DIỄN ĐÀN CÀ MAU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN CÀ MAU

Diễn Đàn Cà Mau - Tôi Yêu Cà Mau

Chào Mừng Bạn Đến Với Diễn Đàn Mũi Cà Mau
Chúc Các Bạn Vui Vẻ

Latest topics

» Tấm Bạc trượt tự bôi trơn, bạc đồng lỗ Graphite, bạc Graphite, bạc đồng tiết dầu
by tramanh09 Yesterday at 3:18 pm

» Graphite tấm chịu nhiệt, khuân đúc graphite, trục khuấy Graphite, điện cực than chì EDM
by tramanh09 2024-11-12, 3:46 pm

» Tổng kho nhập khẩu và phân phối chổi than, chổi than công nghiệp
by tramanh09 2024-11-07, 10:05 am

» Cung cấp các loại dây Curoa, dây đai băng tải T5, T10, AT5, AT10, AT20,2M, S3M,5V, 8V, B97, PLP8M
by tramanh09 2024-11-01, 3:30 pm

» Cập nhật mới nhất từ GOAL123: Arsenal vs Liverpool 23h30 ngày 27/10
by superbet 2024-10-26, 10:46 am

» Cung cấp chổi than công nghiệp MG50, J204, J164, D172, CH33N, D374N…
by tramanh09 2024-10-26, 8:26 am

» Tấm graphite siêu bền - Giúp tiết kiệm chi phí và tăng năng suất
by tramanh09 2024-10-18, 4:32 pm

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-15, 3:34 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-10-04, 11:51 am

» Tổng kho phân phối các loại Can nhiệt PT 100/ Can nhiệt B/Can nhiệt K /Can nhiệt E
by tramanh09 2024-10-02, 9:45 am

» Cung cấp các loại can nhiệt, cảm biến nhiệt, đồng hồ đo nhiệt độ
by tramanh09 2024-09-27, 5:02 pm

» Chổi than công nghiệp được thiết kế để kéo dài tuổi thọ và giảm chi phí bảo trì.
by tramanh09 2024-08-26, 2:48 pm


You are not connected. Please login or register

Mãi Mãi Offline...

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Mãi Mãi Offline... Empty Mãi Mãi Offline... 2011-12-08, 9:53 pm

Songhyeri

Songhyeri
Thành Viên Cấp 6
Thành Viên Cấp 6

Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thuở đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet... Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn.

Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G, buzz anh một cái rồi hét toáng: "Dậy thôi, sáng rồi". Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: "Dậy rồi"... Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói: "Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều".

Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng.

Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu. Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh.

Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái...

Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: "Em làm tràn cái offline list của anh đó"...

Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline.

Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng.Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi tỉnh giấc, để ko buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà...

Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anh buzz tôi: "Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như trước nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc : "Dậy đi em". Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch.

Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.

Bức thư cuối cùng

Anh à...

Em ko bị ung thư, chỉ là 1 cái hạch ở cổ, một cái u nhỏ vô hại thôi... chỉ cần uống thuốc, u ấy sẽ tự tan anh ạ!

Đợt đi khám, bác sĩ nói vậy.... Người ta bảo, cái u này ko thể làm em bị ra máu được... chắc là có nguyên do khác...

Và thế là người ta làm xét nghiệm...

Một số xét nghiệm rất rắc rối và phức tạp...

Nhưng ko sao anh nhỉ... Thật may mắn là em ko bị ung thư. Như vậy, ít ra, em cũng sẽ ko có một cái chết rát là sến như phim Hàn Quốc!

Em lại đến chỗ khám trứơc theo lịch hẹn định kỳ, người ta có vẻ nhìn em e ngại. Nói em phải đến bệnh viện lớn kiểm tra....

Cái gì mà phiền quá vậy. Cái u nhỏ kia là u lành, em cảm giác uống thuốc cũng sắp đỡ rồi... Sao phải rắc rối khám nhiều nơi....

Xong...

Người ta bảo là, nghi ngờ em bị nhiễm khuẩn đường máu cấp tính và hệ lọc máu hay là kiềm hãm máu hay là cái quái gì liên quan đến máu em đó... Nó có vấn đề... nặng lắm.... Nhưng... người ta chỉ nghi ngờ vậy thôi...

Thế là...

Em đến bệnh viện...

Lại thử máu...

Lại chọc ra chọc vào cứ như là người đi xét nghiệm sida....

Và em sợ...

Rồi em cũng quên...

Tháng trứớc, người ta gọi điện thoại nói em lên đó để lấy kết quả, nhưng em bận quá, cũng chẳng đi được. Em quan tâm làm gì chứ...

Sống chết có số mà...

Nhưng có một hôm, em đi ra khỏi nhà, em nhìn thấy anh đèo người yêu anh, ôm nhau chặt quá...

Em buồn...

Em chẳng thiết làm gì cả...

Thế là...

Em đi loanh quanh và đi lang thang...

Em tự nhiên nhớ...

Và em đến....

Bệnh viện.... Anh biết đấy... Mùi rất kinh... Trong cái tâm trạng lúc đó.... Em khó có thể chịu nổi mùi thuốc sát trùng kinh khủng ấy... Em vào toilet... nôn thốc nôn tháo....

Bác sĩ gặp em...

Mặt ông ấy cứ làm sao đấy...

Mắt thì nhìn đâu đó, chứ ko có nhìn thẳng vào em...

Rồi ông ấy nói...

Nói lại cái điều mà cái ông bác sĩ ở phòng khám Media đã nói với em....

Rồi...

Em hỏi ông ấy...

Khả năng khỏi bệnh của em là bao nhiêu %...

