dây dưa với người phụ nữ này nữa. Tôi đã tìm được một nửa thật sự của mình và
tôi cần giữ gìn hạnh phúc ấy
Vai Lan run lên và cô ấy khóc nhiều hơn, tôi bắt đầu động lòng
- Em đừng như vậy, chúng ta đến với nhau sẽ ko hạnh phúc đâu.
Bất chợt cô ấy chồm người lên và hôn tôi. Tôi hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn ko phản ứng gì, coi như đây là món quà đền bù cuối cùng của tôi dành cho cô ấy. Được một lúc thì nụ hôn nhạt nhẽo ấy cũng kết thúc.
- Ok, thế thì mọi việc đã giải quyết xong, anh phải về đây.
Tôi toan quay lưng bước đi thì......
- Em đã có thai rồi anh ạ.
- Lan ! Anh ko thích cách níu kéo này của em đâu.
- Em nói thật, em có thai 2 tuần rồi
- Anh làm việc đều rất thận trọng, chắc chắn ko thể có chuyện đó
- Vậy anh còn nhớ cái hôm em đến nhà anh học cùng My ko ? Hôm đó chúng ta đã uống rượu, anh say và ko muốn về nhà nên em đã dìu anh vào khách sạn.
Tôi bắt đầu định thần và nhớ lại. Nhưng thật sự đêm đó tôi rất say và ko thể nhớ nỗi chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết sáng thức dậy tôi và Lan đã nằm cùng nhau, người ko mảnh vải.
- Nhưng chưa chắc đó là con anh.
- Sao anh nói vậy, anh định ko chịu trách nhiệm với em à ?
- Thôi được nếu đó là lỗi của anh thì em phá bỏ nó đi, để nó lại đều ko tốt cho cả hai ta. Ảnh hưởng đến sự ngiệp của anh và cả của em.
- Ko được, em yêu anh, yêu cả con chúng ta nên dù phải bỏ tất cả em đều bằng lòng.
- Thế thì tùy em, anh về.
Tôi quay lưng, rảo bước ra chỗ con Camry
- Tại con bé đó mà anh bỏ em đúng ko?
Lan chạy theo níu tôi lại
- Con bé nào
- My, nó ko phải là em anh và anh đã yêu nó
- Em nói quái gì thế ?
- Anh đừng giấu em, em biết mà. Anh yêu con bé đó nên anh bỏ rơi em và con chúng ta.
- Anh ko yêu My, em đừng hỏi nữa
- Anh nói dối, anh yêu nó, anh yêu nó mà.
Lan khóc ngất, tôi bắ đầu cảm thấy bực bội
- Ừh, đúng đấy. Anh yêu con bé đấy, người con gái đầu tiên khiến anh yêu thật tâm đấy. Anh nói hết rồi đó em vừa lòng
chưa ?
- Được, anh giỏi lắm. Tôi thách anh bỏ rơi tôi đấy. Nếu anh bỏ tôi thì tôi sẽ mở cuộc họp báo về việc con trai chủ tịch tập đòan ôtô Minh Trí đã làm siêu mẫu Ngọc Lani có thai và bây giờ thì ruồng bỏ và bắt ép cô ấy phá thai. Tất cả những gì chúng ta nói vừa rồi tôi đều đã ghi âm tất cả. Muốn chết thì tôi sẽ lôi tất cả chết chung. Để tôi xem bố anh sẽ xử trí thế nào, và cả con bé My ngốc nghếch nữa. Tôi ko có hạnh phúc thì anh cũng đừng hòng,tôi cho anh một đêm suy nghĩ. Anh hãy ngoan ngõan yêu và cưới tôi làm vợ, nếu ko thì anh biết hậu quả rồi đấy.
Tôi ngả người nằm dài ra ghế, gác tay lên trán và suy nghĩ. Đầu tôi đau như búa bổ, bây giờ phải làm sao đây ? Tôi ko thể để bố tôi chịu trách nhiệm chuyện này được. Chính tôi làm thì tự tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu tôi chịu trách nhiệm thì My phải làm sao đây, tôi sẽ lại mất điểm và có thể sẽ mất cô ấy mãi mãi. Ôi trời ! Sao khó nghĩ thế này.
8 giờ sáng nó về đến nhà, sau khi đi ngắm bình minh xong thì nó và Phong đi ăn sáng. Nhờ cái túi trà tụi nó xin được từ cô chủ quán nên giờ trông hai mắt nó đã đỡ kinh dị hơn. Nó mệt mỏi bước vào nhà, lát nữa đây nó lại phải đối mặt với người mà nó ko muốn gặp nhất bây giờ.
- Sao ko lên phòng mà ngủ ?
Àh ra là vợ tôi.
- Tối về mệt quá nên ngủ quên ở đây.
- Thế à, thế thì ngủ tiếp đi.
- Em đi đâu suốt đêm qua vậy?
- Đi chơi.
- Đi với ai mà cả đêm thế ?
- Với bạn ? Hỏi gì lắm thế
Vợ tôi trả lời cộc vài câu thế rồi đi vội lên phòng. Có lẽ tôi đã tìm được cách giải quyết cho chuyện Lan. Cám ơn vợ nhé, anh quyết định rồi. Một dấu chấm hết ở đây thôi.
Chương 19 : Say
Dinh dong dinh dong dinh dong...............
Ôi trời, mới ngủ được có một tí bù cho cả đêm người ta thức trắng mà ai lại quấy rầy thế này. Mất lịch sự quá.
Dinh dong dinh dong dinh dong...................
- Ra liền đây trời, mới sáng sớm mà um sùm, làm cái quái gì mà bấm chuông liên tục thế ko biết. Đúng là cái đồ vô .....
- My..........!!!!!!!!! Có chồng chị ở nhà ko em.
Nó chưa kịp nói hết câu thì đã thấy bà Lan ở đâu nhảy xổ vào ôm chầm lấy nó miệng toe tóet.
- Chồng gì chị ?
Nó nhăn mặt rủa thầm trong bụng. "Đúng là vô duyên có khác, sáng sớm đến nhà người ta kiếm chồng con gì ở đây ko biết".
- Àh, anh Trí của em đấy.
- Anh... Trí ạ ? Sao chị lại gọi là chồng. Chả lẽ...
Miệng nó dường như cứng lại, nó như đã lờ mờ đóan được cái gì đó đang sắp xảy ra.
- Thì tụi chị sắp cưới nhau nên gọi vợ chồng luôn cho tiện ấy mà. Hôm nay chị đến để cùng anh Trí đi mua nhẫn cưới, tháng sau tụi chị cưới rồi, mà em thấy chị mặc cái váy này có ngắn quá ko, chị sợ anh Trí .......
Nó như chết đứng. "Nhẫn" ư ? "Cưới" ư ? "Vợ, chồng" ư ? Tim nó vỡ tan, từng mảnh từng mảnh một. Mỗi từ chị Lan thốt ra đều như những mảnh thủy tinh bén nhọn đâm thẳng vào trái tim nó.
