* * *
- Nghe người ta giới thiệu chỗ các chị có một ngân hàng đau đớn phải không?
- Anh không trông thấy tấm biển to đùng kia sao?
Cô gái tỏ vẻ ngạo mạn. Kể ra cũng khó trách. Cả thế giới chỉ có ngân hàng này, không có chi nhánh khác. Anh hỏi dò:
- Nghe nói các chị có thể hoán chuyển sự đau đớn?
- Ngân hàng đau đớn có hai loại nghiệp vụ chủ yếu. Loại thứ nhất anh có thể gửi đau đớn giống như gửi tiền tiết kiệm, sau đó anh có thể lấy ra vào lúc anh cho là thích hợp nhất, gửi lẻ lấy cả, gửi cả lấy lẻ đều được. Đương nhiên anh phải chi trả một khoản chi phí cho việc này. Hơn nữa anh phải lấy hết khi còn sống nếu không sẽ cưỡng chế người ruột thịt của anh phải gánh chịu. Thứ hai, anh có thể chuyển đau đớn của anh cho người khác như chuyển tiền, với điều kiện người ấy phải tình nguyện tiếp nhận. Cô gái thao thao bất tuyệt giới thiệu như đọc thuộc lòng lời nhắc kịch.
Anh đang định hỏi thủ tục chuyển như thế nào thì có hai người đến. Một người cao lớn đẩy anh ra, bám bệ cửa sổ, hỏi to:
- Tôi làm thủ tục chuyển tiền.
Cô gái liếc nhìn anh ta một cái, nhếch mép cười:
- Vâng, nếu tôi không nhớ nhầm, anh đã đến làm thủ tục chuyển tiền lần thứ 3.
- Tôi có tiền.
Người cao lớn vỗ túi bồm bộp.
- Ngân hàng của các cô tiện lắm. Mấy hôm trước dạ dày của tôi đau ghê gớm, đến đây làm thủ tục chuyển gửi, thánh thật, bây giờ uống 7-8 chai bia liền tù tì vẫn ngon thơm!
- Nhưng một người khác sẽ bị đau. - Cô gái ngắt lời anh. - Thưa anh chúng tôi đã nhận được đơn thưa của người tiếp nhận đau dạ dày của anh. Anh nên biết, một khi anh uống nhiều thì người kia miệng nôn, trôn tháo, dạ dày đau đớn vô cùng. Anh không nên vi phạm hợp đồng hai bên đã ký.
- Vâng, nhất định lần sau tôi sẽ chú ý.
Anh chàng cao to biết lỗi của mình. Cô gái hỏi:
- Xin anh cho biết lần này cần làm thủ tục chuyển loại đau đớn nào?
- Kể cũng hơi khó nói, tôi là người không sợ gì hết … chỉ sợ về nhà bà xã thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hì hì, cho nên …
Cô gái khinh miệt nhìn anh chàng cao lớn, rồi đưa mắt nhình anh chàng đằng sau anh ta. Đó là một thanh niên nông thôn có vẻ hiền lành, chất phác, ăn mặc giản dị, xem ra đang rất cần tiền.
- Được rồi, tôi xin đọc bản hợp đồng cho hai anh nghe trước đã, suy nghĩ xong thì ký vào, rồi mới đến trung tâm chuyển tiền ở đằng kia.
Cô gái in ra một bản hợp đồng. Nay có bên A xxx, bên B xxx. Bên A bằng lòng bỏ ra hai ngàn đô la chẵn, chuyển cho bên B tất cả các đau đớn do vợ mình đánh mắng gây nên. Sau khi nhận khoản tiền này, bên B phải gánh chịu những đau đớn nói trên. Điều cần chú ý: Bên A không được cố ý tạo đau đớn bắt bên B phải gánh chịu. Một khi phát hiện, bên B có thể đến ngân hàng kiện, thậm chí đề nghị chấm dứt hợp đồng.
Anh lặng lẽ đứng một bên quan sát. Cậu thanh niên nông thôn tay run run, có vẻ hạ quyết tâm lớn lắm, nghiến răng nghiến lợi ký vào bản hợp đồng.
- Còn anh đến làm gì? Đưa mắt tiễn hai người kia sang "Trung tâm chuyển tiền" cô gái quay sang anh hỏi:
- Tôi cũng muốn làm thủ tục chuyển tiền. Từ nhỏ hai mẹ con tôi đã sống nương tựa vào nhau. Qua bao nhiêu năm vật lộn, mới có được cuộc sống đầy đủ hạnh phúc như ngày nay. Nhưng cách đây không lâu, tôi phát hiện ra mình bị ung thư. Mẹ tôi nhiều năm sầu muộn, tinh thần luôn hoảng loạn, lại còn bị bệnh tim, thường xuyên tức ngực, lúc nào cũng có thể nguy hại đến tính mệnh… Nghe kể về ngân hàng của các chị, tôi nghĩ, nhân lúc bệnh chưa chuyển sang giai đoạn cuối, tôi muốn chuyển mọi đau đớn của mẹ tôi sang tôi. Như thế tôi có thể tận hiếu, mà mẹ tôi lại được sống thanh bình những năm cuối đời.
