Buông tay
Viết lúc 01:49 sáng 22/04/2011 Sửa Xoá
Đã 8 tháng trôi qua , con số tưởng chừng như rất nhỏ nhưng đới với em là một khoảng thời gian dài khi sống thiếu ak , nó dài đến mức ek không thể đếm được mà chỉ có thể cảm nhận bằng chính con tim đang chẩy máu của ek.
Kể từ ngày ak bước đi , tim ek nó dường như khồng còn sự sống , nó cứ rỉ máu , đau nhói từng ngày....
Em thật sự mệt mỏi rồi , dù cái ngày ấy đã đi qua ...... qua rất lâu nhưng ek vẫn chưa quên được ak ,hình bóng của ak cứ in sâu vào trong tâm trí của ek, tim em nó vẫn khẽ đau nhói lên khi nghe một ai đó nhắc đên tên của ak......
Em căm ghet chính bản thân ek , tại sao ek có thể iu ak nhiều đến thế. Để nhiều lần ek tự hỏi bản thân mình
Tại sa0...........
em có thể nhu nhược đến thế............
em có thể yếu đuối đến thế .................
Sao ek cứ đây dò bản thân mình trong khi ak đang zui zẻ bên ai kia
Sao ek ko thể làm được như ak.....cũng wen 1 người mới và zui zẻ bên người đó
ek không thể................
không thể ak àh....................
ek thật sự mệt mỏi
mệt mỏi lắm rùi...........
ek ko muốn tiếp tục sống như vậy nữa , sống mà như chết dần chết mòn trong tâm trí.
Dù ek béc tình yêu lúc nào cũng có mở đầu và cũng sẽ có kết thúc . Đó là qui luật muôn thưở từ trước đến nay. Đã từngcó một người bạn nói với ek rằng :" khi 1 cánh cửa hp đóng lại thì sẽ có 1 cánh cửa hp khác mở ra .... điều mà mày nên làm la hãy đến cánh cửa đã mở chứ không phải cứ đứng đó trông mong cánh cửa đã đóng" lúc đó ek cứ cho đó là 1 mớ lí thuyết suông, ek tưởng nếu mình có niềm tin thì 1 ngày nào đó cánh cửa đó cũng sẽ mở ra thôi , nhưng giờ ek đã ko còn tin tưởng điều đó nữa.....Vì ek đã chờ đợi 8 tháng rùi cánh cửa ấy vẫn khép kín
Bây giờ ek mới hiểu được câu nói đó, ek sẽ để lai quá khứ sau lưng..
sẽ không níu kéo.........
không trông đợi nữa...........
Và ek đã Buông tay
để ek có thể mở rộng lòng mình để tiếp túc bước đi trên con đường mà ek đã chọn , 1 lối đi sai lầm , 1 cuộc tình mù quáng mà ek đã để tình iu che hết lý trí của mình.......
Ek giờ như 1 đúa bé đang tập đi chặp chững, dù béc rằng vấp ngã sẽ rất đau nhưng ek sẽ cố gắng đi ...... đi hết con đường này .... để cho ak thấy ek ko còn yếu đuối ko còn dưa dẫm vào ngườ ikhác để sống nữa.
Chúc ak hạnh phúc
..." trong cuộc sống có những chuyện mình không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng để chấp nhận nó, dù ta có khóc cũng phải châp nhận nó, cười cũng phải chấn nhận vậy sao ta không cười để chấp nhận nó để ta thấy cuốc sống này tốt đẹp hơn..."
..........end.........
Blog trước: nỗi đau vô hình..................
Viết lúc 01:49 sáng 22/04/2011 Sửa Xoá
Đã 8 tháng trôi qua , con số tưởng chừng như rất nhỏ nhưng đới với em là một khoảng thời gian dài khi sống thiếu ak , nó dài đến mức ek không thể đếm được mà chỉ có thể cảm nhận bằng chính con tim đang chẩy máu của ek.
Kể từ ngày ak bước đi , tim ek nó dường như khồng còn sự sống , nó cứ rỉ máu , đau nhói từng ngày....
Em thật sự mệt mỏi rồi , dù cái ngày ấy đã đi qua ...... qua rất lâu nhưng ek vẫn chưa quên được ak ,hình bóng của ak cứ in sâu vào trong tâm trí của ek, tim em nó vẫn khẽ đau nhói lên khi nghe một ai đó nhắc đên tên của ak......
Em căm ghet chính bản thân ek , tại sao ek có thể iu ak nhiều đến thế. Để nhiều lần ek tự hỏi bản thân mình
Tại sa0...........
em có thể nhu nhược đến thế............
em có thể yếu đuối đến thế .................
Sao ek cứ đây dò bản thân mình trong khi ak đang zui zẻ bên ai kia
Sao ek ko thể làm được như ak.....cũng wen 1 người mới và zui zẻ bên người đó
ek không thể................
không thể ak àh....................
ek thật sự mệt mỏi
mệt mỏi lắm rùi...........
ek ko muốn tiếp tục sống như vậy nữa , sống mà như chết dần chết mòn trong tâm trí.
Dù ek béc tình yêu lúc nào cũng có mở đầu và cũng sẽ có kết thúc . Đó là qui luật muôn thưở từ trước đến nay. Đã từngcó một người bạn nói với ek rằng :" khi 1 cánh cửa hp đóng lại thì sẽ có 1 cánh cửa hp khác mở ra .... điều mà mày nên làm la hãy đến cánh cửa đã mở chứ không phải cứ đứng đó trông mong cánh cửa đã đóng" lúc đó ek cứ cho đó là 1 mớ lí thuyết suông, ek tưởng nếu mình có niềm tin thì 1 ngày nào đó cánh cửa đó cũng sẽ mở ra thôi , nhưng giờ ek đã ko còn tin tưởng điều đó nữa.....Vì ek đã chờ đợi 8 tháng rùi cánh cửa ấy vẫn khép kín
Bây giờ ek mới hiểu được câu nói đó, ek sẽ để lai quá khứ sau lưng..
sẽ không níu kéo.........
không trông đợi nữa...........
Và ek đã Buông tay
để ek có thể mở rộng lòng mình để tiếp túc bước đi trên con đường mà ek đã chọn , 1 lối đi sai lầm , 1 cuộc tình mù quáng mà ek đã để tình iu che hết lý trí của mình.......
Ek giờ như 1 đúa bé đang tập đi chặp chững, dù béc rằng vấp ngã sẽ rất đau nhưng ek sẽ cố gắng đi ...... đi hết con đường này .... để cho ak thấy ek ko còn yếu đuối ko còn dưa dẫm vào ngườ ikhác để sống nữa.
Chúc ak hạnh phúc
..." trong cuộc sống có những chuyện mình không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng để chấp nhận nó, dù ta có khóc cũng phải châp nhận nó, cười cũng phải chấn nhận vậy sao ta không cười để chấp nhận nó để ta thấy cuốc sống này tốt đẹp hơn..."
..........end.........
Blog trước: nỗi đau vô hình..................