Điên hả, Vinh!- Anh quát to đến lạc cả giọng.
-Em đùa đấy! – Cô nhóc ngước lên anh, mắt gườm gườm.
-Ừ, đùa! – Hải lắc đầu, thở hắt ra. Anh mệt đến nỗi chẳng thể mắng mỏ hay nổi giận được nữa.
Thái Vinh lủi thủi leo lên yên xe, hơi nép vào Hải. Anh choàng áo cho cô, hạ giọng:
-Em chuẩn bị qua Sing học lại chưa?
-Anh sẽ đi cùng em qua Sing, phải không?
-Có thể là vậy. Nhưng anh cũng chưa biết chắc… - Hải thoáng bối rối.
-Em thì biết chắc em sẽ chẳng đi đâu hết!
-Nghĩa là sao?
-Vô nghĩa hết!
-Anh không hiểu. Em nói rõ hơn cho anh nghe coi nào! – Hải nghiêng đầu, nhìn cô bé chăm chú.
-Em chán hết mọi thứ. Bây giờ em chỉ muốn được yên. Đừng có thay đổi gì nữa! – Hít một hơi dài, Thái Vinh giải thích nhanh – Tự nhiên em nghĩ là em đã biết tất cả. Và em cũng sợ hãi tất cả trong cuộc sống này. Có lẽ với em, thế là đủ rồi!
-Này Vinh, em lảm nhảm cái gì đó? Đừng có nói là em dùng ma túy hay cái gì giống như thế nhé!
-Không đâu, em tỉnh táo mà! – Cô nhóc bỗng cười phá lên – Hải này, anh có muốn nghe lời khuyên của em không?
-Ừ, nói đi!
-Đừng đi Sing nếu đó là ý người khác. Em nhận ra, đáng căm thù nhẩt trên đời này là phải làm theo điều người khác muốn. Anh hiểu ý em không?
-Không hiểu lắm! – Hải thành thật.
-Rồi anh sẽ hiểu thôi! – Thái Vinh mỉm cười, nhợt nhạt- Mọi thứ trên đời này ấy mà, xấu hay tốt, không phải người khác gây ra cho mình đâu. Tự mình chọn hết, anh ạ. Mình làm. Và mình chịu trách nhiệm. Nên chẳng có gì phải hối tiếc nữa.
-Ừ, nếu em biết chịu trách nhiệm về những gì em làm,thì cố gắng qua Sing học tiếp, nhé! Những chuyện lộn xộn thời gian qua, bỏ mặc hết đi.
-Thôi không nói nữa. Anh chở em về nhà đi. Em thấy lạnh quá, anh Hải ạ. Cái áo khoác này không đủ ấm…
Hải cho xe quay vào thành phố. Khi anh thả Thái Vinh trước cổng nhà, cô nhìn sâu vào mắt anh, vẫy nhẹ mấy ngón tay ra hiệu tạm biệt. Trái tim anh bỗng nhói lên trong lồng ngực, rồi sau đó là cảm giác trống hoác. Đến lúc này, Hải mới lờ mờ nhận ra với cái lọn tóc bám vào anh lúc trên cầu, dường như trong cô gái bé nhỏ kia đã cất lên tiếng kêu cứu câm lặng, mong muốn bấu víu vào anh, thiết tha được anh cứu giúp. Nhưng hình như đã muộn…
Hải về nhà trọ, tắm qua loa, ngồi vào bàn cặm cụi làm cho xong các hồ sơ thủ tục cho ông Quyền. Khoảng năm giờ sáng, chuông điện thoại vang lên. Hải ngồi bật dậy. Tên Vĩnh hiện ra trên màn hình sáng lóa. Giọng Vĩnh vọng đến, như từ một hành tinh xa thẳm: “Em gái tớ chết rồi. Tự sát
-Em đùa đấy! – Cô nhóc ngước lên anh, mắt gườm gườm.
-Ừ, đùa! – Hải lắc đầu, thở hắt ra. Anh mệt đến nỗi chẳng thể mắng mỏ hay nổi giận được nữa.
Thái Vinh lủi thủi leo lên yên xe, hơi nép vào Hải. Anh choàng áo cho cô, hạ giọng:
-Em chuẩn bị qua Sing học lại chưa?
-Anh sẽ đi cùng em qua Sing, phải không?
-Có thể là vậy. Nhưng anh cũng chưa biết chắc… - Hải thoáng bối rối.
-Em thì biết chắc em sẽ chẳng đi đâu hết!
-Nghĩa là sao?
-Vô nghĩa hết!
-Anh không hiểu. Em nói rõ hơn cho anh nghe coi nào! – Hải nghiêng đầu, nhìn cô bé chăm chú.
-Em chán hết mọi thứ. Bây giờ em chỉ muốn được yên. Đừng có thay đổi gì nữa! – Hít một hơi dài, Thái Vinh giải thích nhanh – Tự nhiên em nghĩ là em đã biết tất cả. Và em cũng sợ hãi tất cả trong cuộc sống này. Có lẽ với em, thế là đủ rồi!
-Này Vinh, em lảm nhảm cái gì đó? Đừng có nói là em dùng ma túy hay cái gì giống như thế nhé!
-Không đâu, em tỉnh táo mà! – Cô nhóc bỗng cười phá lên – Hải này, anh có muốn nghe lời khuyên của em không?
-Ừ, nói đi!
-Đừng đi Sing nếu đó là ý người khác. Em nhận ra, đáng căm thù nhẩt trên đời này là phải làm theo điều người khác muốn. Anh hiểu ý em không?
-Không hiểu lắm! – Hải thành thật.
-Rồi anh sẽ hiểu thôi! – Thái Vinh mỉm cười, nhợt nhạt- Mọi thứ trên đời này ấy mà, xấu hay tốt, không phải người khác gây ra cho mình đâu. Tự mình chọn hết, anh ạ. Mình làm. Và mình chịu trách nhiệm. Nên chẳng có gì phải hối tiếc nữa.
-Ừ, nếu em biết chịu trách nhiệm về những gì em làm,thì cố gắng qua Sing học tiếp, nhé! Những chuyện lộn xộn thời gian qua, bỏ mặc hết đi.
-Thôi không nói nữa. Anh chở em về nhà đi. Em thấy lạnh quá, anh Hải ạ. Cái áo khoác này không đủ ấm…
Hải cho xe quay vào thành phố. Khi anh thả Thái Vinh trước cổng nhà, cô nhìn sâu vào mắt anh, vẫy nhẹ mấy ngón tay ra hiệu tạm biệt. Trái tim anh bỗng nhói lên trong lồng ngực, rồi sau đó là cảm giác trống hoác. Đến lúc này, Hải mới lờ mờ nhận ra với cái lọn tóc bám vào anh lúc trên cầu, dường như trong cô gái bé nhỏ kia đã cất lên tiếng kêu cứu câm lặng, mong muốn bấu víu vào anh, thiết tha được anh cứu giúp. Nhưng hình như đã muộn…
Hải về nhà trọ, tắm qua loa, ngồi vào bàn cặm cụi làm cho xong các hồ sơ thủ tục cho ông Quyền. Khoảng năm giờ sáng, chuông điện thoại vang lên. Hải ngồi bật dậy. Tên Vĩnh hiện ra trên màn hình sáng lóa. Giọng Vĩnh vọng đến, như từ một hành tinh xa thẳm: “Em gái tớ chết rồi. Tự sát