Nói xong anh khẽ thở dài.
Làm xong thủ tục anh về nhà. Anh không biết nói với mẹ như thế nào. Với thần sắc không bình thường, hình như mẹ anh cũng có điều gì muốn nói với con. Cuối cùng anh đã nói trước:
- Thưa mẹ, ở đường Thành Tây mới xây dựng một bệnh viện, Thiết bị điều trị vô cùng tiên tiến. Ngày mai con đưa mẹ đi khám, tiện thể con cũng kiểm tra bệnh của mình luôn.
Anh biết mẹ mình mù chữ. Anh không nói thật, sợ mẹ không đồng ý.
Mẹ anh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hôm sau, hai mẹ con cùng đi vào ngân hàng đau đớn.
Cô gái ở cửa sổ nghiệp vụ sốt sắng, chào hỏi hai mẹ con:
- Chào bà, bà đã đến, chào anh, anh cũng đã đến. Xin mời hai mẹ con sang bên kia.
Hai mẹ con cùng đến "Trung tâm chuyển tiền". Cửa đóng sầm một tiếng. Trong ánh sáng đỏ tối mờ mờ, mấy nhân viên mặc áo blu trắng đang bận rộn làm việc.
Công việc hoán đổi sắp bắt đầu. Anh nằm trên bàn trong lòng thầm cầu khẩn:
- Mẹ ơi, con xin chúc mẹ mạnh khỏe!
Đột nhiên anh thấy nhẹ hẳn người, y như thay xương đổi da. Anh ngồi dậy nhìn thì thấy mẹ nằm vật ra, bất tỉnh nhân sự.
Anh không hiểu, kêu toáng lên, sà đến chỗ mẹ. Phẫn uất, anh thét lên:
- Thế này là thế nào? Thế này là thế nào?
- Thưa anh, chúng tôi đã đồng ý giữ bí mật cho mẹ anh. Thật ra mẹ anh đã đến đây làm thủ tục chuyển tiền trước. Bà yêu cầu chúng tôi chuyển toàn bộ đau đớn của anh sang bà.
Một nhân viên nhẹ nhàng nói với anh.
* * *
- Nghe người ta giới thiệu chỗ các chị có một ngân hàng đau đớn phải không?
- Anh không trông thấy tấm biển to đùng kia sao?
Cô gái tỏ vẻ ngạo mạn. Kể ra cũng khó trách. Cả thế giới chỉ có ngân hàng này, không có chi nhánh khác. Anh hỏi dò:
- Nghe nói các chị có thể hoán chuyển sự đau đớn?
- Ngân hàng đau đớn có hai loại nghiệp vụ chủ yếu. Loại thứ nhất anh có thể gửi đau đớn giống như gửi tiền tiết kiệm, sau đó anh có thể lấy ra vào lúc anh cho là thích hợp nhất, gửi lẻ lấy cả, gửi cả lấy lẻ đều được. Đương nhiên anh phải chi trả một khoản chi phí cho việc này. Hơn nữa anh phải lấy hết khi còn sống nếu không sẽ cưỡng chế người ruột thịt của anh phải gánh chịu. Thứ hai, anh có thể chuyển đau đớn của anh cho người khác như chuyển tiền, với điều kiện người ấy phải tình nguyện tiếp nhận. Cô gái thao thao bất tuyệt giới thiệu như đọc thuộc lòng lời nhắc kịch.
Anh đang định hỏi thủ tục chuyển như thế nào thì có hai người đến. Một người cao lớn đẩy anh ra, bám bệ cửa sổ, hỏi to:
- Tôi làm thủ tục chuyển tiền.
Cô gái liếc nhìn anh ta một cái, nhếch mép cười:
- Vâng, nếu tôi không nhớ nhầm, anh đã đến làm thủ tục chuyển tiền lần thứ 3.
- Tôi có tiền.
Người cao lớn vỗ túi bồm bộp.
- Ngân hàng của các cô tiện lắm. Mấy hôm trước dạ dày của tôi đau ghê gớm, đến đây làm thủ tục chuyển gửi, thánh thật, bây giờ uống 7-8 chai bia liền tù tì vẫn ngon thơm!
- Nhưng một người khác sẽ bị đau. - Cô gái ngắt lời anh. - Thưa anh chúng tôi đã nhận được đơn thưa của người tiếp nhận đau dạ dày của anh. Anh nên biết, một khi anh uống nhiều thì người kia miệng nôn, trôn tháo, dạ dày đau đớn vô cùng. Anh không nên vi phạm hợp đồng hai bên đã ký.
