Phần 3 - Tử Thi
lết từg bước trở về nhà , tôi như k còn đứng vững , trong đầu cứ suy nghĩ mãi về chuyện mình gặp lúc nãy rồi từ đặt câu hỏi thách thức lòng can đảm của mình " mày sợ cái gì , sao mày phải sợ , nếu như gặp lại lần nữa , mình sẽ chặn xe lại không thì xe lên xe xem nó biến mất bằng cách nào " nói thì nói thế thôi nhưng có dám làm hay k thì lại là một chuyện khác , về đến nhà tôi bước thẳng vào phòng vẻ mặt mệt mỗi hiện rõ trên gương mặt tôi lúc này , rồi tôi chợt nhớ đến thằng tấn sao mình không rủ nó đi cùng chờ nó về tôi sẽ bàn với nó cho thật kỹ . Kéttttt tiếng thắng xe đạp vang lên tôi biết nó về tới , sợ khi nó vào nhà có mặt ba mẹ nó thì khó bàn nên tôi chạy ra cửa nói
tôi nói
"ê tấn mai tao đi làm với mày được không ?"
tấn nói
"mày làm bao lâu , làm 1 2 ngày nghĩ thì k đc đâu"
biết rõ mình chỉ là khách nghé thăm nhà nó chơi vài ngày rồi về nên tôi đành tìm lý do khác vì tôi biết nếu rủ nó đi gặp chiếc xe khách ma qoái đó thì nó sẽ k đi đâu vì nó sợ ma
tôi nói
"nói jỡn thôi , mai tao đi chơi rồi có gì ghé qa chỗ mày làm , tao với mày zìa chung"
thế là nó đồng ý , mọi việc cứ thế mà làm , tối đến tôi cứ dạo dạo ngoài biển cho đến 8h thì lại chỗ thằng tấn làm , tôi hỏi nó
"ủa 8h rồi sao mày chưa về ?"
tấn nói
"tao làm đến 10h lận , mày về trước đi"
cất công đến đây jờ lại bảo mình về thì về thế nào , nên thôi ngồi ở lại nói chuyện chơi w nó , cuối cùng cũng 10h rồi , nó xách xe đi về tôi về cùng nó nhưng bất ngờ khi thấy nó đi con đường # không phải đường thùy vân , tôi lại hỏi nó
tôi hỏi
"sao k đi đường thùy vân cho gần , mà đi vòg chi cho xa"
nó nói jọng run run , một phần vì sợ , một phần trời lạnh vì gần biển
"thôi , đường thùy vân đó ng` ta đồn có ma nhìu lắm tao không dám đi đâu"
tôi jở dọng hù nó 1 phen
"đường này cũng có ma đó , mày nhìn đi , đường gì đâu mà vắng tanh , lại ít đèn , khúc tôi khúc sáng , nãy tao thý con nhỏ có máu me đứng bên đường nhìn mình á"
nó thắng xe gấp lại rồi bảo
"thậc không , jờ làm sao , tao mún về nhà"
ui trời chưa gì đã khóc nhè đòi mẹ , tôi an ũi nó
"thôi xuống đi tao chở đi đường thùy vân về cho lẹ , đường sáng lại rộng có gặp ma thì dễ chạy"
nó gật đầu rồi đưa xe tôi chở nó , chạy ra đến đường thùy vân tôi giả vờ té xe làm rớt dây sên fãi dừng xe lại sửa , tranh thủ tôi nhìn xung qoanh xem có xe đang tới hay k thì bắt gặp xe khách kỳ bí đang tới , lần này hạ quyết tâm phải chặn đầu xe lại , tôi vội lao ra giữa đường chặn đầu xe lại mà quên mất hôm nay là ngày 14/11 ngày chiếc xe khách gặp nạn , chiếc xe lao như tên bay tới bỗng dừng trước mặt tôi , ấn tượng đầu tiên tôi nhìn thấy là gã tài xế mặt nát bét máu chảy bê bết , quần áo lắm lem máu và rách rưới , tôi há họng xoay đầu ra sau nhìn cái miếu nơi cách tôi k xa , thấy một đoàn người đang đứng nhưng hơi xa nên không nhìn rõ mặt mũi ra sao , đứng k vững tôi gọi k nên lời
giọng run rẫy , tôi gọi
"Tấnnnn....Tấnnnnn"
có lẽ do giọng tôi run qá nên gọi nó không nge , đành dồn hết sức vào đôi chân , chạy lại kéo nó , biết nó nhát gan , sợ để nó nhìn thấy thì nó tè ra quần k thì kích động qá nó xĩu thì tôi có nước chết mất , nên kêu nó
"chạy lẹ chạy lẹ , trễ jờ coi đá banh rồi"
nhưng không thể nào tránh được đoàn người đứng chờ xe khách đó ở cái miếu , bọn họ là những Tử thi biết đi , và thằng tấn đã nhìn thấy , cứ tưởng nó té xĩu ai ngờ nó là thằng chạy nhah hơn cả tôi , nhưng không biết cái điều gì đã khiến tôi đứng khựng lại nhìn mặt những cái tử thi đó nói đúng hơn là 1 lũ zombie , người nào trong đám chờ xe khách đó cũng đầy máu me , mặt thì biến dạng , óc sọ gì điều lòi ra ngoài , kinh tởm ngồi từng người một bước lên xe , rồi lao thẳng về đèo thùy vân biến mất trong khôg gian rờn rợn ý !!!