Đã từ lâu yêu em trong thầm lặng
Mỏi mòn tim úa vắng một con đường
Đã từ lâu
Ta bên em... gần lắm
Nhưng cách vời đau đáu mấy mùa thương...
Đừng lỗi hẹn với mùa Thu. Em nhé!
Bởi con đường không thể thiếu lá rơi
Bởi nắng vàng không thể thiếu nụ cười em rất nhẹ
Nước mắt em... anh ướt đẫm, tơi bời...
Em đừng lỗi hẹn
Mùa Thu buồn đấy
Gió tháng Mười lướt khẽ chạm vành môi
Ta nắm lại một điều gì rất cũ
Em ở trong anh... Ta ở trong đời...
Anh viết tặng em những vần thơ như cách mùa Thu mang về cho Hà Nội hơi gió lạnh, cho những người quen thao thức cùng đêm một chút xao lòng…
Sẽ là bao năm yêu em? Nếu cộng mười mùa Thu đã qua cùng với những mùa Thu sau này nữa? Em hãy bước ra ngoài balcon và ngước nhìn từng phiến lá lìa cành trong nỗi âm thầm kiêu hãnh, màu đỏ tía vàng phai như máu ứa trong lòng. Chẳng hiểu vì sao chúng luôn khiến anh hình dung ra từng vết sẹo, sau mỗi vết sẹo lại một kiếp hồi sinh, lại một kiếp yêu đương quặn mình vì say đắm.
Sẽ là bao năm yêu em? Khi anh luôn vững tin mình không hề hối tiếc? Khi bao ngày tháng chờ mong càng khiến cho nỗi nhớ dâng trào? Em có thấy trong hơi heo may, mùa thu đang mang anh đến thật gần em, gần như hơi thở, như dư vị yêu thương đang lan tỏa dịu dàng.
Dẫu chỉ là tưởng tượng, anh vẫn còn được xoa dịu con tim bằng mùa thu có em lịm ngọt môi mềm. Dù sao mình vẫn đang ở gần nhau lắm. Chung bầu trời xanh ngắt, chung cơn nắng vu vơ, chung những hạt mưa lẩn khuất vào mây xám và chung góc phố liêu xiêu... Thế thôi, đã đủ để yêu rồi!
Đêm khẽ khàng đưa anh chạm vào giá lạnh, liệu em có thức cùng anh và mùa Thu? Em có thức cùng anh để nghe từng thanh âm cũ xưa đang vọng lên hoang hoải, thật thà.
Anh viết tặng em bằng nỗi nhớ ướt mềm hoa cúc, bằng kí ức lá sen ấp ủ hương cốm xanh qua bao bí mật tình cờ… Ngoài kia, dưới ánh đèn đêm vàng mơ là những bờ vai kề nhau san sát, bỗng dưng anh muốn thu mình lại để nỗi cô đơn khỏi cất bước dông dài…
Sau bức rèm buông em có thấy, cả một mùa Thu đầy gió, cả đất trời heo may, cả con phố đầy vơi lá rụng… và đâu phải chỉ riêng anh chờ em! Đừng lỗi hẹn với mùa Thu, em nhé!
Mỏi mòn tim úa vắng một con đường
Đã từ lâu
Ta bên em... gần lắm
Nhưng cách vời đau đáu mấy mùa thương...
Đừng lỗi hẹn với mùa Thu. Em nhé!
Bởi con đường không thể thiếu lá rơi
Bởi nắng vàng không thể thiếu nụ cười em rất nhẹ
Nước mắt em... anh ướt đẫm, tơi bời...
Em đừng lỗi hẹn
Mùa Thu buồn đấy
Gió tháng Mười lướt khẽ chạm vành môi
Ta nắm lại một điều gì rất cũ
Em ở trong anh... Ta ở trong đời...
Anh viết tặng em những vần thơ như cách mùa Thu mang về cho Hà Nội hơi gió lạnh, cho những người quen thao thức cùng đêm một chút xao lòng…
Sẽ là bao năm yêu em? Nếu cộng mười mùa Thu đã qua cùng với những mùa Thu sau này nữa? Em hãy bước ra ngoài balcon và ngước nhìn từng phiến lá lìa cành trong nỗi âm thầm kiêu hãnh, màu đỏ tía vàng phai như máu ứa trong lòng. Chẳng hiểu vì sao chúng luôn khiến anh hình dung ra từng vết sẹo, sau mỗi vết sẹo lại một kiếp hồi sinh, lại một kiếp yêu đương quặn mình vì say đắm.
Sẽ là bao năm yêu em? Khi anh luôn vững tin mình không hề hối tiếc? Khi bao ngày tháng chờ mong càng khiến cho nỗi nhớ dâng trào? Em có thấy trong hơi heo may, mùa thu đang mang anh đến thật gần em, gần như hơi thở, như dư vị yêu thương đang lan tỏa dịu dàng.
Dẫu chỉ là tưởng tượng, anh vẫn còn được xoa dịu con tim bằng mùa thu có em lịm ngọt môi mềm. Dù sao mình vẫn đang ở gần nhau lắm. Chung bầu trời xanh ngắt, chung cơn nắng vu vơ, chung những hạt mưa lẩn khuất vào mây xám và chung góc phố liêu xiêu... Thế thôi, đã đủ để yêu rồi!
Đêm khẽ khàng đưa anh chạm vào giá lạnh, liệu em có thức cùng anh và mùa Thu? Em có thức cùng anh để nghe từng thanh âm cũ xưa đang vọng lên hoang hoải, thật thà.
Anh viết tặng em bằng nỗi nhớ ướt mềm hoa cúc, bằng kí ức lá sen ấp ủ hương cốm xanh qua bao bí mật tình cờ… Ngoài kia, dưới ánh đèn đêm vàng mơ là những bờ vai kề nhau san sát, bỗng dưng anh muốn thu mình lại để nỗi cô đơn khỏi cất bước dông dài…
Sau bức rèm buông em có thấy, cả một mùa Thu đầy gió, cả đất trời heo may, cả con phố đầy vơi lá rụng… và đâu phải chỉ riêng anh chờ em! Đừng lỗi hẹn với mùa Thu, em nhé!