- Em làm gì đến sớm thế ?
Chồng nó trong nhà buớc ra
- Anh Trí. Người ta nhớ anh quá à.
Chị Lan lách người qua khe cừa chạy ào vào quàng tay ôm chồng nó. Nó đứng đấy bóp chặt cái nắm cửa cố sức ko cho nước mắt rơi ra.
- Anh ơi mình đi mua nhẫn đi, em muốn có nhẫn để ràng buột anh lại. Ko anh lại đi lăng nhăng thì sao.
- Khi nào gần cưới thì đi, gấp gáp làm gì.
- Ko em muốn ngay cơ, anh lăng nhăng lắm ko tin anh được đâu. Em thấy chị nói có đúng ko My ?
- Ừ..mh, đúng rồi ...muốn cưới thì đi mua ngay đi, ko lại vuột vào tay người khác.
Nó lấy tay lau vội nước mắt
- My ! Em khóc àh ? Sao thế ?
Chị Lan chạy đến kéo tay nó trong khi nó đang cố che lấy đôi mắt mình
- Tại.. em thấy anh Trí lấy được vợ rồi nên vui quá đấy thôi.
- Hihihi chắc chắn sau này chúng ta sẽ là một đại gia đình hạnh phúc anh nhỉ.
Chị Lan hai tay quàng cổ chồng nó và nó.
- Anh chị cứ tự nhiên nhé, em lên lầu trước.
- Ừmh, cám ơn nha em.
Nó chạy vội lên lầu, nước mắt nó rơi như mưa. Nó dựa lưng vào cửa phòng mà khóc, khóc đến độ ngồi bệt xuống sàn nhà. Tại sao thế ? Tại sao anh ko cho nó cơ hội để nói rằng nó yêu anh. Tại sao ko phải ai khác mà là chị Lan ? Tại sao ông trời lại cho nó về đây, sao cho nó gặp anh ? Để giờ nó ko thể trở lại là một con bé My đanh đá ngày xưa nữa, ko thể vừa hét vừa chỉ vào mặt chồng nó nữa.
....Tình yêu đến vô thường
Rồi bỗng hóa hư không...
( Trích Không thể quên – Cao Thái Sơn )
9:30 PM - Bar Flower
- Phong sao đến trễ thế để anh em người ta đợi lâu muốn chết.
Thằng Việt thường tụ tập chúng tôi lại ăn nhậu mỗi tháng 1-2 lần.
- Trí đâu ?
- Ôi xời mày nói nó làm gì, giờ nó đang vi vu cùng vợ đi sắm nhẫn cưới hay áo cưới gì đấy.
- Uả nó định cưới cô bé xinh xinh hôm trước thật àh ?
Thằng Minh hỏi mà tay tôi như hết sức lực, ngày hôm qua My nói với tôi là đơn phương với Trí cơ mà, thằng Trí đâu có yêu con bé, mà có yêu thì chưa chắc thật lòng. Tôi quá hiểu cái tính trăng hoa của nó mà.
- Làm gì có chuyện đó, nó cưới bà Ngọc Lan siêu mẫu mà đợt trước nó đã dẫn bà ấy đi Sapa với tụi mình hết một tuần đó.
- Diss thằng đó ngu gớm, con bé kia tươi thế mà chả "hốt hàng" đi cưới một con mẹ già về thì làm ăn gì ko biết.
Thằng Tuấn ú vừa nhai chóp chép miếng kiwi vừa vỗ đùi chửi lớn.
- Ai nói mày biết thế Việt ?
Tôi vừa hớp ngụm rượu vừa đưa mắt hỏi thằng Việt.
- Chuyện, tao cung cấp thông tin mà mày còn phải hỏi. Sáng nay tao mới gặp con Hằng bạn thân con Lan đây, nó xúng xính quần áo mới nghe bảo là chuẩn bị đi đám cưới con Lan với thằng Trí đấy.
- Khi nào cưới ?
- Tháng sau
Thằng Trí cưới Lan thì My thế nào ?
- Êh Phong mày đi đâu vậy ?
- Tao ra ngòai gọi phone tí.
Tút....tút...tút........
Tút......tút....tút......
Tút......tút....tút......
Tút......tút....tút.....
Tút...tút.....tút....
5 cuộc gọi và ko ai bắt máy, ko bao giờ tôi gọi mà My ko bắt máy. Tôi điên cuồng chạy vào bar lấy chìa khóa xe định bụng sẽ chạy thẳng đến nhà thằng Trí hay những nơi nào mà My có khả năng đến nhất.
****
- Việt, xem cái bọn cùi bắp kia đang ngắt một bông hoa đẹp kìa.
- Sao mày biết hoa đẹp, nhìn cái lưng ko mà cũng biết xinh hay ko xinh à ? Trình ngắm hoa mày lên cao Tuấn nhỉ ?
- Chuyện, tao mà. Tao cá em này là tuyệt thế giai nhân, mày xem cái lưng nõn nà, đôi chân thon mịn thế kia thì ko phải mỹ nhân chắc cũng hạng búp xinh.Tụi đó sắp kéo được em ấy rồi kìa, mày tính sao ?
- Đợi thằng Phong vào rồi tính.
***
- Phong, nói mày nghe cái này, bên kia có một hoa xinh một mình lẻ bóng kìa, qua hái đi cu.
- Thôi nhườn tụi bây tao đang bận tao cần đi gấp.
Tuy nói thế nhưng tôi vẫn xoay người nhìn theo hướng tay thằng Việt. Ko nhìn rõ được mặt cô bé nên tôi định quay lưng bước khỏi bàn thì thằng Minh rú lên
- Trời trời !!!!!
- Gì vậy cha nội ?
- Mày xem cái tụi mấy thằng đó đang dìu ai ra kìa.
- Khỏi nhìn cũng biết, cái con thỏ con mềm nhũn kia chứ ai.
- Ko phải mày nhìn đi
Thằng Minh mồm lắp bắp chỉ tay về phía cái bọn nhà quê kia.
- Oh my god ! Phong ơi, vợ bé bỏng àh ko người tình bé bỏng của thằng Trí đang bị bọn kia dìu ra kìa.
***
Người nó mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, nó đã một mình uống gần hết chai XO. Nó cũng chả biết giờ nó đang ngồi hay đang đứng nữa, chỉ thấy thấp thóang mập mờ một người con trai nào đó đang nói chuyện với nó thì phải, rồi nó thấy nó dựa vào người nào đó. Gìơ nó thật sự rất muốn nằm ngủ một giấc dài cho quên hết mọi việc, ngủ luôn ko bao giờ tỉnh lại thì càng tốt.
- Ai cho mày đụng vào cô gái đó ?
- Chuyện của tao liên quan gì đến mày ?
- Thằng này bố láo gớm, mày biết tụi tao là ai ko mà dám nói giọng đó. Mau thả bạn gái của anh Phong ra ngay ko thì mày sẽ chết mà ko thấy xác đấy.
Thằng Tuấn ú vừa nói mồm vẫn cắn liên tục mấy miếng dưa.