Ông ấy im lặng!

Và...

Em hiểu...

Em hỏi ông ấy...

Thời gian sống của em là bao nhiêu lâu nữa....

Câu trả lời của ông ấy.... khiến em chỉ muốn đứng dậy và chạy ra khỏi đấy thật nhanh...

Nhưng em cười, cúi đầu cám ơn và đi ra...

Ông ấy nói là...

Nên thử...

Để tiếp tục... và hy vọng... để biết đâu... may mắn!

..................................

Em về nhà, mở máy tính, tìm những thông tin về căn bệnh đó.... Em biết là nó nặng lắm... à ko... sắp nặng lắm rồi...

Em khóc...Ngoài khóc ra... em còn biết làm gì nữa????

Rồi em mở ví ra nhìn lại ảnh 2 chúng mình ngày xưa...

Nước mắt em rơi... làm nhoè mờ bức ảnh....

Em gọi cho anh...

Anh dè dặt và khách sáo lắm....

Em cúp máy!

..............................

Em muốn cuộc sống của em vẫn cứ bình thường như thế này...

Như cái ngày em chưa biết mình bị bệnh....

Thời gian đầu, em khó làm quen với ý nghĩ ấy....

Khóc nhiều lắm...

Và thường xuyên quấy rầy anh...

Em hay gọi điện thoại và nói với anh như người say vậy....

Vì lúc ấy, em sợ em chết đi... sẽ ko còn được kể lể về những gì mình ấm ức với anh nữa....

Cái giọng nói kia của anh... Em sợ nó... biết đâu ngày mai xa xôi....

..................................

Khi em biết bệnh mình đã nặng nhiều lên, những lúc ở trong lớp em chỉ còn có đủ sức để nằm gục xuống bàn....Và khi đi làm, em phải vào toilet thường xuyên để lau khoé miệng....

Em quyết định sẽ ko gọi cho anh nữa....

Em sợ rằng, em chết đi... thì anh sẽ lại phải suy nghĩ.... về những gì, em đã nói với em trước khi em chết...

Và vì em biết,con người ta có thói quen hoài cổ và luôn nuối tiếc.... Em ko muốn em buồn.... Chỉ là cắt đứt để làm anh quên em... thì em chết đi... anh sẽ ko hề biết.... Chỉ là xa lạ mà thôi....

.......................

Hẳn bố mẹ em sẽ buồn lắm.... Em ko muốn ai biết em đã phải đau đớn như thế nào... Em sợ họ sẽ vì yêu em mà còn đau hơn em nữa....

Cứ như một tai nạn và chết đi đột ngột....

Em ko muốn mọi người phải chịu đựng cùng em một cái chết từ từ....

Em muốn ra đi nhẹ nhàng và em sẽ chết trong im lặng dũng cảm!

...........................

Em gặp bạn bè và thấy họ vui, em vui lắm.... Em thỉnh thoảng có nghe nói về anh, cũng có chút lo lắng.... Và em nhìn gia đình em....

Tất cả, em cố gắng như chưa từng có bất cứ 1 thay đổi nào cả....

Vẫn cứ như vậy... đùa cợt, cãi vã, và vui vẻ....

.........................

Em vẫn muốn có một người yêu em và em yêu lắm!

Nhưng thời gian còn lại của em ngắn quá!

Không đủ nữa rồi cho em tìm đến một tình yêu mới... Khi chân trời xa tắp đã kéo gần em lắm!

Em nghĩ rằng định mệnh đã định em lại ở điểm cuối của một cuộc tình!

Em phải yêu anh đến khi thân hình tan nát.... Hồn lìa khỏi xác.... Phiêu sinh!

.....................

Bức thư này khi nào mới đến tay anh?

Có thể là khi em nằm dưới nấm mồ xanh...

Cũng có thể nó sẽ đi theo em để không bao giờ em phải thấy anh đau vì em được nữa....

......................

Trời rét, và trời mấy ngày nay đôi lúc mưa...

Em tức ngực và em nghẹn thở vô cùng....

Nếu như đây là 1 lời di chúc ....

Em xin để lại cho em hạnh phúc đời em....

Em đã chết thì ko thể dùng hết hạnh phúc của mình.... Em mong anh giúp em bằng cách làm cho chính anh vui, anh nhé!

Những điều em muốn hỏi anh, vì sao rời xa em khi em yêu anh đến thế? thì em đã hỏi qua điện thoại hết rồi và em biết... anh im lặng tức là cả đời anh ko có câu trả lời cho điều đó...

Chà, hôm nay gió lùa lạnh quá anh à, quàng khăn em tặng.... cho ấm nhé....

Uhm.... Em sẽ yêu anh ngay cả khi em chết đi....

Thế nhé!

vì em đã hết thời gian để yêu người khác mất rồi.... Bao giờ em chết? Đừng hỏi em câu đó... Em chỉ biết nói rằng em sẽ sống hết mình cho ngày hôm nay em có! Em vẫn đang chiến đấu đây.... Biết đâu hy vọng ấy sẽ làm em sống ... nhỉ? Chiến đấu... Chiến đấu cho dù có đau!

..................... Mây vẫn cứ trôi... và đời em ... như một giọt máu lem... trên nền tuyết trắng.... Sẽ tan biến.... khi mùa đông qua.....

Anh à.... mùa qua sắp đến.....

* * *

2Mãi Mãi Offline... Empty Re: Mãi Mãi Offline... 2011-12-29, 7:48 pm

¯º•¶v¶øøñ•º¯

¯º•¶v¶øøñ•º¯
Thành Viên Cấp 10
Thành Viên Cấp 10

Up…

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết