Không gì đẹp cho bằng đẹp trai!
Người con gái đẹp như hoa, người con trai đẹp như lá. Hoa thì
yếu, lá thì mạnh. Người con gái đẹp như bướm lườn, có uyển chuyển mà
không có reo ca; người con trai đẹp như chim kêu, có mặt trời xúc tích ở
trong cửa sổ. Con trai đẹp mà mạnh, như núi xanh đẳng chân trời! Con
gái đẹp uốn éo thuớt tha, như dòng sông Xuân. Con gái đẹp mềm, con trai
đẹp giòn; núi khẳng khái, không lả lướt cho bằng sông, nhưng hùng dũng
dường bao !
Người con gái đẹp là đẹp, người con trai đẹp là sống. Này hãy
xem một người con trai mười chín tuổi. Đó là tuổi rất con trai. Các bộ
phận của thân hình đều có một vẻ lạ lùng; vừa mởn mơ, vừa mạnh mẽ. Đó là
tuổi diệu huyền, kỳ bí; người trai qua thời măng nụ, trải qua tuổi mười
sáu, mười bảy, mười tám, bấy giờ người con trai đẹp như bình minh, lúc
mặt trời đã lên được một sào. Đêm còn phảng phất nơi rặng núi tây; áng
sáng chưa chói chang, cái gì cũng tươi sáng, mạnh mẽ mà vẫn mầm non,
không gì đẹp cho bằng !
Kìa xem đôi mày to mạnh, chưa cứng rắn như mày đàn ông, còn sót
lại chút óng tơ của mi tuổi nhỏ. Kìa xem cái mũi thẳng, hai cánh thường
phồng; kìa xem cái miệng đẹp đẽ tươi cười, dưới cằm đã lộ chiều quả
quyết. Trên môi loáng thoáng như bóng hình râu mép nhưng không, đó chỉ
là lông tơ. Trán phẳng như thạch bàn, tóc ngắn, chải vừa phải, cái gáy
xanh mạnh như bật chồi.
Còn ngực thì bắt đầu nở nang, tay còn nở nang vừa; bụng thóp,
đùi tuy chắc chắn nhưng vẫn tơ măng; ống chân cao, vút lên một cái như
sắp nhảy. Khi người con trai đi, có phải gót giầy kêu hay lắm không? Gót
sang sảng, rực rỡ dường nào! Chân chắc mạnh, đi vững vàng; ngực kiêu
hãnh, cổ thẳng đứng, mặt quang đãng, như mặt trời đã mọc ở nơi trán, như
chim chóc đã kêu ở trên vai.
Nhưng không cần phải phân tích như thế; ta cứ tự nhiên mà lĩnh
hội cái đẹp trai. Cái đẹp trai quí hóa vô cùng! Vì nó càng dễ tắt hơn
cái đẹp gái. Người con gái có phấn son, áo quần màu mẽ; cho đến lúc
thành đàn bà, thành mẹ thì cũng " gái một con trông mòn con mắt" ; chứ
người con trai; cái đẹp mau biến hóa lắm thay! Đã thành đàn ông mà còn
đẹp, thì cái đẹp cũng không còn phải là đẹp trai nữa. Nó khó khăn như
vậy, nên người đời mới định cho một chữ " đẹp trai ".
Hãy nghiệm chữ đẹp trai mà xem. Chữ ấy phải để cho bọn con trai;
có vợ rồi, chữ dùng sẽ kém đẹp. Mà người đời vô tâm mà tinh xảo lắm
nhỉ! Đã nói đẹp trai, lại còn nói " trai tơ" ; trai tơ nghe lại còn hiếm
hoi hơn gái tơ nữa.
Mười bốn tuổi, chỉ là một thằng con nít; mười sáu tuổi, còn rụt
rè như con gái; mười bảy rồi mười tám, lúc ấy hơi dương mới ấm áp như
xuân ướm về. Bước sang mười chín: đêm tan rõ ràng là một buổi rạng ngày.
Tuổi mười tám đã dương tráng, nhưng chưa được dòn dã; đến mười chín
tuổi; thì thực dòn dã mà đang còn nụ hoa; cái tuổi đó là tuổi đẹp nhất.
Rồi sang hai mươi, cũng còn như thế; hăm hai, rực rỡ hoàn toàn; hăm bốn:
cái đẹp hóa thành cái mạnh; hăm sáu: đó là tuổi một người đàn ông. Ngắm
lại tuổi xuân thật chẳng dài, tuổi đẹp trai chẳng lâu gì lắm; nên sắc
đẹp trai thật là một hạt ngọc trong đời!
Cứ mỗi mùa xuân, gái tơ đến lứa, thì trai tơ cũng lồ lộ một
vừng. Mặt trời trai trẻ mọc ở đôi khuôn mặt hùng anh. Đó là cái đẹp của
khí dương, nhưng lại một vài năm, trước khi hòan tòan thành sức mạnh.
Trước khi thành cái sức tranh đấu, cái sức chinh phục, khí dương còn
ngừng lại làm duyên, tự ngắm nghía mình, say mộng hoa hương.
Ngày mai, vào giữa đời, không biết một cái nhíu mày của Chúa Xuân sẽ làm rụng rời bao nhiêu lòng thiếu nữ?
Kết Thúc (END)
Người con gái đẹp như hoa, người con trai đẹp như lá. Hoa thì
yếu, lá thì mạnh. Người con gái đẹp như bướm lườn, có uyển chuyển mà
không có reo ca; người con trai đẹp như chim kêu, có mặt trời xúc tích ở
trong cửa sổ. Con trai đẹp mà mạnh, như núi xanh đẳng chân trời! Con
gái đẹp uốn éo thuớt tha, như dòng sông Xuân. Con gái đẹp mềm, con trai
đẹp giòn; núi khẳng khái, không lả lướt cho bằng sông, nhưng hùng dũng
dường bao !
Người con gái đẹp là đẹp, người con trai đẹp là sống. Này hãy
xem một người con trai mười chín tuổi. Đó là tuổi rất con trai. Các bộ
phận của thân hình đều có một vẻ lạ lùng; vừa mởn mơ, vừa mạnh mẽ. Đó là
tuổi diệu huyền, kỳ bí; người trai qua thời măng nụ, trải qua tuổi mười
sáu, mười bảy, mười tám, bấy giờ người con trai đẹp như bình minh, lúc
mặt trời đã lên được một sào. Đêm còn phảng phất nơi rặng núi tây; áng
sáng chưa chói chang, cái gì cũng tươi sáng, mạnh mẽ mà vẫn mầm non,
không gì đẹp cho bằng !
Kìa xem đôi mày to mạnh, chưa cứng rắn như mày đàn ông, còn sót
lại chút óng tơ của mi tuổi nhỏ. Kìa xem cái mũi thẳng, hai cánh thường
phồng; kìa xem cái miệng đẹp đẽ tươi cười, dưới cằm đã lộ chiều quả
quyết. Trên môi loáng thoáng như bóng hình râu mép nhưng không, đó chỉ
là lông tơ. Trán phẳng như thạch bàn, tóc ngắn, chải vừa phải, cái gáy
xanh mạnh như bật chồi.
Còn ngực thì bắt đầu nở nang, tay còn nở nang vừa; bụng thóp,
đùi tuy chắc chắn nhưng vẫn tơ măng; ống chân cao, vút lên một cái như
sắp nhảy. Khi người con trai đi, có phải gót giầy kêu hay lắm không? Gót
sang sảng, rực rỡ dường nào! Chân chắc mạnh, đi vững vàng; ngực kiêu
hãnh, cổ thẳng đứng, mặt quang đãng, như mặt trời đã mọc ở nơi trán, như
chim chóc đã kêu ở trên vai.
Nhưng không cần phải phân tích như thế; ta cứ tự nhiên mà lĩnh
hội cái đẹp trai. Cái đẹp trai quí hóa vô cùng! Vì nó càng dễ tắt hơn
cái đẹp gái. Người con gái có phấn son, áo quần màu mẽ; cho đến lúc
thành đàn bà, thành mẹ thì cũng " gái một con trông mòn con mắt" ; chứ
người con trai; cái đẹp mau biến hóa lắm thay! Đã thành đàn ông mà còn
đẹp, thì cái đẹp cũng không còn phải là đẹp trai nữa. Nó khó khăn như
vậy, nên người đời mới định cho một chữ " đẹp trai ".
Hãy nghiệm chữ đẹp trai mà xem. Chữ ấy phải để cho bọn con trai;
có vợ rồi, chữ dùng sẽ kém đẹp. Mà người đời vô tâm mà tinh xảo lắm
nhỉ! Đã nói đẹp trai, lại còn nói " trai tơ" ; trai tơ nghe lại còn hiếm
hoi hơn gái tơ nữa.
Mười bốn tuổi, chỉ là một thằng con nít; mười sáu tuổi, còn rụt
rè như con gái; mười bảy rồi mười tám, lúc ấy hơi dương mới ấm áp như
xuân ướm về. Bước sang mười chín: đêm tan rõ ràng là một buổi rạng ngày.
Tuổi mười tám đã dương tráng, nhưng chưa được dòn dã; đến mười chín
tuổi; thì thực dòn dã mà đang còn nụ hoa; cái tuổi đó là tuổi đẹp nhất.
Rồi sang hai mươi, cũng còn như thế; hăm hai, rực rỡ hoàn toàn; hăm bốn:
cái đẹp hóa thành cái mạnh; hăm sáu: đó là tuổi một người đàn ông. Ngắm
lại tuổi xuân thật chẳng dài, tuổi đẹp trai chẳng lâu gì lắm; nên sắc
đẹp trai thật là một hạt ngọc trong đời!
Cứ mỗi mùa xuân, gái tơ đến lứa, thì trai tơ cũng lồ lộ một
vừng. Mặt trời trai trẻ mọc ở đôi khuôn mặt hùng anh. Đó là cái đẹp của
khí dương, nhưng lại một vài năm, trước khi hòan tòan thành sức mạnh.
Trước khi thành cái sức tranh đấu, cái sức chinh phục, khí dương còn
ngừng lại làm duyên, tự ngắm nghía mình, say mộng hoa hương.
Ngày mai, vào giữa đời, không biết một cái nhíu mày của Chúa Xuân sẽ làm rụng rời bao nhiêu lòng thiếu nữ?
Kết Thúc (END)