- Hahahaha, tao đếch cần biết mày là ai, có ngon thì qua đây giành lại bạn gái đi. Ko thì ngoan ngõan để tao vui vẻ một đêm với bà xã mày.
Thằng Việt bắt đầu bẻ tay nghe rắc rắc
- Diss mẹ mày láo nè con
Nó nhào đến đấm vào mặt thằng đểu đó, cả đấm kia thấy bạn mình bị đánh thì nhào đến định hội đồng 4 thằng chúng tôi. Thằng Tuấn ú cũng quẳng luôn đĩa trái cây nhảy vào, tôi và thằng Minh nhào đến quầy tóm lấy mấy chai rượu và bắt đầu đập vào tụi dê cụ kìa.
Chương 20 : Gỉa vờ
Trong bar ngập tràn tiếng hét, tiếng đổ vỡ , tiếng chai thủy tinh va đập.
- Đừng để tao thấy mặt *** tụi bây lần nữa
Tuấn ú bực tức đập thùng thục lên người thằng cầm đầu đang nằm dài trên sàn, người bê bết máu
- Đi thôi ko lại rắc rối.
Thằng Minh kéo Tuấn ú ra khỏi bar, thằng Việt ra lấy xe còn tôi thì đến dìu My dậy, cô bé say đến không còn biết gì nữa.
- Đi đâu bây giờ Phong ? Chả lẽ đưa My về vào giờ này, chắc thằng Trí cẩu đầu trảm tụi mình mất.
- Ôi thằng này ngu, mày không đem công chúa xinh đẹp này về cung chắc ngày mai tụi này sẽ bị bàn dân thiên hạ gán cho tội "Lợi dụng trẻ vị thành niên" mất =.=
- Ờh nhỉ ? Thế mày tính sao Phong ?
- Về nhà thằng Trí đi, tao cũng muốn làm rõ việc nó sắp cưới Lan.
- Ok
1:30 PM
Dinh dong dinh dong...........
- Có chuyện gì mà đến vào giờ này thế ?
- Trả tình yêu bé bỏng cho mày nè.
Tuấn ú ấn My vào người thằng Trí
- Sao My lại ở cùng với tụi mày ?
- Mày còn hỏi à ? Mày làm cái quái gì mà để cô ấy ngồi ủ rũ uống gần hết chai XO trong bar thế ? Súyt bị mấy thằng nhảm nhí làm thịt rồi đấy. Mày làm chồng kiểu gì thế ?
- Tao ko phải chồng cô ấy, mày đừng mở mồm nói bậy.
- Thế lần trước thằng nào lớn mồm nói với anh em "My là vợ tao"
- Chuyện lần trước là chuyện lần trước, chuyện lần này là chuyện lần này.
- Vậy tại sao bây giờ mày cưới Lan, lại là trò "ăn xong rồi bỏ" phải ko ?
Thằng Việt bắt đầu bực trước cái thái độ bây giờ của thằng Trí
- Tao chưa làm gì cô ấy cả, chỉ đơn giản là tao ko còn hứng thú với lọai con gái đó nữa, nếu mày quan tâm đến hàng cần thanh lí của tao thì đến đưa cô ấy đi đi, tao ko cản đâu.
- ĐKM
Tôi tức điên lao đến đấm vào mặt thằng tồi đấy, thằng Trí tiếp cú đấm tôi mà ko hề đánh trả, mũi nó bắt đầu rỉ vài gọt máu.
- Sao mày ko đánh trả đi thằng đểu kia.
- Tao thấy hình như mày quan tâm đến chiếc giày cũ ấy lắm nhỉ, thế thì đưa thằng về nhà đi, đừng có lượn lờ ở trước nhà tao và Lan nữa.
- Mày....
Người tôi như con thú điên một phần vì tức một phần vì tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho My.
- Thôi đi Phong, nó thay đổi rồi, ko còn là anh em của tụi mình nữa đâu.
- Anh Trí ơi, có chuyện gì mà ồn thế anh ?
- Vợ tao gọi rồi, tụi bây còn chưa chịu về à ?
- Mày nhớ đấy Trí, mày sẽ hối hận.
Tôi gằn từng tiếng, cố nén cơn giận tôi bế My lên xe, quay về nhà thằng Việt.
***
Chiếc xe đen nhánh lao vun vút trong bóng đêm tĩnh lặng, lao đi xa vút. Tôi cứ đứng đấy tay siết chặt cánh cửa cổng lạnh ngắt hơi sương đêm mà tim đau thắt. Tụi mày trách tao ?
Đúng tao tồi, tao đểu, tao ngu khi tao đã chọn con đường này. Con đường phải lãnh nhận hết trách nhiệm của tao, cái trách nhiệm ngu ngốc do chính tao đã tạo ra. Tao cũng muốn chạy đến bế My vào lòng như cái cách thằng Phong đang làm lắm chứ, nhưng liệu ngày mai sự nghiệp nhà tao có đứng vững trước việc này, tụi mày chắc sẽ cười vào mặt tao vì cái lí do quá cao cả đấy nhưng tao ko muốn đứng trơ mắt nhìn cái công ty bố tao đã gây dựng bằng cả cuộc đời phải sụp đổ chỉ vì cái tính lông ngông, ích kỉ của tao. Tụi mày đâu thể hiểu được và cả em nữa. Chắc em đang đau khổ, đang giận tôi lắm. Tôi đã có thể tin vào cái tình yêu mỏng manh mà tôi trao cho em đã được đáp trả, trong cơn say em gọi tên tôi và khóc.
Nhưng có lẽ ông trời căm ghét chúng ta nên đã để em yêu tôi quá muộn màng thế này. Tôi ko thể yêu em nữa, ko thể chăm sóc cho em, ko thể cùng em đi chơi hay có những đứa con xinh đẹp. Có lẽ tôi buông tay em ra là một quyết định đúng đắn, mong rằng thằng Phong sẽ giúp em hạnh phúc, sẽ thay tôi chăm sóc em và giúp tôi thực hiện những mong ước mà chúng ta chưa thực hiện được với nhau .
Xin lỗi em, tình yêu của anh !
Sáng, nó thức dậy, ngó dáo dác xung quanh căn nhà rộng lớn lạ lẫm. Đầu nó nhức kinh khủng. Đêm qua nó đã một mình uống gần hết chai XO, nó chỉ nhớ là nó uống gần hết chai rượu thì có ai đó đến nói lèo xèo léo nhéo gì đó rồi nó chả biết gì nữa.
- Ôi cái đầu của tôi
Nó ôm đầu nhăn mặt, một bóng người lách nhẹ qua cửa bước vào
- Em tỉnh rồi àh ? Đói ko ? Ăn cháo thịt nhé.
- Anh Phong, đây là đâu ?
- Nhà thằng Việt.
Nó chợt bất giác nhìn xuống người mình
- Á !
Nó vừa hét vừa kéo cái chăn lên che gần hết người
- Áo.... áo em sao thế này ?