- Vâng, nhất định lần sau tôi sẽ chú ý.
Anh chàng cao to biết lỗi của mình. Cô gái hỏi:
- Xin anh cho biết lần này cần làm thủ tục chuyển loại đau đớn nào?
- Kể cũng hơi khó nói, tôi là người không sợ gì hết … chỉ sợ về nhà bà xã thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hì hì, cho nên …
Cô gái khinh miệt nhìn anh chàng cao lớn, rồi đưa mắt nhình anh chàng đằng sau anh ta. Đó là một thanh niên nông thôn có vẻ hiền lành, chất phác, ăn mặc giản dị, xem ra đang rất cần tiền.
- Được rồi, tôi xin đọc bản hợp đồng cho hai anh nghe trước đã, suy nghĩ xong thì ký vào, rồi mới đến trung tâm chuyển tiền ở đằng kia.
Cô gái in ra một bản hợp đồng. Nay có bên A xxx, bên B xxx. Bên A bằng lòng bỏ ra hai ngàn đô la chẵn, chuyển cho bên B tất cả các đau đớn do vợ mình đánh mắng gây nên. Sau khi nhận khoản tiền này, bên B phải gánh chịu những đau đớn nói trên. Điều cần chú ý: Bên A không được cố ý tạo đau đớn bắt bên B phải gánh chịu. Một khi phát hiện, bên B có thể đến ngân hàng kiện, thậm chí đề nghị chấm dứt hợp đồng.
Anh lặng lẽ đứng một bên quan sát. Cậu thanh niên nông thôn tay run run, có vẻ hạ quyết tâm lớn lắm, nghiến răng nghiến lợi ký vào bản hợp đồng.
- Còn anh đến làm gì? Đưa mắt tiễn hai người kia sang "Trung tâm chuyển tiền" cô gái quay sang anh hỏi:
- Tôi cũng muốn làm thủ tục chuyển tiền. Từ nhỏ hai mẹ con tôi đã sống nương tựa vào nhau. Qua bao nhiêu năm vật lộn, mới có được cuộc sống đầy đủ hạnh phúc như ngày nay. Nhưng cách đây không lâu, tôi phát hiện ra mình bị ung thư. Mẹ tôi nhiều năm sầu muộn, tinh thần luôn hoảng loạn, lại còn bị bệnh tim, thường xuyên tức ngực, lúc nào cũng có thể nguy hại đến tính mệnh… Nghe kể về ngân hàng của các chị, tôi nghĩ, nhân lúc bệnh chưa chuyển sang giai đoạn cuối, tôi muốn chuyển mọi đau đớn của mẹ tôi sang tôi. Như thế tôi có thể tận hiếu, mà mẹ tôi lại được sống thanh bình những năm cuối đời.
Nói xong anh khẽ thở dài.
Làm xong thủ tục anh về nhà. Anh không biết nói với mẹ như thế nào. Với thần sắc không bình thường, hình như mẹ anh cũng có điều gì muốn nói với con. Cuối cùng anh đã nói trước:
- Thưa mẹ, ở đường Thành Tây mới xây dựng một bệnh viện, Thiết bị điều trị vô cùng tiên tiến. Ngày mai con đưa mẹ đi khám, tiện thể con cũng kiểm tra bệnh của mình luôn.
Anh biết mẹ mình mù chữ. Anh không nói thật, sợ mẹ không đồng ý.
Mẹ anh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hôm sau, hai mẹ con cùng đi vào ngân hàng đau đớn.
Cô gái ở cửa sổ nghiệp vụ sốt sắng, chào hỏi hai mẹ con:
- Chào bà, bà đã đến, chào anh, anh cũng đã đến. Xin mời hai mẹ con sang bên kia.
Hai mẹ con cùng đến "Trung tâm chuyển tiền". Cửa đóng sầm một tiếng. Trong ánh sáng đỏ tối mờ mờ, mấy nhân viên mặc áo blu trắng đang bận rộn làm việc.
Công việc hoán đổi sắp bắt đầu. Anh nằm trên bàn trong lòng thầm cầu khẩn:
- Mẹ ơi, con xin chúc mẹ mạnh khỏe!
Đột nhiên anh thấy nhẹ hẳn người, y như thay xương đổi da. Anh ngồi dậy nhìn thì thấy mẹ nằm vật ra, bất tỉnh nhân sự.
Anh không hiểu, kêu toáng lên, sà đến chỗ mẹ. Phẫn uất, anh thét lên:
- Thế này là thế nào? Thế này là thế nào?
- Thưa anh, chúng tôi đã đồng ý giữ bí mật cho mẹ anh. Thật ra mẹ anh đã đến đây làm thủ tục chuyển tiền trước. Bà yêu cầu chúng tôi chuyển toàn bộ đau đớn của anh sang bà.
Một nhân viên nhẹ nhàng nói với anh.
* * *