- Em ko cần lo, tối qua tụi anh nhờ chị người làm nhà thằng Việt thay áo cho em. Tụi anh đều bị tống xuống dưới lầu hết nên em ko cần lo.
- Cám ơn các anh.
- Thôi ko có gì, em ăn nhanh đi cho nóng.
Anh Phong cười hiền với nó, sao nó yêu cái nụ cười hiền lành dễ thương thế ko biết.
Nó đang ăn dở thì đột nhiên nó nhớ chợt
- Anh Phong này, tối qua em ở bar Flower mà, sao giờ lại ở đây ?
- Em còn hỏi nữa, em đấy con gái gì mà hư quá. Ngồi một mình mà uống đến say mèm, có biết thế nguy hiểm lắm ko ?
- Dạ vâng vâng biết rồi, kể em nghe chuyện tối qua đi.
Nó lay lay cánh tay Phong
- Tối qua bọn anh rủ nhau đi đến Flower thì trùng hợp thay tụi Việt nó thấy em say khước, em say đến độ ko biết gì và tí nữa là bị một bọn con trai làm thịt ..
- Ưh......hh, eo ôi
Nó vừa trợn mắt vừa lấy hai tay che lấy thân mình kiểu như em còn bé lắm ấy
- May là gặp được những người nghĩa hiệp anh hùng như tụi anh đây, ko thì em toi mạng rồi.
- Ừmh ừmh, đúng là anh hùng. Tiểu nữ xin đa tạ
- Thôi đi, em khùng quá.
- Hahahaha, khùng giống anh.
- Em đúng là hỗn mà, phải đét cho mấy cái mới được.
- Ááá hahaha, bới người ta anh Phong đánh em
Nó lăn người cuộn tròn trong chăn, Phong chồm lên đánh nó. Trong khỏang khắc, Phong đang nằm trên người nó, bốn mắt nhìn nhau, môi gần sát môi, tim hai đứa đập thìn thịt. Bất chợt Phong đứt bật dậy, mặt đỏ tía lắp bắp
- Thôi..... em ăn đi rồi nghỉ ngơi, anh.... xuống dưới cùng bọn thằng Việt.
- Dạ
Nó ngoan ngõan nghe lời Phong. Phong đi tới cửa đột nhiên quay lại nói khe khẽ
- Nhớ sau này khi ko có anh bên cạnh thì đừng uống say như thế nữa nhé.
- Ừhm..
Phong vừa bước ra khỏi phòng, thì nó ngã vật ra giường, tay để lên ngực áp đảo trái tim đang nổi lọan của mình, nó lảm nhảm
- Phù, nguy hiểm quá.[ccp][/ccp]
- My
Ôi! thề có chúa, nó vừa nghe ai gọi tên nó. Ai thế ? Đến giúp nó đi.
- Bọn mày làm gì thế ?
- Thằng kia, ông mày làm gì đến lượt mày hỏi à ?
Đúng là ông trời còn thương cho cái thân này của nó.
- Thả cô gái ra ngay
- Hahaha, êh tụi bây nó vừa nói cái quái gì thế mày, tao nghe ko rõ
- Tao nói lại, thả cô bé đó ra ngay. Ko thì đừng trách tao
Phong nghiến lên từng tiếng, tay nắm chặt.
- Ôi ! tao sợ quá, hôhôhô. Tao ***** thả đấy, đố bố mày dám đụng đến tao
Vừa nói tên đó vừa vuốt tóc nó.
***
Máu trong người tôi chạy gần đến não, tên *** đểu đó dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình vuốt tóc My ư ?
Tôi điên dại xông đến đấm vào mặt tên *** đó. Những tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh thì bắt đầu nhào vào hội đồng, nhưng tôi chả sợ. Kinh nghiệm đánh nhau suốt 11 năm qua cũng đủ giúp tôi và My thóat khỏi đám ôn dịch này. Tôi cứ đấm đá, lên gối, từng thằng từng thằng ngã xuống, hòa trong tiếng hỗn độn đó là tiếng My hét.
Càng đánh càng hăng, nếu ko phải My ngăn lại thì tôi đã giết luôn bọn ấy rồi.
****
Đêm khuya, màn sương nhẹ buông lành lạnh, nó và Phong cùng nhau đi dạo sau khi xử xong đám yêu râu xanh kia.
- Anh cừ thật, may mà có anh, ko hôm nay em cũng ko biết mình ra sao. Cảm ơn anh nhiều lắm ^^
- Ế, cảm ơn suôn thế thôi à ?
- Thế anh muốn gì nữa.
Nó nhăn mặt nhìn Phong.
- Ờh thì chút ít cũng phải thưởng cái gì đó động viên tinh thần người nghĩa hiệp chứ, hehehe
- Thế anh muốn sao đây ?
- Đi ngắm hoàng hôn cùng anh nhé ?
Nó ko đáp chỉ mỉm cười, có lẽ bây giờ thiên nhiên sẽ giúp nó dịu bớt nỗi đau trong lòng.
- Anh xem, mặt trời như cái trứng ốp la ấy anh nhỉ.
Nó thích thú chỉ tay về phía đường chân trời với một phần mặt trời vừa mới ló dạng.
- Em ngốc thật, bình minh người ta đẹp thế mà em đem đi so sánh với cái trứng ốp la, so sánh dở tệ,.
- Em thấy giống thế cơ mà. Thế anh thấy giống cái gì ?
Nó trề môi nhìn Phong.
- Gíông em bây giờ đấy.
- Hả ?
- Rất rực rỡ nhưng ko hề chói lòa, vẻ đẹp khiến mọi người đều say mê.
Vừa nói đột nhiên Phong vừa quay lại nhìn nó mỉm cười, ôi trời một nụ cười còn đẹp hơn cả cái vật thể tròn phát sáng nó đang ngắm kia. 5 giây đứng hình nó bắt đầu hiểu hết ý của cái câu nói vừa rồi.
- Hahahaha trông cái mặt em kìa, đừng tưởng anh khen nhé, anh nói đùa thôi đấy. Chúc mừng bạn vừa sập hố bom 10m hahaha.
- Anh dám trêu em àh ! Làm người ta tưởng...... Hôm nay anh sẽ chết với em...
Nó vờ vờ gầm gừ, xoắn tay áo lên và ........rượt tên già ấy chứ còn làm gì nữa.
- Anh chết với em đứng lại...
- Aaaa, hahaha em sẽ ko bao giờ bắt được anh.
- Em bảo đứng lại mà..
Trong bình minh sớm, khuất trong ánh nắng hồng đỏ dịu nhẹ, hai cái bóng bé nhỏ chạy lanh quanh khắp bờ cát cùng tiếng cười ngất vang.
- Ôi mệt quá !... Phù phù... Thôi ko rượt nữa, tạm tha cho anh đấy.
Nó ngồi phịch xuống bờ cát dài, Phong cũng quay lại ngồi xuống cạnh nó. Hai đứa cứ ngồi thế, im lặng nhìn ra biển, nó nhìn đi đâu đó nó cũng chả biết, nhìn ra một hướng vô định, rồi chợt nó lên tiếng phá vỡ khỏang không im lặng
- Anh có bao giờ yêu đơn phương tha thiết một ai chưa ?
Nó hỏi nhưng vẫn nhìn ra biển, như cố tìm kiếm một điểm dừng cho mắt mình.
- Có, yêu rất nhiều nhưng ko thể đến được với người ta, cũng ko thể quên nổi. Tiến ko được mà lùi cũng ko xong.
- Thế cô gái đó có biết anh yêu cô ta ko ?
- Ko
- Sao anh ko thổ lộ cho người ta biết đi ?
- Đã từng rất muốn, rất cố gắng nhưng có lẽ kết quả chắc chỉ là con số 0 thôi.
- Ko thử sao anh biết chỉ là số 0 ?
Nó quay sang hỏi Phong với ánh mắt nghi ngờ. Đáp lại nó chỉ là một nụ cười nhạt. Phong vừa chồm người ném một hòn sỏi ra biển vừa hỏi nó
- Thế còn em ? Sao hôm nay em lại lang thang bên ngòai khuya khoắt thế ? Đêm khuya nguy hiểm như thế nào chả lẽ em ko biết ?
- Chỉ là muốn đi dạo một mình thôi
Nó đáp lại Phong một cách nhẹ tênh nhưng thực ra lòng nó trĩu nặng.
- Chỉ thế thôi àh, anh nghĩ em cần nói nhiều hơn nữa mà.
Nó thở dài, tiện tay ném một cái vỏ ốc làm cho nó trượt dài trên mặt nước.
- Em giống như cái vỏ ốc lúc nãy vậy, đang trượt dài trên một cái dốc ko có dốc, đã cố ko khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Em yêu anh ấy nhưng hình như anh ấy ko hề đóai hòai đến em, anh ấy chỉ xem em như một cuộc chơi. Cuộc chơi kết thúc thì anh ấy lại có trò mới.
Nó dừng lại để tim mình bớt nhói đau, mỉm cười chua chát nó lại tiếp tục.
- Mỗi lần anh ấy quan tâm em, em đều cố gắng tìm kiếm lí do để tự biện minh cho anh ấy, em như người chết đuối cứ cố gắng bấu víu vào một cái phao đầy lỗ. Anh thấy em có ngốc và điên ko ?
Mắt nó nhòe đi và nó sắp nấc. Phong kéo nhẹ nó vào lòng, nó bắt đầu run lên.
Lại thế, nó lại khóc tiếp, mắt nó gìơ nặng trịch. Khóc thêm nữa chắc nó sẽ giống gấu trúc mất nhưng nó mặc kệ, chỉ lần này nữa thôi, một lần sau cuối này nữa thôi, nó tự hứa sẽ ko bao giờ, ko bao giờ rơi nước mắt vì người đó nữa. Sẽ ko bao giờ nữa!.
Chương 18 : Chấm Hết
Tôi trở về nhà sau nụ hôn điên rồ cùng Lan. Dắt xe vào nhà tôi ngồi phịt xuống sofa. Thật sự tôi chưa thể chấp nhận nổi chuyện vừa xảy ra
11 : 00 P.M. Tại một con phố nhỏ
- Có chuyện gì thì em nói nhanh đi, anh còn phải về.
- Anh đã ko còn yêu em nữa phải ko anh ?
- Vấn đề của em chỉ có thế thôi à ? Thế thì anh về đây.
- Anh hãy trả lời em đi, anh đã hết yêu em rồi phải ko ?
- Giữa chúng ta ko hề tồn tại cá i thứ mà em gọi là "Yêu", ngay từ đầu đã thế và bây giờ cũng thế. Chả lẽ em ko hiểu?
- Nhưng em yêu anh mà, em đồng ý dâng hiến tất cả cho anh, chỉ cần anh yêu em và chúng ta yêu nhau thì dù có từ bỏ mọi thứ em cũng bằng lòng.
- Xin lỗi, anh chưa từng yêu em. Có lẽ câu trả lời này làm em thất vọng nhưng anh nghĩ chúng ta nên chia tay thôi.
- Anh ! Đừng mà, xin anh !
Tôi bắt đầu nghe rõ hơn tiếng nấc của cô ấy, nhưng thật tình từ trước tôi chỉ vui chơi qua đường cùng Lan và giờ thì dùng Lan làm công cụ để đến gần với My hơn, tôi thật sự ko muốn dây dưa với người phụ nữ này nữa. Tôi đã tìm được một nửa thật sự của mình và
tôi cần giữ gìn hạnh phúc ấy
Vai Lan run lên và cô ấy khóc nhiều hơn, tôi bắt đầu động lòng
- Em đừng như vậy, chúng ta đến với nhau sẽ ko hạnh phúc đâu.
Bất chợt cô ấy chồm người lên và hôn tôi. Tôi hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn ko phản ứng gì, coi như đây là món quà đền bù cuối cùng của tôi dành cho cô ấy. Được một lúc thì nụ hôn nhạt nhẽo ấy cũng kết thúc.
- Ok, thế thì mọi việc đã giải quyết xong, anh phải về đây.
Tôi toan quay lưng bước đi thì......
- Em đã có thai rồi anh ạ.
- Lan ! Anh ko thích cách níu kéo này của em đâu.
- Em nói thật, em có thai 2 tuần rồi
- Anh làm việc đều rất thận trọng, chắc chắn ko thể có chuyện đó
- Vậy anh còn nhớ cái hôm em đến nhà anh học cùng My ko ? Hôm đó chúng ta đã uống rượu, anh say và ko muốn về nhà nên em đã dìu anh vào khách sạn.
Tôi bắt đầu định thần và nhớ lại. Nhưng thật sự đêm đó tôi rất say và ko thể nhớ nỗi chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết sáng thức dậy tôi và Lan đã nằm cùng nhau, người ko mảnh vải.
- Nhưng chưa chắc đó là con anh.
- Sao anh nói vậy, anh định ko chịu trách nhiệm với em à ?
- Thôi được nếu đó là lỗi của anh thì em phá bỏ nó đi, để nó lại đều ko tốt cho cả hai ta. Ảnh hưởng đến sự ngiệp của anh và cả của em.
- Ko được, em yêu anh, yêu cả con chúng ta nên dù phải bỏ tất cả em đều bằng lòng.
- Thế thì tùy em, anh về.
Tôi quay lưng, rảo bước ra chỗ con Camry
- Tại con bé đó mà anh bỏ em đúng ko?
Lan chạy theo níu tôi lại
- Con bé nào
- My, nó ko phải là em anh và anh đã yêu nó
- Em nói quái gì thế ?
- Anh đừng giấu em, em biết mà. Anh yêu con bé đó nên anh bỏ rơi em và con chúng ta.
- Anh ko yêu My, em đừng hỏi nữa
- Anh nói dối, anh yêu nó, anh yêu nó mà.
Lan khóc ngất, tôi bắ đầu cảm thấy bực bội
- Ừh, đúng đấy. Anh yêu con bé đấy, người con gái đầu tiên khiến anh yêu thật tâm đấy. Anh nói hết rồi đó em vừa lòng
chưa ?
- Được, anh giỏi lắm. Tôi thách anh bỏ rơi tôi đấy. Nếu anh bỏ tôi thì tôi sẽ mở cuộc họp báo về việc con trai chủ tịch tập đòan ôtô Minh Trí đã làm siêu mẫu Ngọc Lani có thai và bây giờ thì ruồng bỏ và bắt ép cô ấy phá thai. Tất cả những gì chúng ta nói vừa rồi tôi đều đã ghi âm tất cả. Muốn chết thì tôi sẽ lôi tất cả chết chung. Để tôi xem bố anh sẽ xử trí thế nào, và cả con bé My ngốc nghếch nữa. Tôi ko có hạnh phúc thì anh cũng đừng hòng,tôi cho anh một đêm suy nghĩ. Anh hãy ngoan ngõan yêu và cưới tôi làm vợ, nếu ko thì anh biết hậu quả rồi đấy.
Tôi ngả người nằm dài ra ghế, gác tay lên trán và suy nghĩ. Đầu tôi đau như búa bổ, bây giờ phải làm sao đây ? Tôi ko thể để bố tôi chịu trách nhiệm chuyện này được. Chính tôi làm thì tự tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu tôi chịu trách nhiệm thì My phải làm sao đây, tôi sẽ lại mất điểm và có thể sẽ mất cô ấy mãi mãi. Ôi trời ! Sao khó nghĩ thế này.
8 giờ sáng nó về đến nhà, sau khi đi ngắm bình minh xong thì nó và Phong đi ăn sáng. Nhờ cái túi trà tụi nó xin được từ cô chủ quán nên giờ trông hai mắt nó đã đỡ kinh dị hơn. Nó mệt mỏi bước vào nhà, lát nữa đây nó lại phải đối mặt với người mà nó ko muốn gặp nhất bây giờ.
- Sao ko lên phòng mà ngủ ?
Àh ra là vợ tôi.
- Tối về mệt quá nên ngủ quên ở đây.
- Thế à, thế thì ngủ tiếp đi.
- Em đi đâu suốt đêm qua vậy?
- Đi chơi.
- Đi với ai mà cả đêm thế ?
- Với bạn ? Hỏi gì lắm thế
Vợ tôi trả lời cộc vài câu thế rồi đi vội lên phòng. Có lẽ tôi đã tìm được cách giải quyết cho chuyện Lan. Cám ơn vợ nhé, anh quyết định rồi. Một dấu chấm hết ở đây thôi.
Chương 19 : Say
Dinh dong dinh dong dinh dong...............
Ôi trời, mới ngủ được có một tí bù cho cả đêm người ta thức trắng mà ai lại quấy rầy thế này. Mất lịch sự quá.
Dinh dong dinh dong dinh dong...................
- Ra liền đây trời, mới sáng sớm mà um sùm, làm cái quái gì mà bấm chuông liên tục thế ko biết. Đúng là cái đồ vô .....
- My..........!!!!!!!!! Có chồng chị ở nhà ko em.
Nó chưa kịp nói hết câu thì đã thấy bà Lan ở đâu nhảy xổ vào ôm chầm lấy nó miệng toe tóet.
- Chồng gì chị ?
Nó nhăn mặt rủa thầm trong bụng. "Đúng là vô duyên có khác, sáng sớm đến nhà người ta kiếm chồng con gì ở đây ko biết".
- Àh, anh Trí của em đấy.
- Anh... Trí ạ ? Sao chị lại gọi là chồng. Chả lẽ...
Miệng nó dường như cứng lại, nó như đã lờ mờ đóan được cái gì đó đang sắp xảy ra.
- Thì tụi chị sắp cưới nhau nên gọi vợ chồng luôn cho tiện ấy mà. Hôm nay chị đến để cùng anh Trí đi mua nhẫn cưới, tháng sau tụi chị cưới rồi, mà em thấy chị mặc cái váy này có ngắn quá ko, chị sợ anh Trí .......
Nó như chết đứng. "Nhẫn" ư ? "Cưới" ư ? "Vợ, chồng" ư ? Tim nó vỡ tan, từng mảnh từng mảnh một. Mỗi từ chị Lan thốt ra đều như những mảnh thủy tinh bén nhọn đâm thẳng vào trái tim nó.
- Em làm gì đến sớm thế ?
Chồng nó trong nhà buớc ra
- Anh Trí. Người ta nhớ anh quá à.
Chị Lan lách người qua khe cừa chạy ào vào quàng tay ôm chồng nó. Nó đứng đấy bóp chặt cái nắm cửa cố sức ko cho nước mắt rơi ra.
- Anh ơi mình đi mua nhẫn đi, em muốn có nhẫn để ràng buột anh lại. Ko anh lại đi lăng nhăng thì sao.
- Khi nào gần cưới thì đi, gấp gáp làm gì.
- Ko em muốn ngay cơ, anh lăng nhăng lắm ko tin anh được đâu. Em thấy chị nói có đúng ko My ?
- Ừ..mh, đúng rồi ...muốn cưới thì đi mua ngay đi, ko lại vuột vào tay người khác.
Nó lấy tay lau vội nước mắt
- My ! Em khóc àh ? Sao thế ?
Chị Lan chạy đến kéo tay nó trong khi nó đang cố che lấy đôi mắt mình
- Tại.. em thấy anh Trí lấy được vợ rồi nên vui quá đấy thôi.
- Hihihi chắc chắn sau này chúng ta sẽ là một đại gia đình hạnh phúc anh nhỉ.
Chị Lan hai tay quàng cổ chồng nó và nó.
- Anh chị cứ tự nhiên nhé, em lên lầu trước.
- Ừmh, cám ơn nha em.
Nó chạy vội lên lầu, nước mắt nó rơi như mưa. Nó dựa lưng vào cửa phòng mà khóc, khóc đến độ ngồi bệt xuống sàn nhà. Tại sao thế ? Tại sao anh ko cho nó cơ hội để nói rằng nó yêu anh. Tại sao ko phải ai khác mà là chị Lan ? Tại sao ông trời lại cho nó về đây, sao cho nó gặp anh ? Để giờ nó ko thể trở lại là một con bé My đanh đá ngày xưa nữa, ko thể vừa hét vừa chỉ vào mặt chồng nó nữa.
....Tình yêu đến vô thường
Rồi bỗng hóa hư không...
( Trích Không thể quên – Cao Thái Sơn )
9:30 PM - Bar Flower
- Phong sao đến trễ thế để anh em người ta đợi lâu muốn chết.
Thằng Việt thường tụ tập chúng tôi lại ăn nhậu mỗi tháng 1-2 lần.
- Trí đâu ?
- Ôi xời mày nói nó làm gì, giờ nó đang vi vu cùng vợ đi sắm nhẫn cưới hay áo cưới gì đấy.
- Uả nó định cưới cô bé xinh xinh hôm trước thật àh ?
Thằng Minh hỏi mà tay tôi như hết sức lực, ngày hôm qua My nói với tôi là đơn phương với Trí cơ mà, thằng Trí đâu có yêu con bé, mà có yêu thì chưa chắc thật lòng. Tôi quá hiểu cái tính trăng hoa của nó mà.
- Làm gì có chuyện đó, nó cưới bà Ngọc Lan siêu mẫu mà đợt trước nó đã dẫn bà ấy đi Sapa với tụi mình hết một tuần đó.
- Diss thằng đó ngu gớm, con bé kia tươi thế mà chả "hốt hàng" đi cưới một con mẹ già về thì làm ăn gì ko biết.
Thằng Tuấn ú vừa nhai chóp chép miếng kiwi vừa vỗ đùi chửi lớn.
- Ai nói mày biết thế Việt ?
Tôi vừa hớp ngụm rượu vừa đưa mắt hỏi thằng Việt.
- Chuyện, tao cung cấp thông tin mà mày còn phải hỏi. Sáng nay tao mới gặp con Hằng bạn thân con Lan đây, nó xúng xính quần áo mới nghe bảo là chuẩn bị đi đám cưới con Lan với thằng Trí đấy.
- Khi nào cưới ?
- Tháng sau
Thằng Trí cưới Lan thì My thế nào ?
- Êh Phong mày đi đâu vậy ?
- Tao ra ngòai gọi phone tí.
Tút....tút...tút........
Tút......tút....tút......
Tút......tút....tút......
Tút......tút....tút.....
Tút...tút.....tút....
5 cuộc gọi và ko ai bắt máy, ko bao giờ tôi gọi mà My ko bắt máy. Tôi điên cuồng chạy vào bar lấy chìa khóa xe định bụng sẽ chạy thẳng đến nhà thằng Trí hay những nơi nào mà My có khả năng đến nhất.
****
- Việt, xem cái bọn cùi bắp kia đang ngắt một bông hoa đẹp kìa.
- Sao mày biết hoa đẹp, nhìn cái lưng ko mà cũng biết xinh hay ko xinh à ? Trình ngắm hoa mày lên cao Tuấn nhỉ ?
- Chuyện, tao mà. Tao cá em này là tuyệt thế giai nhân, mày xem cái lưng nõn nà, đôi chân thon mịn thế kia thì ko phải mỹ nhân chắc cũng hạng búp xinh.Tụi đó sắp kéo được em ấy rồi kìa, mày tính sao ?
- Đợi thằng Phong vào rồi tính.
***
- Phong, nói mày nghe cái này, bên kia có một hoa xinh một mình lẻ bóng kìa, qua hái đi cu.
- Thôi nhườn tụi bây tao đang bận tao cần đi gấp.
Tuy nói thế nhưng tôi vẫn xoay người nhìn theo hướng tay thằng Việt. Ko nhìn rõ được mặt cô bé nên tôi định quay lưng bước khỏi bàn thì thằng Minh rú lên
- Trời trời !!!!!
- Gì vậy cha nội ?
- Mày xem cái tụi mấy thằng đó đang dìu ai ra kìa.
- Khỏi nhìn cũng biết, cái con thỏ con mềm nhũn kia chứ ai.
- Ko phải mày nhìn đi
Thằng Minh mồm lắp bắp chỉ tay về phía cái bọn nhà quê kia.
- Oh my god ! Phong ơi, vợ bé bỏng àh ko người tình bé bỏng của thằng Trí đang bị bọn kia dìu ra kìa.
***
Người nó mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, nó đã một mình uống gần hết chai XO. Nó cũng chả biết giờ nó đang ngồi hay đang đứng nữa, chỉ thấy thấp thóang mập mờ một người con trai nào đó đang nói chuyện với nó thì phải, rồi nó thấy nó dựa vào người nào đó. Gìơ nó thật sự rất muốn nằm ngủ một giấc dài cho quên hết mọi việc, ngủ luôn ko bao giờ tỉnh lại thì càng tốt.
- Ai cho mày đụng vào cô gái đó ?
- Chuyện của tao liên quan gì đến mày ?
- Thằng này bố láo gớm, mày biết tụi tao là ai ko mà dám nói giọng đó. Mau thả bạn gái của anh Phong ra ngay ko thì mày sẽ chết mà ko thấy xác đấy.
Thằng Tuấn ú vừa nói mồm vẫn cắn liên tục mấy miếng dưa.
- Hahahaha, tao đếch cần biết mày là ai, có ngon thì qua đây giành lại bạn gái đi. Ko thì ngoan ngõan để tao vui vẻ một đêm với bà xã mày.
Thằng Việt bắt đầu bẻ tay nghe rắc rắc
- Diss mẹ mày láo nè con
Nó nhào đến đấm vào mặt thằng đểu đó, cả đấm kia thấy bạn mình bị đánh thì nhào đến định hội đồng 4 thằng chúng tôi. Thằng Tuấn ú cũng quẳng luôn đĩa trái cây nhảy vào, tôi và thằng Minh nhào đến quầy tóm lấy mấy chai rượu và bắt đầu đập vào tụi dê cụ kìa.
Chương 20 : Gỉa vờ
Trong bar ngập tràn tiếng hét, tiếng đổ vỡ , tiếng chai thủy tinh va đập.
- Đừng để tao thấy mặt *** tụi bây lần nữa
Tuấn ú bực tức đập thùng thục lên người thằng cầm đầu đang nằm dài trên sàn, người bê bết máu
- Đi thôi ko lại rắc rối.
Thằng Minh kéo Tuấn ú ra khỏi bar, thằng Việt ra lấy xe còn tôi thì đến dìu My dậy, cô bé say đến không còn biết gì nữa.
- Đi đâu bây giờ Phong ? Chả lẽ đưa My về vào giờ này, chắc thằng Trí cẩu đầu trảm tụi mình mất.
- Ôi thằng này ngu, mày không đem công chúa xinh đẹp này về cung chắc ngày mai tụi này sẽ bị bàn dân thiên hạ gán cho tội "Lợi dụng trẻ vị thành niên" mất =.=
- Ờh nhỉ ? Thế mày tính sao Phong ?
- Về nhà thằng Trí đi, tao cũng muốn làm rõ việc nó sắp cưới Lan.
- Ok
1:30 PM
Dinh dong dinh dong...........
- Có chuyện gì mà đến vào giờ này thế ?
- Trả tình yêu bé bỏng cho mày nè.
Tuấn ú ấn My vào người thằng Trí
- Sao My lại ở cùng với tụi mày ?
- Mày còn hỏi à ? Mày làm cái quái gì mà để cô ấy ngồi ủ rũ uống gần hết chai XO trong bar thế ? Súyt bị mấy thằng nhảm nhí làm thịt rồi đấy. Mày làm chồng kiểu gì thế ?
- Tao ko phải chồng cô ấy, mày đừng mở mồm nói bậy.
- Thế lần trước thằng nào lớn mồm nói với anh em "My là vợ tao"
- Chuyện lần trước là chuyện lần trước, chuyện lần này là chuyện lần này.
- Vậy tại sao bây giờ mày cưới Lan, lại là trò "ăn xong rồi bỏ" phải ko ?
Thằng Việt bắt đầu bực trước cái thái độ bây giờ của thằng Trí
- Tao chưa làm gì cô ấy cả, chỉ đơn giản là tao ko còn hứng thú với lọai con gái đó nữa, nếu mày quan tâm đến hàng cần thanh lí của tao thì đến đưa cô ấy đi đi, tao ko cản đâu.
- ĐKM
Tôi tức điên lao đến đấm vào mặt thằng tồi đấy, thằng Trí tiếp cú đấm tôi mà ko hề đánh trả, mũi nó bắt đầu rỉ vài gọt máu.
- Sao mày ko đánh trả đi thằng đểu kia.
- Tao thấy hình như mày quan tâm đến chiếc giày cũ ấy lắm nhỉ, thế thì đưa thằng về nhà đi, đừng có lượn lờ ở trước nhà tao và Lan nữa.
- Mày....
Người tôi như con thú điên một phần vì tức một phần vì tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho My.
- Thôi đi Phong, nó thay đổi rồi, ko còn là anh em của tụi mình nữa đâu.
- Anh Trí ơi, có chuyện gì mà ồn thế anh ?
- Vợ tao gọi rồi, tụi bây còn chưa chịu về à ?
- Mày nhớ đấy Trí, mày sẽ hối hận.
Tôi gằn từng tiếng, cố nén cơn giận tôi bế My lên xe, quay về nhà thằng Việt.
***
Chiếc xe đen nhánh lao vun vút trong bóng đêm tĩnh lặng, lao đi xa vút. Tôi cứ đứng đấy tay siết chặt cánh cửa cổng lạnh ngắt hơi sương đêm mà tim đau thắt. Tụi mày trách tao ?
Đúng tao tồi, tao đểu, tao ngu khi tao đã chọn con đường này. Con đường phải lãnh nhận hết trách nhiệm của tao, cái trách nhiệm ngu ngốc do chính tao đã tạo ra. Tao cũng muốn chạy đến bế My vào lòng như cái cách thằng Phong đang làm lắm chứ, nhưng liệu ngày mai sự nghiệp nhà tao có đứng vững trước việc này, tụi mày chắc sẽ cười vào mặt tao vì cái lí do quá cao cả đấy nhưng tao ko muốn đứng trơ mắt nhìn cái công ty bố tao đã gây dựng bằng cả cuộc đời phải sụp đổ chỉ vì cái tính lông ngông, ích kỉ của tao. Tụi mày đâu thể hiểu được và cả em nữa. Chắc em đang đau khổ, đang giận tôi lắm. Tôi đã có thể tin vào cái tình yêu mỏng manh mà tôi trao cho em đã được đáp trả, trong cơn say em gọi tên tôi và khóc.
Nhưng có lẽ ông trời căm ghét chúng ta nên đã để em yêu tôi quá muộn màng thế này. Tôi ko thể yêu em nữa, ko thể chăm sóc cho em, ko thể cùng em đi chơi hay có những đứa con xinh đẹp. Có lẽ tôi buông tay em ra là một quyết định đúng đắn, mong rằng thằng Phong sẽ giúp em hạnh phúc, sẽ thay tôi chăm sóc em và giúp tôi thực hiện những mong ước mà chúng ta chưa thực hiện được với nhau .
Xin lỗi em, tình yêu của anh !
Sáng, nó thức dậy, ngó dáo dác xung quanh căn nhà rộng lớn lạ lẫm. Đầu nó nhức kinh khủng. Đêm qua nó đã một mình uống gần hết chai XO, nó chỉ nhớ là nó uống gần hết chai rượu thì có ai đó đến nói lèo xèo léo nhéo gì đó rồi nó chả biết gì nữa.
- Ôi cái đầu của tôi
Nó ôm đầu nhăn mặt, một bóng người lách nhẹ qua cửa bước vào
- Em tỉnh rồi àh ? Đói ko ? Ăn cháo thịt nhé.
- Anh Phong, đây là đâu ?
- Nhà thằng Việt.
Nó chợt bất giác nhìn xuống người mình
- Á !
Nó vừa hét vừa kéo cái chăn lên che gần hết người
- Áo.... áo em sao thế này ?
- Em ko cần lo, tối qua tụi anh nhờ chị người làm nhà thằng Việt thay áo cho em. Tụi anh đều bị tống xuống dưới lầu hết nên em ko cần lo.
- Cám ơn các anh.
- Thôi ko có gì, em ăn nhanh đi cho nóng.
Anh Phong cười hiền với nó, sao nó yêu cái nụ cười hiền lành dễ thương thế ko biết.
Nó đang ăn dở thì đột nhiên nó nhớ chợt
- Anh Phong này, tối qua em ở bar Flower mà, sao giờ lại ở đây ?
- Em còn hỏi nữa, em đấy con gái gì mà hư quá. Ngồi một mình mà uống đến say mèm, có biết thế nguy hiểm lắm ko ?
- Dạ vâng vâng biết rồi, kể em nghe chuyện tối qua đi.
Nó lay lay cánh tay Phong
- Tối qua bọn anh rủ nhau đi đến Flower thì trùng hợp thay tụi Việt nó thấy em say khước, em say đến độ ko biết gì và tí nữa là bị một bọn con trai làm thịt ..
- Ưh......hh, eo ôi
Nó vừa trợn mắt vừa lấy hai tay che lấy thân mình kiểu như em còn bé lắm ấy
- May là gặp được những người nghĩa hiệp anh hùng như tụi anh đây, ko thì em toi mạng rồi.
- Ừmh ừmh, đúng là anh hùng. Tiểu nữ xin đa tạ
- Thôi đi, em khùng quá.
- Hahahaha, khùng giống anh.
- Em đúng là hỗn mà, phải đét cho mấy cái mới được.
- Ááá hahaha, bới người ta anh Phong đánh em
Nó lăn người cuộn tròn trong chăn, Phong chồm lên đánh nó. Trong khỏang khắc, Phong đang nằm trên người nó, bốn mắt nhìn nhau, môi gần sát môi, tim hai đứa đập thìn thịt. Bất chợt Phong đứt bật dậy, mặt đỏ tía lắp bắp
- Thôi..... em ăn đi rồi nghỉ ngơi, anh.... xuống dưới cùng bọn thằng Việt.
- Dạ
Nó ngoan ngõan nghe lời Phong. Phong đi tới cửa đột nhiên quay lại nói khe khẽ
- Nhớ sau này khi ko có anh bên cạnh thì đừng uống say như thế nữa nhé.
- Ừhm..
Phong vừa bước ra khỏi phòng, thì nó ngã vật ra giường, tay để lên ngực áp đảo trái tim đang nổi lọan của mình, nó lảm nhảm
- Phù, nguy hiểm quá.[ccp][/ccp]